“Được, anh chờ, tôi đi pha cà phê.”
Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, trong lòng cảm giác rất thú vị, xem ra lại đụng phải một người con gái dũng cảm và quật cường, hai người mặc dù hoàn toàn khác nhau, nhưng là có một chút có thể khẳng định, chính là lúc gặp phải nguy hiểm không sợ trời không sợ đất, đừng xem bề ngoài nhu nhược, trong xương nhìn ra là xương cứng.
“Ngài xin chờ một chút.”
Mộ Hi đứng dậy rời đi, ra cửa phòng hít một hơi thật sâu, nha nha, thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa làm lộ, vẫn là mình thông minh, Mộ Hi trong lòng rất đắc ý, có thể đùa giỡn Nam Cung Diệu oai phong một cõi, quả thực là hả hê lòng người.
Cũng không lâu lắm Mộ Hi bưng cà phê đi đến ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình bây giờ cô là chim bồ câu trắng, không phải thư ký của anh.
Giơ lên tay phải trắng nõn, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Vào đi.”
Một câu du dương trầm thấp, giọng nói không mang theo một chút tình cảm từ trong phòng truyền tới, thanh âm này lạnh giá dị thường, dù cho Mộ Hi đứng ở ngoài cửa, như cũ có thể rõ ràng cảm nhận được chủ nhân của giọng nói lạnh lùng khí thế này.
“Diệu tổng, đây là chim bồ câu trắng tự tay nấu cà phê, hy vọng ngài còn hài lòng.”
Mộ Hi ưu nhã đem cà phê để lên trên bàn, rất lễ phép đứng một bên.
Kể từ lúc Mộ Hi bước vào, ánh mắt Nam Cung Diệu liên tục không rời khỏi bóng hình của cô, người phụ nữ này mặc dù mang mặt nạ, nhưng có thể thấy được cô cũng không nhìn anh vài lần, loại cảm giác này làm cho anh rất khó chịu.
Nam Cung Diệu có một loại cảm giác, chính là anh lại bị chim bồ câu trắng này khinh thường, thời gian qua đều là anh khinh thường người khác, còn chưa có người phụ nữ nào dám khinh thường mình như vậy. Cẩn thận ngẫm lại trước kia là không có, bất quá bây giờ thật là có một người không muốn sống, chính là thư kí nhỏ Mộ Hi bên người anh, hôm nay là cuối tuần, không thể mang theo cô cùng đi nghe hát, bên cạnh không có cô cảm thấy hết sức buồn tẻ.
Nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, Nam Cung Diệu nghĩ thầm: Cô dựa vào cái gì khinh thường mình, chẳng lẽ là sức quyến rũ của mình không được như xưa? Vì sao gần đây đụng phải hai người phụ nữ không tinh mắt, không biết thưởng thức đàn ông! Một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.
“Ngồi xuống.”
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, ý bảo Mộ Hi ngồi xuống.
Trong lòng Mộ Hi cực kỳ khó xử, sau khi bưng cà phê tới liên tục nghĩ phải thoát thân như thế nào, cô cũng không muốn nán lại một phút cùng quỷ háo sắc này, vì vậy đành phải mang quy định của phòng hát ra làm bia đỡ đạn.
“Diệu tổng, phòng hát có quy định, không thể quấy nhiễu khách quá lâu, cho nên ngài còn có gì phân phó, chim bồ câu trắng nhất định làm theo, ông chủ hết lần này đến lần khác dặn dò chúng tôi ngài là khách quý ở đây, không thể thất lễ.”
Mộ Hi đầu tiên nói rõ lập trường, thứ nhất : Không được liên lụy phòng hát. Thứ hai: Chính mình liên tục đối đãi lễ phép, anh hẳn sẽ không vô duyên vô cớ bới móc.
“Hiện tại chúng ta không thuộc về nhân viên và khách, cô là khách tôi mời tới, điều này Chu Kiều Hâm hiểu, cho nên những thứ khác cô không cần phải lo lắng, ngồi xuống, bồi tôi uống cà phê.”
Nam Cung Diệu biểu hiện thật bình tĩnh, Mộ Hi rất bất ngờ, không nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tính tình tốt như vậy, biết giảng đạo lý, xem ra là hôm nay tâm tình anh tốt, nếu không sao có thể như vậy chứ?
Mộ Hi rất tao nhã ngồi bên cạnh Nam Cung Diệu, mỉm cười nhìn Nam Cung Diệu.
“Diệu tổng, nếu là như vậy, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn cà phê của ngài.”
Lúc Mộ Hi ngồi xuống, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể bay vào trong mũi Nam Cung Diệu, loại mùi này mặc dù rất nhạt, nhưng là đủ để cho người dư vị, mùi này hẳn là mùi thơm trời sinh của cơ thể, rất kỳ quái, giống như đã ngửi qua ở đâu, Nam Cung Diệu nhắm mắt lại từ từ thưởng thức, thân thể từ từ dựa vào ở trên ghế sofa, hai tay vòng trước ngực.
Chương 42: Em gái trên đường ( thượng )
“Không tệ.”
