• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhiên Chi đang nói chuyện với Tang Mạt, Bạch Phỉ nhìn thấy một người vội vã chạy ra từ cửa khách sạn, chính là người vừa gõ cửa phòng họ.

Sau khi ra ngoài, người kia nhìn trái nhìn phải rồi chạy về một hướng.

Bạch Phỉ ra hiệu cho Hạ Nhiên Chi đuổi kịp: "Cậu nói lại với Tang Mạt, nói cô ấy về với người kia trước, chúng ta còn có việc phải trì hoãn."

Hạ Nhiên Chi sau khi nói với Tang Mạt, tắt máy: "Cô ấy nhất quyết muốn đi cùng với chúng ta, cô ấy nói sắp tới cửa khách sạn rồi."

Quả nhiên sau khi Bạch Phỉ ra khỏi hẻm nhỏ, không lâu sau liền gặp được Tang Mạt, hai người theo dõi biến thành ba người.

"Hắn rất cảnh giác, không ngừng nhìn xung quanh." Ba người bọn họ lại một lần nữa trốn tránh, Tang Mạt nói.

Đi theo người phía trước, từ đám đông ồn ào đến rìa thành phố, tiến vào một khu vực bỏ hoang.

Đi vào khu vực bỏ hoang bị che lấp, bọn họ nhìn thấy có hai cơ giáp đứng ở đó.

Người mà bọn họ theo dõi gặp một người cũng từ bên ngoài trở về, chào hỏi, nhìn cửa khoang cơ giáp mở ra.

"Nhiên Chi, Tang Mạt hai ngươi bắt người kia, tôi đi khống chế cơ giáp." Bạch Phỉ nói xong liền nhanh chóng lao ra ngoài, trước khi người này đi lên cơ giáp.

Hạ Nhiên Chi và Tang Mạt đuổi theo sau, mỗi người một bên, trực tiếp chế trụ người này.

Không nghĩ tới khi Bạch Phỉ tiến vào cơ giáp bên trái, Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm cũng lao ra, làm hành động tương tự như bọn họ với một cơ giáp khác.

Người trong cơ giáp thấy có người xông tới, chuẩn bị đóng cửa khoang thì phát hiện đã không kịp, liền nhanh chóng kết nối tinh thần với cơ giáp.

Nhưng vừa mới kết nối liền gặp được một lực cản cường đại, toàn bộ tinh thần lực bị văng ra.

Cơ giáp bị kẻ xâm nhập khống chế.

Bạch Phỉ khống chế được cơ giáp, phát hiện cơ giáp này chỉ có một người, cộng thêm một người bên ngoài cũng chỉ có hai người.

Thuận lợi trói họ lại và ném ra giữa sân.

"Vì sao gạt chúng ta? Có mục đích gì?" Bạch Phỉ trực tiếp hỏi.

"Không có mục đích gì, chỉ là nghe nói có hệ chữa trị cấp S, tôi tương đối tò mò, nên đi qua nhìn thử." Một người trong đó nói.

Lê Văn bên kia cũng ném một người trên cơ giáp và một người ở dưới cơ giáp ra giữa sân.

Hai đội gặp nhau.

"Nếu là tò mò, lét lút theo dõi chúng ta làm gì?" Hàn Kỳ Đạm dùng mũi chân đá vào người bọn họ một cái.

Đối phương chưa kịp bịa ra cớ gì, thiết bị liên lạc trên một người vang lên.

Bạch Phỉ rút con dao giấu ở bên chân ra, đặt lên cổ người kia: "Đừng nhúc nhích."

Ấn nút nghe, chỉ nghe thấy âm thanh đối diện truyền đến: "Mấy người sao còn ở cái tinh cầu nát kia, mau xuất phát."

Ở bên kia có một giọng nói khác vang lên rõ ràng: "Dám trói ông mày, coi chừng ba tao tìm đến, đánh nát đầu chó bọn mày..."

"Làm nó câm miệng lại." Giọng nói bên kia không kiên nhẫn nói, sau đó cúp máy.

Trước khi cúp máy, Bạch Phỉ nghe thấy bên kia có âm thanh kịch liệt vang lên.

Giọng nói quen thuộc, ánh mắt Bạch Phỉ lạnh xuống, con dao càng lúc càng gần hơn.

"Bọn họ ở đâu?" Giọng nói Bạch Phỉ lạnh như băng, hắn không chắc tiếng động lớn đó có phải là âm thanh để bọn nó im lặng hay không.

Diệp Tử, Tiểu Thời và Khôi con sẽ bị đối xử như thế nào?

"Tôi... Tôi không biết." Lưỡi dao lạnh như băng kê sát vào da thịt, cảm giác giây tiếp theo sẽ đâm vào mạch máu, nhưng người này vẫn còn mạnh miệng như vịt chết.(1)

(1)死鸭子嘴硬: thường được dùng để miêu tả một người bướng bỉnh, không muốn chấp nhận sự yếu đuối và không muốn thừa nhận sai lầm dù có thế nào đi chăng nữa.

