• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, Bạch Phỉ nhìn thấy Hạ Nhiên Chi nằm trên giường cách mình rất xa liền hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đó? "

Hạ Nhiên Chi đội một cái đầu gà, âm thầm nghiến răng: "Vậy cậu phải hỏi thực vật tốt mà cậu nuôi một chút. "

Diệp Tử yên tĩnh nằm trên cổ tay Bạch Phỉ, phát hiện Bạch Phỉ đang nhìn nó, run rẩy lá, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Thật sự không thể tưởng tượng được một thực vật nhỏ như vậy sẽ vươn ra dây leo lớn hơn mình rất nhiều lần, xem ra biến dị bởi ô nhiễm ở tinh tế ngay cả DNA cũng có thể thay đổi.

Bạch Phỉ cho rằng Hạ Nhiên Chi chỉ đơn thuần sợ Diệp Tử, ngược lại thay Diệp Tử nói lời hay: "Đừng nhìn bộ dáng ngày hôm qua của nó, nó bình thường rất đáng yêu. "

Đáng yêu? Hạ Nhiên Chi cảm thấy Bạch Phỉ có hiểu lầm đối với từ đáng yêu, cho dù tối hôm qua hai chiếc lá nhỏ đứng trên giường đối mặt với anh cũng không hề đáng yêu.

Anh nhìn thấy thân hình nho nhỏ kia cực kỳ khinh bỉ và bất mãn, Hạ Nhiên Chi có một khắc hoài nghi rằng mình có thật sự bị thực vật chán ghét hay không.

Bạch Phỉ ra khỏi khoang thuyền, đứng ở trên boong tàu, xa xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng đất liền.

Vùng biển từ khu sa mạc đến giữa khu rừng rậm không tính là lớn, nếu như người chơi trực tiếp tiến vào từ khu vực biển, có lẽ sẽ không đến khu rừng rậm nhanh như vậy, vùng biển sâu so với nơi này còn nguy hiểm hơn.

"Đến khu vực rừng rậm, cậu định làm gì?" Hạ Nhiên Chi đi tới, đứng ở phía sau Bạch Phỉ hỏi

"Tiếp tục đi trợ giúp các hệ chữa trị khác hay sao? "



"Trợ giúp là chắc chắn rồi, trong thời gian còn hiệu nghiệm có thể giúp được thì giúp, hiện tại đã qua một ngày một đêm, nên bị đào thải sớm đã bị đào thải, lưu lại chắc cũng giống như anh." Bạch Phỉ quay đầu nhìn về phía Hạ Nhiên Chi nói.

Hạ Nhiên Chi gật gật đầu: "Xuống thuyền tôi sẽ không đi cùng cậu. "

Bạch Phỉ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, hắn cũng quen hành động một mình.

"Cậu cũng không tò mò tại sao tôi không đi cùng cậu sao?" Hạ Nhiên hỏi.

"Tại sao?"

"Cậu trả lời cũng lấy lệ quá rồi đấy!!" Hạ Nhiên Chi giả bộ lên án: "Tôi suy nghĩ cả đêm, cảm thấy đề nghị hôm qua của cậu rất tốt, rất táo bạo, đáng để thử một lần. "

Hôm qua hắn có đề nghị gì? Bạch Phỉ đột nhiên nghĩ đến, thì ra là tướng kế tự kế kia.

"Cho nên tôi quyết định ở cùng một chỗ với bọn họ, nếu may mắn sống sót đến cuối cùng, tôi sẽ làm người cung cấp thông tin cho cậu." Hạ Nhiên Chi nháy mắt với Bạch Phỉ: "Cho nên chúng ta tổ đội, thấy thế nào? "

Hạ Nhiên Chi giơ tay ra, còn đang cực lực quảng bá mình: "Đừng nghĩ tôi là kẻ vô dụng, tôi cũng có sở trường đấy. Cậu nắm tay tôi, tôi sẽ nói cho cậu. "

Vừa dứt lời, chiếc lá đang yên đang lành nằm trên cổ tay Bạch Phỉ bắt đầu phân nhánh, nhanh tay lẹ mắt vươn ra một cành lá "bộp" vào lòng bàn tay Hạ Nhiên Chi.

"Ui, đau quá!" Hạ Nhiên Chi ôm tay kêu rên: "Huhuhu, cậu nuôi loại thực vật gì vậy? "

"Nó ghét tôi đúng không?"

Diệp Hoài lạnh lùng vỗ tay, quay trở lại cổ tay Bạch Phỉ, hai cái lá ôm nhau.

May mà anh phản ứng nhanh, nhân loại đáng ghét này muốn sờ tay ai!

