Những người đứng bên ngoài phòng thanh lọc nhìn thấy cảnh này đã thốt lên.
Sự phát triển của hệ chữa trị đã phát sinh ra nhiều phương pháp chữa trị thuần túy, thanh lọc, chuyên bồi dưỡng và phân loại linh thực..v..v, nhưng không ai dạy cho hệ chữa trị cách tấn công và cách chiến đấu.
Trước tình hình này, ngay cả các chuyên gia cũng không tránh khỏi hoảng loạn.
Thấy cây ăn thịt sắp vồ lấy vị giáo sư tao nhã trước mặt, Bạch Phỉ từ bên hông lui về phía sau một bước, hai tay chính xác nắm lấy cổ tay của cây ăn thịt, khóa nó về phía sau, đồng thời tinh thần lực bộc phát dữ dội.
Tinh thần lực bùng nổ tràn ngập phòng thanh lọc, năng lượng màu xanh thẫm bao quanh Bạch Phỉ và thiếu niên mà hắn đang cầm, những người khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường còn rằng linh thực cây ăn thịt đang hồi sinh.
Những vết thương sâu và nông trên cơ thể đã lành, mái tóc lộn xộn trở nên ngắn và sạch sẽ hơn, và thậm chí móng tay cũng trở nên tươi tắn hơn.
Con ngươi đỏ trở nên nhạt đi, cơn giận dữ cuồng nhiệt trong lòng dần dần lắng xuống, nhưng ánh mắt nó vẫn tràn đầy phòng bị.
Bạch Phỉ cảm thấy đối phương không còn giãy dụa nữa, chậm rãi buông tay ra, giơ cánh tay lên, mở khóa thiết bị chống cắn cho đối phương.
Hàm răng cũng trở lại bình thường, Bạch Phỉ thấy vết thương trong miệng linh thực hẳn là bị thương khi ai đó thô bạo đeo thiết bị chống cắn lên, cũng đang lành lại dưới năng lượng màu xanh.
Cây ăn thịt có lẽ không ngờ mình sẽ được đối xử nhẹ nhàng sau khi bị bắt như thế nên có hơi choáng váng.
Hai chuyên gia suýt bị đánh ngã là những người ở gần nhất, họ chưa bao giờ cảm nhận được năng lượng chữa trị như vậy.
Mặc dù nó có ý nghĩa xoa dịu và thanh lọc, nhưng lại rất hống hách, khiến họ cảm thấy bị áp bức.
Cửa phòng sạch được mở ra, nhân viên an ninh xông vào, vây quanh Bạch Phỉ và linh thực.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nói với Bạch Phỉ: "Anh có thể lùi lại vài bước, giao việc này lại cho chúng tôi."
Thiếu niên vừa mới thả lỏng bổng nhìn rất nhiều người bao quanh mình, lập tức căng thẳng, ô nhiễm còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể lại đang từ từ dâng lên.
Điều này khiến nhân viên an ninh phản ứng nhanh chóng, một số người giơ tay đang cầm kim gây mê và chất kết dính lên.
Bạch Phỉ nhíu mày nhìn quan sát mọi chuyện, không hề lui lại mà đứng bên cạnh thiếu niên.
Cơ thể linh thực trước mặt hắn trông giống như một đứa trẻ bình thường, có tất cả cảm xúc của một con người bình thường, nó cũng sẽ sợ hãi và hoảng hốt.
"Không thể đối xử thô bạo với nó như vậy được."
Bạch Phỉ đứng bên cạnh linh thực và nói với các nhân viên an ninh xung quanh: "Điều này sẽ tăng sức đề kháng của nó, sẽ tốn thời gian để thanh lọc ô nhiễm." "
Đội trưởng đứng dậy nói: "Đừng để bị ngoại hình hiện tại của nó lừa gạt, ô nhiễm thứ cấp không thể thanh lọc một lần, nó phải trải qua nhiều lần thanh lọc. Nó vẫn là một chất ô nhiễm cực kỳ nguy hiểm."
"Xin hãy lùi lại."
"Khi nó hữu ích thì nó là linh thực, khi nó vô dụng thì nó là chất gây ô nhiễm, đúng không?" Bạch Phỉ không biết tại sao, có chút bất mãn
"Tại sao nó lại bị ô nhiễm cấp hai, trong lòng các ngươi đều hiểu."
Đó này Wilson bước vào và dừng cuộc tranh cãi trong phòng thanh lọc.
"Đội trưởng Tần, chia vài người ra đi sơ tán người bên ngoài, nhân tiện đưa bốn chuyên gia trở về, hôm nay bảo vệ an ninh của chúng ta không thực hiện tốt, khiến cho mọi người đều bị kinh hách."
Bốn chuyên gia đầu, hai người nhìn Bạch Phỉ, do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đi ra ngoài cùng những người khác.
Wilson cuối cùng cũng nhìn Bạch Phỉ và linh thực mà hắn đang bảo vệ, nhớ lại khi trước nó còn khỏe manh, ông cũng đã từng bảo vệ linh thực ô nhiễm thứ cấp, ông cũng đã từng nói điều tương tự.
Kết quả là, dường như không thỏa đáng.
Hóa ra cho dù bọn nó trông giống con người đến mức nào, rốt cuộc bọn nó cũng không phải là con người.
Vì vậy, trong nhiều năm điều trị cho bọn nó, trung tâm nghiên cứu đã thực hiện cách tiếp cận đơn giản và trực tiếp nhất.
Tuy tàn bạo, nhưng nó có hiệu quả.
Cuối cùng, Wilson thở dài và nói với Bạch Phỉ: "Trước hết, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho bản thân và người khác, rồi mới có thể nói về chủ nghĩa nhân đạo dư thừa."
"Đương nhiên." Bạch Phỉ thấy đại sảnh trống rỗng, chỉ còn lại vài người ở đây.
Còn lại sáu nhân viên an ninh, viện trưởng, hắn và linh thực.
Có vẻ như viện trưởng Wilson nói không cam lòng, nhưng cơ thể lại rất thành thực.
Thành thực bảo vệ cuộc sống của người khác bằng những hành động thiết thực.
"Vậy ông muốn tôi làm gì?" Bạch Phỉ hỏi.
Wilson: "Việc thanh lọc cây ăn thịt của bốn chuyên gia sẽ bàn giao lại cho cậu.
Sự phát triển của hệ chữa trị đã phát sinh ra nhiều phương pháp chữa trị thuần túy, thanh lọc, chuyên bồi dưỡng và phân loại linh thực..v..v, nhưng không ai dạy cho hệ chữa trị cách tấn công và cách chiến đấu.
Trước tình hình này, ngay cả các chuyên gia cũng không tránh khỏi hoảng loạn.
Thấy cây ăn thịt sắp vồ lấy vị giáo sư tao nhã trước mặt, Bạch Phỉ từ bên hông lui về phía sau một bước, hai tay chính xác nắm lấy cổ tay của cây ăn thịt, khóa nó về phía sau, đồng thời tinh thần lực bộc phát dữ dội.
Tinh thần lực bùng nổ tràn ngập phòng thanh lọc, năng lượng màu xanh thẫm bao quanh Bạch Phỉ và thiếu niên mà hắn đang cầm, những người khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường còn rằng linh thực cây ăn thịt đang hồi sinh.
Những vết thương sâu và nông trên cơ thể đã lành, mái tóc lộn xộn trở nên ngắn và sạch sẽ hơn, và thậm chí móng tay cũng trở nên tươi tắn hơn.
Con ngươi đỏ trở nên nhạt đi, cơn giận dữ cuồng nhiệt trong lòng dần dần lắng xuống, nhưng ánh mắt nó vẫn tràn đầy phòng bị.
Bạch Phỉ cảm thấy đối phương không còn giãy dụa nữa, chậm rãi buông tay ra, giơ cánh tay lên, mở khóa thiết bị chống cắn cho đối phương.
Hàm răng cũng trở lại bình thường, Bạch Phỉ thấy vết thương trong miệng linh thực hẳn là bị thương khi ai đó thô bạo đeo thiết bị chống cắn lên, cũng đang lành lại dưới năng lượng màu xanh.
Cây ăn thịt có lẽ không ngờ mình sẽ được đối xử nhẹ nhàng sau khi bị bắt như thế nên có hơi choáng váng.
Hai chuyên gia suýt bị đánh ngã là những người ở gần nhất, họ chưa bao giờ cảm nhận được năng lượng chữa trị như vậy.
Mặc dù nó có ý nghĩa xoa dịu và thanh lọc, nhưng lại rất hống hách, khiến họ cảm thấy bị áp bức.
Cửa phòng sạch được mở ra, nhân viên an ninh xông vào, vây quanh Bạch Phỉ và linh thực.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nói với Bạch Phỉ: "Anh có thể lùi lại vài bước, giao việc này lại cho chúng tôi."
Thiếu niên vừa mới thả lỏng bổng nhìn rất nhiều người bao quanh mình, lập tức căng thẳng, ô nhiễm còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể lại đang từ từ dâng lên.
Điều này khiến nhân viên an ninh phản ứng nhanh chóng, một số người giơ tay đang cầm kim gây mê và chất kết dính lên.
Bạch Phỉ nhíu mày nhìn quan sát mọi chuyện, không hề lui lại mà đứng bên cạnh thiếu niên.
Cơ thể linh thực trước mặt hắn trông giống như một đứa trẻ bình thường, có tất cả cảm xúc của một con người bình thường, nó cũng sẽ sợ hãi và hoảng hốt.
"Không thể đối xử thô bạo với nó như vậy được."
Bạch Phỉ đứng bên cạnh linh thực và nói với các nhân viên an ninh xung quanh: "Điều này sẽ tăng sức đề kháng của nó, sẽ tốn thời gian để thanh lọc ô nhiễm." "
Đội trưởng đứng dậy nói: "Đừng để bị ngoại hình hiện tại của nó lừa gạt, ô nhiễm thứ cấp không thể thanh lọc một lần, nó phải trải qua nhiều lần thanh lọc. Nó vẫn là một chất ô nhiễm cực kỳ nguy hiểm."
"Xin hãy lùi lại."
"Khi nó hữu ích thì nó là linh thực, khi nó vô dụng thì nó là chất gây ô nhiễm, đúng không?" Bạch Phỉ không biết tại sao, có chút bất mãn
"Tại sao nó lại bị ô nhiễm cấp hai, trong lòng các ngươi đều hiểu."
Đó này Wilson bước vào và dừng cuộc tranh cãi trong phòng thanh lọc.
"Đội trưởng Tần, chia vài người ra đi sơ tán người bên ngoài, nhân tiện đưa bốn chuyên gia trở về, hôm nay bảo vệ an ninh của chúng ta không thực hiện tốt, khiến cho mọi người đều bị kinh hách."
Bốn chuyên gia đầu, hai người nhìn Bạch Phỉ, do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đi ra ngoài cùng những người khác.
Wilson cuối cùng cũng nhìn Bạch Phỉ và linh thực mà hắn đang bảo vệ, nhớ lại khi trước nó còn khỏe manh, ông cũng đã từng bảo vệ linh thực ô nhiễm thứ cấp, ông cũng đã từng nói điều tương tự.
Kết quả là, dường như không thỏa đáng.
Hóa ra cho dù bọn nó trông giống con người đến mức nào, rốt cuộc bọn nó cũng không phải là con người.
Vì vậy, trong nhiều năm điều trị cho bọn nó, trung tâm nghiên cứu đã thực hiện cách tiếp cận đơn giản và trực tiếp nhất.
Tuy tàn bạo, nhưng nó có hiệu quả.
Cuối cùng, Wilson thở dài và nói với Bạch Phỉ: "Trước hết, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho bản thân và người khác, rồi mới có thể nói về chủ nghĩa nhân đạo dư thừa."
"Đương nhiên." Bạch Phỉ thấy đại sảnh trống rỗng, chỉ còn lại vài người ở đây.
Còn lại sáu nhân viên an ninh, viện trưởng, hắn và linh thực.
Có vẻ như viện trưởng Wilson nói không cam lòng, nhưng cơ thể lại rất thành thực.
Thành thực bảo vệ cuộc sống của người khác bằng những hành động thiết thực.
"Vậy ông muốn tôi làm gì?" Bạch Phỉ hỏi.
Wilson: "Việc thanh lọc cây ăn thịt của bốn chuyên gia sẽ bàn giao lại cho cậu.