Nam Cung Diệu kìm lòng không được nói, bởi vì anh thích cái mùi vị này, không giống những cô gái khác, cố ý đem thân thể làm cho mùi vị rất nồng, anh không thích.
“Diệu tổng, quá khen, tôi pha cà phê không thành thạo lắm, bởi vì nhà chúng tôi cũng không uống cà phê, cho nên chỉ hiểu sơ qua được chút.”
Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu nói là mùi vị cà phê rất tốt, vì vậy vừa nói vừa bưng cà phê cho Nam Cung Diệu, kỳ thật Nam Cung Diệu nói là mùi thơm của cơ thể cô không tệ.
Nghe Mộ Hi nói như vậy, anh mở mắt ra, bưng tách cà phê cô đưa lên, thưởng thức một ngụm, nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, vì cái gì lại có một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này cũng không phải bởi vì nghe hát ở đây cảm giác thấy, mà trên người cô có một loại cảm giác đặc biệt, vóc người của cô, giọng nói của cô, giống như người phụ nữ kia.
“Xin hỏi trong nhà cô có chị gái hoặc em gái gì hay không? Bởi vì tôi nhìn cô cực kỳ quen mắt.”
Nam Cung Diệu đánh giá Mộ Hi, đúng vậy, quá giống, còn có cái miệng nhỏ nhắn rất giống.
“Diệu tổng, thật biết nói đùa, ngài làm sao lại nhìn tôi thấy quen mắt, tôi là lần đầu tiên ngồi gần cùng ngài như vậy, tôi chỉ có một em gái, không có chị gái, xin hỏi Diệu tổng là có ý gì?”
Mộ Hi biểu hiện hết sức bình tĩnh, não đại cô nhanh chóng chuyển động ứng phó vấn đề đột ngột.
Nam Cung Diệu nghe thấy cô nói có một người em gái lúc ấy ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ cái cô thư ký đó là em gái của cô ấy?
“Oh, em gái cô làm gì vậy?”
Mộ Hi biết rõ Nam Cung Diệu đang suy nghĩ gì, nhất định là anh thấy cô giống thư kí của mình, xem ra người đàn ông này không có ngốc như vậy!
“Em gái tôi bây giờ là học sinh, năm nay mười hai tuổi.”
Mộ Hi bình tĩnh trả lời, cô rõ ràng phát hiện nét mặt Nam Cung Diệu có chút thất vọng, người đàn ông này lại có thể hy vọng thư ký của mình có quan hệ tới chim bồ câu trắng sao? Tên sắc quỷ thật đúng là sắc, tán gái tận nơi này. Hừ! Đồ đáng ghét, anh có nằm mơ cũng không biết tôi là ai! Tôi chính là người ông trời phái tới trừng phạt anh, ai kêu anh gieo họa cho thiếu nữ.
Nam Cung Diệu không nói gì, rất lịch sự rót cho Mộ Hi một tách cà phê, sau đó cũng rót thêm cho mình một chút, nét mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên, chỉ là vui vẻ ở trong mắt Mộ Hi, chính là tín hiệu nguy hiểm.
Cũng may, cuối cùng đêm nay cũng thoát hiểm, Mộ Hi lấy thân phận chim bồ câu trắng nói chuyện cùng Nam Cung Diệu, không nghĩ tới dùng một thân phận khác nói chuyện cùng cuồng tự kỷ lại chơi rất vui vẻ.
Mộ Hi tan việc đã là chín giờ bốn mươi tối, cô thay xong quần áo, từ phòng thay quần áo đi về lối đi bí mật, cái lối đi này sẽ thông tới một phòng nghỉ sạch sẽ, cô tự nhiên đi từ bên trong ra, lại khôi phục là chính mình, sải bước đi trên đường, không cần phải để ý đến dáng vẻ tao nhã gì, không cần mang giày cao gót cảm giác thật tốt.
Không biết còn tưởng rằng Mộ Hi là nhân viên vệ sinh, bởi vì cô thật sự là bình thường không thể bình thường hơn, dưới chân vẫn đôi giầy thể thao màu trắng, một thân quần áo rộng thùng thình thoải mái, trên lưng đeo túi sách hoạt hình, giống như một em gái trên đường, bởi vì trên người cô có một loại hơi thở hết sức tự do.
Lúc này cô không biết xe của Nam Cung Diệu đang dừng lại trước cửa phòng hát Cửu Châu, anh là đang chờ chim bồ câu trắng xuất hiện, hy vọng có thể đưa cô về nhà, bởi vì tối hôm nay tán gẫu rất vui vẻ, cô gái này khéo hiểu lòng người, hơn nữa ý nghĩ không tầm thường khiến anh hài lòng lúc nào cô cũng nói lời thật lòng, mặc dù lời thật thì khó nghe, nhưng Nam Cung Diệu cảm thấy thiết thực, lời nói êm tai anh nghequá nhiều, cũng đã vô cảm, anh hy vọng có người có thể nói với anh những điều mà người khác không dám nói, mà chim bồ câu trắng này lại làm được.