"Không biết, vậy thì vô dụng." Bàn tay cầm con dao nhanh chóng, gọn gàng cắt đứt động mạch trên cổ, không chút do dự.

Thời điểm người này ngã xuống, ánh mắt hiện lên sự hoài nghi.

"Cậu... cậu... cậu..." Người bên cạnh không thể tin nổi, nói cũng nói không rõ.

Bọn họ không phải là sinh viên sao? Nói giết người liền giết?

Bạch Phỉ cầm con dao nhỏ máu chỉ về phía người tiếp theo: "Anh cũng không biết?"

"Tôi nói, đừng giết tôi, chúng tôi từ hang ổ lại đây, cậu ở trên cơ giáp khởi động hệ thống tuần tra là có thể trở về."

"Được, đừng nói dối, bằng không người đầu tiên chết chính là anh." Bạch Phỉ lau sạnh con dao, để lại chỗ cũ, đối mặt với bốn người nói:

"Tôi phải nhanh chóng đuổi kịp bọn họ."

Chỉ dựa vào lời nói đối phương, liền tùy tiện xông vào, thật sự là hành động không lý trí lại nguy hiểm, nhưng bây giờ Bạch Phỉ không có biện pháp khác.

Thời gian kéo dài càng lâu, nhóm linh thực càng nguy hiểm.

Hắn một mình xông vào chỗ nguy hiểm còn chưa tính, không thể để cho đồng đội cùng hắn mạo hiểm được.

Bạch Phỉ nhìn thoáng qua bốn người: "Nhân viên công tác còn đang chờ, mọi người đi về trước đi."

"Không được, còn không biết đi đâu? Có cái gì nguy hiểm, làm sao để cậu đi một mình được." Hạ Nhiên Chi cự tuyệt.

"Đúng vậy, Bạch Phỉ, cậu không xem bọn tôi là đồng đội sao?." Hàn Kỳ Đạm mất hứng nói.

Lê Văn không nói hai lời, kéo hai người bên kia lên một cơ giáp khác, ở khoang cơ giáp bên kia nói với Bạch Phỉ: "Gặp lại sau."

Tang Mạt cũng kéo một người bên bọn họ lên cơ giáp, lớn tiếng nói với Bạch Phỉ: "Cứ để hắn chờ, để hắn tan ca muộn vài ngày."

"Mọi người..." Bạch Phỉ nhìn bọn họ hành động trước một bước, cũng nhanh chóng tiến vào cơ giáp, liên kết tinh thần lực với cơ giáp, khởi động trình tự quay về.

Bên kia cơ giáp, sau một tiếng vang lớn, đầu lĩnh bị cắt liên lạc, không vui mắng: "Con mẹ nó, giáo huấn thì giáo huấn, lớn tiếng như vậy làm gì? đừng có giết chết."

Kết quả quay đầu lại phát hiện, trên cơ giáp bọn họ có lồng sắt trong suốt chuyên giam giữ linh thực đã bị vỡ nát.

Mảnh vỡ trong suốt rải rác khắp nơi, có một ít đâm vào người bên cạnh, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Thanh niên tóc bạc đứng ở giữa lồng sắt, mái tóc bạc tung bay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn ta.

Hai đứa kia cũng hung tợn nhìn hắn ta.

Sao có thể? Lồng sắt mà bọn họ bỏ ra giá cao chế tạo để ức chế năng lực của linh thực, làm sao có thể bị vỡ nát từ bên trong?

Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Đầu lĩnh hoảng loạn: "Còn không mau dùng biện pháp khác đi, mấy tên vô dụng."

Người nằm trên mặt đất run rẩy rên rỉ, còn chưa làm gì, cả người lại bị một sức mạnh cường đại đánh trúng, bay ra ngoài, đập vào vách cơ giáp.

Một sức mạnh khó có thể hình dung tràn ngập trong khoang cơ giáp, làm cho người tiếp xúc nhịn không được quỳ xuống, đầu lĩnh cũng nhịn không được, hai đầu gối mềm nhũn.

Ngay cả Tiểu Thời và Khôi con ở gần cũng không chịu nổi cái sức mạnh này, lui về phía sau.

Linh thực có sức mạnh như vậy sao? Bọn họ thật sự bắt được linh thực?

Đầu lĩnh ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía trung tâm cơ giáp, lại thấy thân hình thanh niên chậm rãi biến lớn, thẳng cho đến khi dừng lại, giống như một vị thần.

Cảm giác sợ hãi khó tả lan tỏa khắp cơ thể.

Hắn ta nhìn thấy đối phương nói hai chữ, không nghe rõ là cái gì, liền mất ý thức.