Bạch Phỉ sửng sốt, dung túng cười: "Coi như nó đã thay tôi nắm lấy. "



Ánh mắt sáng lấp lánh của Hạ Nhiên Chi nâng lên: "Vậy là cậu đồng ý? "

"Được rồi, đến lúc đó tôi trà trộn vào bên trong, có thể liên hợp với các hệ chữa trị khác, cậu coi như là vũ khí bất ngờ cuối cùng của chúng ta."

Hạ Nhiên Chi sau khi nhìn thấy hành động tối hôm qua của Bạch Phỉ, cảm thấy đề nghị không đáng tin cậy lúc trước hình như cũng đáng để thử một lần.

"Đúng rồi, cho cậu một thứ." Hạ Nhiên Chi quan sát chung quanh một chút, không ai chú ý đến bọn họ, lặng lẽ từ không gian trữ vật của mình lấy ra một vật, chia thành hai, một trong số đó đặt trong tay Bạch Phỉ.

Một chiếc gương cầm tay nhỏ gọn với hoa văn cổ xưa ở mặt sau trông giống như một món đồ sưu tập.

"Mang theo cái này vốn cũng không ôm hy vọng có thể được sử dụng, không nghĩ tới tôi cũng có đồng đội, có thể thử xem, tôi tự mình làm, là dụng cụ liên lạc. Thế nào, bề ngoài nhìn không ra đúng không?" Hạ Nhiên Chi có chút dương dương đắc ý nói.

"Đừng xem thường nó, tôi muốn chính là loại cảm giác khiêm tốn này, tính ẩn nấp cực cao, cho dù là người khác cầm trên tay cũng cho rằng đó chỉ là một cái gương."

Bạch Phỉ nhìn tấm gương có khí chất cổ điển, thật lòng hỏi: "Anh xác định đây là khiêm tốn? "

Hình dáng này ở trước mặt các loại vật phẩm tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật có vẻ không hợp nhau, giống như là bên trong đồng phục chính trực trà trộn vào một cái sườn xám, nhìn thế nào cũng dễ thấy.

"Ý tôi là không ai có thể nghĩ đến chức năng của nó, đây là tôi lấy trong bộ sưu tập ở nhà mình làm, giống như quang não, có chức năng định vị." Hạ Nhiên Chi giới thiệu ngắn gọn cho Bạch Phỉ cách sử dụng.

Vốn đây là một cái gương cầm tay nửa mở, bị Hạ Nhiên Chi từ giữa tách ra, nhưng lại dùng phương thức đặc thù nối liền với nhau. Nói chuyện với gương có thể chuyển đổi thành văn bản, mã hóa tin nhắn truyền đến một tấm gương khác, chỉ có người kia mở ra mới có thể nhìn thấy. Nếu không qua thao tác của mình, những người khác nhìn vào sẽ giống một gương bình thường.

Hai tấm gương định vị lẫn nhau đều có thể nhìn thấy, thực sự là công cụ liên lạc bí mật rất tốt giữa các đồng đội.

Đương nhiên phương thức truyền tin này có hạn chế khoảng cách nhất định, nếu nằm trong ba khu thì không có vấn đề gì, vừa vặn hiện tại bọn họ còn lại ba khu vực.

"Tôi biết rồi, nếu như bị lộ thì sao, có cách tắt định vị hoặc nhắc nhở đối phương không?" Bạch Phỉ hỏi.

Hạ Nhiên Chi hét lên một cái: "Thông minh như tôi đường nhiên có nghĩ đến, dưới đáy gương có nhận dạng tinh thần lực, rót vào một chút tinh thần lực có thể nhìn thấy tin tức truyền tống tới, bấm một lần để xem vị trí, hai lần để biểu thị nguy hiểm, ba lần sẽ xóa tất cả thông tin và vị trí, dù bị phát hiện cũng không sao. "



"Hiện tại tôi sẽ lưu lại tinh thần lực của cậu."

Nhìn Hạ Nhiên Chi cầm gương đi, không biết dùng thao tác gì rồi đưa tới, ý bảo Bạch Phỉ rót tinh thần lực vào.

"Có thể... Quên đi, để thử xem. "

Bạch Phỉ tiếp nhận, không nghĩ tới tinh thần lực rất nhanh ghi lại.

Hạ Nhiên Chi nhận lại gương: "Có thể cái gì? Cậu vừa rồi muốn nói cái gì? "

"Không có gì." Bạch Phỉ lắc đầu.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì ngày hôm qua hắn chiến đấu với bạch tuộc, từ đó kích hoạt tinh thần lực?

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhu, tui biết nó rất ngắn.

Dạo này tui bận qua nên khi nào xong tui sẽ cố gắng cập nhập nhiều nhất có thể.

(lời của tác giả chứ không phải của tui đâu nha!!!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK