Nam Cung Diệu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, đáng chết, cô gái ngu ngốc thế nhưng lại coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai. Anh đã nói qua với cô, chọc giận anh, anh sẽ trừng phạt cô.
“Vốn cho là cô khác với bọn họ, hóa ra cô cũng chỉ là người phụ nữ háo sắc nhìn thấy mĩ nam liền chảy nước miệng. “Nước miếng cũng đã chảy ra, có phải nhìn tôi cực kỳ thèm ăn.”
“Tôi thèm ăn anh cái quỷ, anh tự kỷ à, tôi nhìn thấy anh cũng thấy ghê tởm, kính xin anh không cần cảm thấy bản thân tốt đẹp nữa! Tôi còn muốn sống thêm vài năm! Tôi cũng không muốn bị anh làm cho ghê tởm chết.”
Nam Cung Diệu vốn mang vẻ mặt thản nhiên bỗng trở nên âm lãnh, một đôi mắt chim ưng trừng mắt nhìn Mộ Hi, giống như muốn đóng băng cô, lại dám nói anh ghê tởm, xem ra cô gái này điên rồi, nếu không thì sao cô dám nói chuyện với anh như vậy, chẳng lẽ cô không sợ sao?
Đã nhiều năm rồi đây là lần đầu đụng phải cô nàng lỗ mãng không sợ trời không sợ đất, mặc dù cô nói chuyện buông thả lại không biết tốt xấu, còn thỉnh thoảng thích mắng chửi người, nhưng Nam Cung Diệu chính là bó tay với cô, nếu như đổi thành thư ký khác, sớm cút đi rồi.
Mộ Hi cảm giác được sự khác thường của anh, trong lòng cố gắng ngăn chặn lửa giận, không dám phát tiết, vẻ mặt anh lạnh lẽo khiến cho Mộ Hi hít vào một hơi khí lạnh. Nha, cuồng tự kỷ thực sự tức giận.
Bởi vì cô ở phía sau, đứng ở trên bậc thang cao hơn so với Nam Cung Diệu, mặt của cô đúng lúc đối mặt với Nam Cung Diệu. Giờ phút này ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng, còn có tiếng thở dốc cực nhọc truyền vào lỗ tai Mộ Hi, giống như muốn làn thủng màng nhĩ cô.
Kế tiếp, Mộ Hi cho là chính mình sẽ chết vô cùng cực thảm, không nghĩ tới hai tay Nam Cung Diệu ôm lấy mặt cô hung hăng hôn lên môi cô, cứ như vậy một màn hôn môi tình cm trên cầu thang bị người phía dưới xem rõ tường tận.
Nam Cung Diệu đã nói qua không nên chọc giận anh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Không nghĩ tới Mộ Hi giãy giụa đem miệng đến bên tai Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói: “Nếu như anh quả thật muốn trở thành thái giám, anh cứ tha hồ mà gặm.”
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhưng Nam Cung Diệu nghe được tường tận rõ ràng, hơi thở nóng bỏng truyền vào lỗ tai, khiến cho Nam Cung Diệu từng đợt ngứa ngáy, lá gan cô thật không nhỏ, dám can đảm uy hiếp anh, có thú vị.
Mộ Hi nói xong bỏ qua cho anh, như con khổng tước kiêu ngạo từ từ đi ra bên ngoài. Nam Cung Diệu cũng lập tức đi theo sau, vậy mà trước kia mọi người đều đi sau anh, không nghĩ tới hôm nay Nam Cung Diệu thành người tùy tùng đi sau lưng cô, nhịn xuống từng đợt đau nhức trong đũng quần, đi ra ngoài cửa, lên xe.
“Cô tốt nhất phù hộ tôi không sao, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi .”
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, lái xe đi tới bệnh viện.
Mộ Hi vội vàng đi đăng ký, tất cả thủ tục đều làm tốt, cô đưa phiếu khám cho anh.
“Tổng giám đốc, vào trong đi, tôi ở bên ngoài chờ anh.” Mộ Hi nói chuyện mặt cũng rất đỏ.