Diệp Hoài không tốn chút sức xử lý bọn bắt cóc trên cơ giáp, thử đưa tinh thần lực của mình vào để liên kết với cơ giáp.

Liên tiếp thì được, nhưng cơ giáp đã thiết lập khóa chặt lộ tuyết, cho dù Diệp Hoài có sức mạnh cường đại, cũng không khống chế được công nghệ cao.

Chỉ có thể chờ đến nơi rồi quay trở về tìm Bạch Phỉ.

Sáng nay vốn dĩ anh không muốn ra ngoài, nhưng Hạ Nhiên Chi có chuyện lôi kéo Bạch Phỉ, không còn cách khác liền chơi cùng Tiểu Thời và Khôi con, Hạ Nhiên Chi năn nỉ anh đi theo hai đứa nó, Bạch Phỉ cũng để anh đi ra ngoài chơi một lúc.

Kết quả ra cửa không chú ý một cái, hai đứa kia bị đánh thuốc mê, lúc Diệp Hoài đi cứu cũng bị trúng chiêu.

Lúc tỉnh lại ngay chỗ này, cảm giác gây mê còn trong cơ thể, Diệp Hoài nghe thấy bên ngoài có âm thanh, nghe một hồi liền nổi giận.

Đối phương còn muốn lừa Bạch Phỉ tới đây, nhưng cuối cùng không thành công, Diệp Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Khi thuốc mê hoàn toàn tan biến, màn biểu diễn ở trên được thực hiện.

Khôi con chỉ vào Diệp Hoài: "Diệp Tử, cậu có sức mạnh cường đại như vậy từ khi nào?"

Cho dù lúc trước đe dọa bọn nó, cũng không có cảm giác như vậy.

Mà lần này, nó rõ ràng cảm nhận được, sức mạnh quen thuộc này đến từ đâu.

Sức mạnh này có phần tương tự tinh thần lực của Bạch Phỉ, tuy cảm giác bất đồng, nhưng giống như đến từ cùng một chỗ.

Chỉ có Tiểu Thời do dự nói: "Cậu là..."

Diệp Hoài xoay người, ngón trỏ đặt ở bên miệng, ngăn Tiểu Thời nói tiếp.

Lúc nãy Diệp Hoài vẫn luôn đưa lưng về phía bọn nó, hai người bọn nó tuy rằng nhìn thấy Diệp Hoài cao lên, nhưng không nghĩ tới hình dáng sau khi quay lại, hoàn toàn không phải thanh niên lạnh lùng, mà là nam nhân trưởng thành.

"Không đúng, cậu không phải linh thực, rốt cuộc cậu là cái gì?" Đối với sự phát triển ngắn ngủi của Khôi con ở vườn bách thảo mà nói, cái này quá bất thường, nhưng đối phương không muốn nói, nó nghĩ cũng không ra.

"Quên đi, cậu là cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần không làm hại Bạch Bạch là được, xem ra cậu cũng không làm hại ba, cũng không làm hại bọn tôi." Khôi con từ bỏ suy nghĩ.

Diệp Hoài: "Ta vĩnh viễn sẽ không làm hại hắn, còn có, trước mắt giữ bí mật giúp ta một đoạn thời gian, ta không biết dùng bộ dạng này đối mặt với hắn như thế nào."

"Được rồi, nể tình cậu hôm này cứu tôi cùng Tiểu Thời, có thể giúp cậu giữ bí mật một đoạn thời gian." Khôi con nói

"Không có cậu, chúng tôi cũng không ra khỏi được cái lồng giam này, bị nhốt vào liền không còn sức mạnh."

Cơ giáp trải qua hai lần nhảy vọt, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên một tinh cầu.

Vị trí rất lệch, đáp xuống dưới lòng đất, vào trong một đường ngầm.

"Bây giờ chúng ta trực tiếp trở về sao?" Tiểu Thời hỏi.

"Chờ một chút, đem rác rưởi xử lý một chút đã" Diệp Hoài nhìn người nằm trên mặt đất, cảm thấy không khí bên trong cơ giáp ô nhiễm.

Vì thế, bọn họ mở cửa khoang, kéo người đã bị xử lý qua, chuẩn bị tìm một chỗ ném đi.

Dọc đường đi xung quanh rất trống trải, không có một bóng người.

"Không phải bọn họ muốn đem bán chúng ta sao? Sao lại không có ai." Khôi con khó hiểu.

"Có khả năng bị lộ tin tức, chạy rồi." Tiểu Thời trả lời.

Xử lý xong ba người quay về đường cũ, chuẩn bị leo lên cơ giáp trở về.

Đang muốn quẹo vào chỗ bọn họ đỗ cơ giáp thì có tiếng nổ vang lên.

Ba người trốn ở một góc quan sát, phát hiện có hai chiếc cơ giáp trở về, dừng lại bên cạnh cơ giáp của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK