Hàng Thiên Vũ bình tĩnh nói, Nam Cung Diệu gắt gao nhìn anh ta, biểu tình trên mặt hết sức cứng nhắc, ánh mắt cũng không nhúc nhích, người đàn ông này buộc anh giết người, nếu không vì tương lai Mộ Hi không hận anh, nên hôm nay đành phải tha cái mạng chó của anh ta, dám cùng anh đoạt người phụ nữ, chỉ sợ có mạng cướp đoạt, thì cũng mất mạng.
Căn bản Nam Cung Diệu không để anh ta vào trong mắt, đối phương có bao nhiêu phân lượng, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái, cái gọi là lành nghề vừa ra tay, liền biết có được hay không, nhìn ra người đàn ông này đã luyện qua, nhưng mà đối với anh còn quá non nớt.
“Anh không phải đối thủ của tôi, để Mộ Hi lại, cút đi.”
Vẻ mặt Nam Cung Diệu hờ hững cùng không kiên nhẫn, anh muốn phụ nữ, không thể không chiếm được, bi kịch mười năm trước sẽ không phát sinh nữa. Nhớ lại mười năm trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Lạnh quá, lạnh muốn uống một chén nước nóng ấm áp.
“Đừng mơ tưởng.” Hàng Thiên Vũ biết mình đánh không lại anh, nhưng mà cũng muốn liều mạng, là đàn ông sao lại có thể lâm trận lùi bước. Vì vậy anh ta để Mộ Hi qua một bên, vén tay áo lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Nam Cung Diệu vốn mang ánh mắt khinh miệt cũng trở nên lạnh như băng, sâu kín nói ra:
“Chỉ sợ anh không có bản lĩnh này.”
Lời Nam Cung Diệu còn chưa dứt, chỉ nghe vèo một tiếng, phảng phất như mũi tên rời cung, đánh thẳng tới Hàng Thiên Vũ, anh một đấm đánh vào eo Hàng Thiên Vũ, tiếp theo khuỷu tay hung hăng vọt tới mặt Hàng Thiên Vũ.
Hàng Thiên Vũ lập tức cảm thấy eo đã hoàn toàn tê liệt, mặt cũng toàn tâm đau đớn. Là đàn ông cứng rắn thế nhưng đau ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà Nam Cung Diệu đi về hướng Mộ Hi, ôm cô vào lòng rời đi. Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tức giận nắm quả đấm dùng sức đánh trên mặt đất, trên tay lập tức rỉ ra máu tươi.
Nam Cung Diệu phi xe vào công ty, nhưng mà Mộ Hi còn chưa có tỉnh, đứng dậy ôm lấy cô, bản mặt lạnh lùng đi vào công ty, Mộ Hi tựa đầu vào trong lòng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu vô cùng thích loại cảm giác này.
Toàn bộ tất cả nhân viên từ trên xuống dưới trong tập đoàn Nam Cung đều vụng trộm liếc nhìn về phía Nam Cung Diệu, nhìn thấy vẻ mặt doạ người của tổng giám đốc, ai cũng không dám lên tiếng, trừ phi là mình không muốn sống.
Tính tình của Nam Cung Diệu nhân viên lâu năm cũng biết, nhìn sắc mặt tổng tổng giám đốc cũng biết bây giờ anh đang nổi nóng, đều bị hù dọa trốn xa, ai cũng chẳng muốn chết, đụng vào đầu họng súng.
Lúc này chỉ thấy trên mặt tổng giám đốc giống như mây đen che đỉnh núi, hiện lên nồng đậm khói mù, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là có thể đi trốn thật xa thì trốn thật xa.
Nam Cung Diệu đi vào trong phòng làm việc, đặt Mộ Hi vào trong phòng nghỉ của anh, đi ra.
“Quản lý Lưu, đến phòng làm việc của tôi.”
Quản lý Lưu bị hù dọa đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm: Xong rồi, lại muốn đổi thư ký, tổng giám đốc phát uy, thuộc hạ gặp nạn, đi vào trong phòng làm việc, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.
“Tổng giám đốc, cói gì sai bảo.”
Nam Cung Diệu nhíu mày, đôi môi đóng chặt, đôi mắt chim ưng căm tức nhìn về phía trước, khiến quản lý Lưu thấy vậy bị hù dọa cũng không dám động, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cúi đầu không dám nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của tổng giám đốc, chỉ sợ bị dọa ngất tại chỗ.
“Tổng tổng giám đốc, có phải ngài không hài lòng về thư ký Mộ Hi hay không, tôi lại đi tìm thêm người mới, ngài đừng nóng giận, tôi sẽ đi xử lý ngay.”
Quản lý Lưu cúi đầu, dè dặt nói xong chuẩn bị ra ngoài, bởi vì với tình hình này, hơn phân nửa là đổi thư ký, cho nên ông ta chủ động yêu cầu đi làm chuyện này, miễn cho tổng giám đốc phát giận, một khi tổng giám đốc phát giận, cả tòa lầu cũng sẽ run rẩy, gian phòng này cũng sẽ lung lay sắp đổ, gặp phải sụp đổ, hậu quả nghiêm trọng.
“Đứng lại.”
“Vâng.”
Nam Cung Diệu tức giận đảo mắt qua đồ vật trên bàn, tiếng động đùng đùng truyền ra từ phòng làm việc, hù dọa tất cả nhân viên kinh hoàng khiếp sợ. Sau lưng quản lý Lưu đã ướt đẫm, không nghĩ đến cái thư ký này sẽ khiến tổng giám đốc tức giận lớn như vậy.
“Đáng giận, cực kỳ đáng giận, người đàn ông này lại dám nhổ lông ngoài miệng cọp, thật sự là ăn gan hùm mật gấu.”
Nam Cung Diệu không ngừng chửi bới, trong đầu hiện ra hình ảnh Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi, còn có câu cô thích anh ta, người đàn ông đó tự tin nói như vậy.
“Quản lý Lưu, ngay bây giờ ông hãy đi điều tra, thân thế bối cảnh Hàng Thiên Vũ, lai lịch gia đình, tiếp xúc với người nào.”
Anh muốn biết người người đàn ông kia đến cùng phát sinh chuyện gì với Mộ Hi? Bây giờ rất muốn biết, nghĩ đến ánh mắt người đàn ông kia nhìn Mộ Hi, anh liền cực kỳ khó chịu.
“Vâng, tổng giám đốc.”
Chương 28: Anh ta đã chết?
Quản lý Lưu nhẹ nhàng khom lưng, xoay người rời khỏi phòng làm việc, hóa ra là hiểu lầm, không phải thư ký chọc tổng giám đốc, phải đi tra một người đàn ông, hẳn là công việc, không có vấn đề gì với thư ký.
Nhưng mà vì cái gì mà thư ký Mộ lại được tổng giám đốc ôm trở về? Chẳng lẽ tổng giám đốc vừa ý cô gái bình thường này, không thể nào! Khi nào thì ánh mắt tổng giám đốc kém như vậy, mỗi một người phụ nữ của tổng giám đốc đều là đại mỹ nữ, minh tinh, người mẫu, còn có một số nữ cường nhân, khi nào thì tổng giám đốc vừa ý cái cô thư ký này? Quản lý Lưu nghĩ không ra, vì vậy lắc lắc đầu đi thăm dò lai lịch Hàng Thiên Vũ.
Nam Cung Diệu đi đến phòng nghỉ, ngồi cạnh bên giường, nhìn cô gái trên giường, trong lòng có một chút đau nhức.
Nhiều năm như vậy, anh có rất nhiều phụ nữ, đến bản thân cũng không nhớ rõ có bao nhiêu, phụ nữ tình một đêm không nói đến, đến phụ nữ cố định, cũng rất nhiều, kỳ thật cô nói rất đúng, anh nhiều phụ nữ như quần áo!
Kỳ thật, những người phụ nữ kia đối với anh mà nói không có ý nghĩa đặc biệt, một số đều là cấp dưới bởi vì nịnh nọt anh, chủ động đưa mỹ nữ cho anh, đương nhiên là anh thu lại toàn bộ. Những người phụ nữ này chỉ là công cụ để anh phát tiết, giờ phút này Nam Cung Diệu ghen tị với người đàn ông kia, người đàn ông kia có được trái tim Mộ Hi.
Vì vậy, anh muốn phá hủy tất cả, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh phải lấy được người phụ nữ này, kể cả trái tim cô quật cường, thì trái tim của cô cũng chỉ có thể nhảy lên vì anh.
Còn bi kịch mười năm trước, khiến cho Nam Cung Diệu chơi đùa phụ nữ đều ra điều kiện chính là không được yêu anh, nếu không cút đi.
Mấy năm này công ty được anh dẫn dắt tiến lên, trên cơ bản đạt đến đỉnh điểm, anh rất có tiền, nhiều đến mình cũng không đếm hết. Sản nghiệp liên quan đến anh rất nhiều, quy mô cũng rất lớn, cho nên thường xuyên có công ty đưa mỹ nữ cho anh, đương nhiên là ai đến anh cũng không cự tuyệt.
Scandal của anh lại nhiều vô số kể, trải rộng thương giới. Mặc dù sự nghiệp từng bước thăng tiến, nhưng tình cảm của anh thủy chung đều trống không.
Trong mười năm này, anh không có yêu ai, càng không có một người phụ nữ nào đi vào trong lòng anh, mặc dù rất nhiều phụ nữ đều nói thích anh, nhưng anh không có cảm giác. Anh chỉ vui đùa một chút, chứ không đề cập đến tình cảm.
Nam Cung Diệu nhìn người trên giường, giờ phút này anh muốn cô yêu mình, cũng như những người phụ nữ kia một dạng muốn ở bên cạnh anh, nhưng mà trong lòng cô đã có người khác, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cô liên tục chống lại anh? Vốn là ánh mắt nhu tình bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Đứng dậy đi đến tủ cất rượu bên cạnh, lấy ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra một cái ly đế cao, rót ly rượu đỏ cho mình, thân thể dựa vào cửa sổ phía trước, một tay vây quanh trước ngực, một tay cầm ly rượu, bên trong mắt ưng lộ ra một tia tà mị.
Ngón tay anh thon dài ưu nhã cầm ly đến cao, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc, ly thủy tinh mang chất lỏng màu đỏ lay động, bắt đầu không ngừng dao động.
Lúc này Nam Cung Diệu như một dã thú bị thương, nghĩ phải lấy được thức ăn thuộc về mình, cũng giống một kẻ địch nguy hiểm, đôi mắt bén nhọn không mang theo một tia tình cảm, giống như bản thân đang nhìn phương hướng con mồi, chờ đợi thời cơ, cho con mồi một kích trí mạng.
Mộ Hi tỉnh lại, ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới chậm rãi mở ra, nhìn chung quanh một chút, đi xuống giường.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này? Anh ấy đâu?”
Nhìn thấy Nam Cung Diệu đứng trước cửa sổ, vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay của anh, bởi vì lo lắng cho Hàng Thiên Vũ, cho nên cầm lấy tay Nam Cung Diệu không ý thức được là rất dùng sức, móng tay đã bấm vào trong thịt, Nam Cung Diệu khẽ nhíu mày, chút đau nhức này đối với anh mà nói chỉ là gãi ngứa, anh khó chịu chính là người phụ nữ này vừa mở mắt ra đã quan tâm tới người đàn ông kia như thế nào! Nam Cung Diệu không để ý tới cô, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.
“Anh làm gì anh ấy rồi? Vì sao anh lại đánh người?”
Lời của Mộ Hi kích thích đến Nam Cung Diệu, cô quan tâm tới người đàn ông kia như vậy. Xem ra suy đoán của mình là đúng, cô cũng thích anh ta, đôi môi Nam Cung Diệu khẽ hé mở lạnh lùng nói bốn chữ.
“Anh ta đã chết.”