“Cô theo vào cùng tôi, nhanh lên.” Nam Cung Diệu kiên quyết nhìn Mộ Hi, đều là cô làm hại, còn dám không chịu trách nhiệm.
“Nhưng mà, cái phòng khám này đều là đàn ông đến xem chỗ đó, tôi đi vào hình như bất tiện.”
“Hãy bớt nói nhảm đi.”
Nam Cung Diệu nổi giận, cơ hội tốt như vậy có thể trừng phạt cô, cô muốn cự tuyệt, đừng mơ tưởng.
Mộ Hi vừa nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Nam Cung Diệu, không có cách nào, đành phải đỏ mặt theo ở phía sau. Nam Cung Diệu ngồi ở bên cạnh bác sĩ, Mộ Hi đứng ở phía sau anh, giống như là nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, Nam Cung Diệu nói với bác sĩ rằng bị vật cứng đập vào, cho nên rất đau.
Vẻ mặt bác sĩ rất bất ngờ, nhìn cô gái sau lưng, giống như hiểu ra thế nào, Mộ Hi đoán được nhất định là bác sĩ hiểu lầm, cũng bất chấp thẹn thùng, vội vàng giải thích.
“Bác sĩ, cái kia, cũng không phải như bác sĩ nghĩ, tôi cùng anh ấy không có gì .”
Bác sĩ không để ý đến lời giải thích của Mộ Hi, cái loại vẻ mặt đó là ông hiểu được, ông hiểu được tuổi trẻ mà! Khó tránh khỏi tìm kiếm kích thích, rất bình thường.
Trải qua một loạt kiểm tra, bọn họ đi vào phòng làm việc của bác sĩ lần nữa.
“Bác sĩ, đây là giấy tờ kiểm tra, ông xem xem anh ấy không có sao chứ?” Trong lòng Mộ Hi vẫn hết sức đau lòng, cũng sợ hãi anh thật sự có việc gì, mặc dù mình cũng hết sức ghét anh, nhưng cũng không muốn để cho anh mất đi chức năng của đàn ông. Cho nên rất vội vàng không biết bị thương như thế nào?
Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Hi trong lòng có một tia ấm áp, nhiều năm như vậy mọi người đối với anh một mực cung kính, khuôn mặt tươi cười chào đón, không có người nào dám đắc tội anh, nhưng anh từ không cảm giác được ấm áp, giờ phút này cô lại cho anh một chút ấm áp, mặc dù chỉ là một chút, như vậy cũng đã đủ rồi.
Chương 24: Bác sĩ hiểu lầm Mộ Hi
Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Hi, mặc dù cô đối với anh hết sức hung dữ, có lẽ là bởi cô ngụy trang chính mình, mặc dù hung dữ, nhưng cảm giác hết sức chân thật.
Bác sĩ nhìn một chút, rất nghiêm túc nói: “Người trẻ tuổi, về sau nhất định phải chú ý, một chút động tác có độ khó cao nhất định phải cẩn thận, nơi này chính là sinh mạng của đàn ông, không thể thương tổn được.”
Nam Cung Diệu nhìn thấy mặt Mộ Hi đỏ bừng, trong lòng rất đắc ý, hóa ra là lúc cô xấu hổ còn đẹp hơn.
“Bác sĩ, cám ơn ông, về sau chúng tôi sẽ chú ý .”
Nam Cung Diệu đi tới nói với bác sĩ, sau đó lại giả bộ cực kỳ vô tội nhìn Mộ Hi.
“Đã nghe chưa? Rất nguy hiểm, về sau em phải ngoan ngoãn một chút, cũng không thể lại làm loạn, anh chính là người đàn ông của em, không thể để cho em trở thành quả phụ, em còn trẻ như vậy, làm sao mà chịu được!”
Mộ Hi vừa nhìn Nam Cung Diệu giả nhân giả nghĩa, nhưng có bác sĩ ở đây, cũng không nên nói cái gì, vì vậy vươn tay đến đằng sau Nam Cung Diệu, tàn nhẫn véo anh, trên mặt lại vẫn duy trì mỉm cười lúng túng.
“Ai ui!”
Nam Cung Diệu cố ý kêu ra tiếng, bác sĩ nhìn thấy lắc đầu, hết sức đồng tình cho người đàn ông này, người đàn ông ưu tú như vậy thế nhưng lại tìm một cô gái hung hăng.
Nam Cung Diệu đùa giỡn xong rồi, nhìn Mộ Hi đứng ở nơi đó như con khủng long đang muốn phun lửa, vì vậy dùng tay vừa kéo, đem Mộ Hi tức giận ôm ra khỏi phòng làm việc bác sĩ.
Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc bác sĩ không bao lâu.
Một giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền tới.
“Hi – – ”
Mộ Hi ngẩn ra, là anh ấy. Cô không quay đầu lại thì cũng biết là anh ấy. Tại sao anh ấy lại ở chỗ này? Nhiều năm liên tục trốn tránh anh ấy như vậy, nội tâm bắt đầu trở nên sôi trào.
Nam Cung Diệu cảm giác được Mộ Hi khác thường, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi gì đó, mặt mũi đẹp trai, nhưng đẹp trai mang theo một vẻ ôn nhu, trên người anh ta phát ra khí chất thật phức tạp, giống như tất cả khí chất hòa vào nhau, vừa đẹp trai cùng ôn nhu lại có loại lạnh lùng đặc biệt, đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu bắn ra ánh mắt không tốt.
“Anh là?”
Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, Mộ Hi vẫn không có quay đầu lại, cũng không nhúc nhích, thân thể có chút phát run, không biết là căng thẳng? Hay là bởi vì anh ta?
“Hi, là anh.”
Anh ta đi tới chỗ Mộ Hi, mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, cũng sẽ không thể nhìn lầm, anh ta không thể quên người con gái này, khi ở trường học đã thầm mến cô ba năm, cho đến khi tốt nghiệp mới dám thổ lộ với cô, không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, đến cùng là vì cái gì? Lúc trước cảm giác được trong lòng Mộ Hi có anh ta, nhưng là vì sao cô lại cự tuyệt? Đến bây giờ anh ta cũng không hiểu được, sau khi tốt nghiệp thì thấy cũng không liên lạc được với cô, hôm nay đến đây xem bệnh nhân thế nhưng lại gặp được cô – – Mộ Hi.
“Tiên sinh, xin lỗi, tôi muốn cùng Mộ Hi nói riêng một chút, có thể chứ?”
Người đàn ông này mang theo giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt, ưu nhã mà êm tai, ghé vào bên tai anh nói.
“Tôi vào xe chờ cô, không nên quá lâu.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông này, để lại cho Mộ Hi những lời nói này, mặc dù chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng mà chứa mệnh lệnh độc tài.
Trong lúc vô hình người đàn ông này cảm giác được Nam Cung Diệu mang ánh mắt kỳ lạ nhìn mình rời đi, anh ta không quan tâm những thứ này, chủ yếu là anh ta đã tìm được Mộ Hi .
“Học trưởng, chào anh.” Mộ Hi giống như từ trong cổ họng phát ra một chút tiếng nói, giọng nói khá nhỏ giống như cũng không nghe được.
“Em gọi anh là học trưởng sao? Trước kia em đều gọi tên anh, chẳng lẽ là em đã quên.”
Người đàn ông này nghe Mộ Hi xưng hô như vậy, anh ta rất thống khổ.
“Hi, em làm sao vậy? Tại vì sao sau khi anh tốt nghiệp lại không liên lạc được với em, còn bây giờ em đã chuyển đến đâu ở vậy? Anh đi tới nhà cũ tìm em, chỗ đó cũng đã trở thành một đống hoang tàn, nói cho anh biết, tại sao em phải rời khỏi anh?”
Người đàn ông này bởi vì Mộ Hi im lặng, bắt đầu dùng sức lay cô, muốn cô tỉnh lại.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không thể…”