“Mộ Dạ Bạch, bỏ tay ra! Anh nghe thấy không hả?” Cô sợ muộn thêm chút nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đôi môi trắng nhợt không còn chút sức lực nào của anh khẽ động đậy như muốn nói gì đó nhưng có lẽ do sự đau đớn dày vò khiến anh nói không nên lời.“Anh muốn nói gì?” Cố Thiên Tầm ghé sát tai lại gần miệng anh, đôi môi anh lạnh ngắt không còn chút hơi ấm nào, cô sốt ruột nói: “Anh nói lại lần nữa đi!”“Không… đi…” Khó khăn lắm miệng anh mới phát ra được hai từ đứt quãng như vậy. Không đợi Cố Thiên Tầm ngồi thẳng dậy mắng anh, anh khó nhọc nói tiếp: “Bệnh… cũ…”Bệnh cũ?Cố Thiên Tầm nghĩ một lát, liền lập tức đứng dậy, dùng bàn tay còn lại lục lọi trong ngăn kéo. Cô mở từng chiếc ngăn kéo nhỏ trên đầu giường ra, bới tung lên, bên trong là điện thoại, dây sạc và một số giấy tờ. Cuối cùng mới lật thấy một chiếc lọ nhỏ.Cô nhìn kỹ, là một lọ thuốc giảm đau. Cô bị anh tóm chặt, không đi đâu được nên không đi rót nước cho anh được, chỉ có thể vội vàng lắc lắc chiếc lọ nhỏ, đổ ra giường vài viên, bóp nát 1 viên trong số đó nhét vào miệng anh.Có lẽ vị thuốc rất đắng mới khiến đôi lông mày anh nhíu lại, bộ dạng như muốn nhổ ra, Cố Thiên Tầm vội vã đưa tay ra bịt miệng anh: “Không được nhổ ra!”Đôi lông mày của Mộ Dạ Bạch càng nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt khẽ động đậy như muốn phản kháng. Nhưng giờ này anh làm gì còn sức lực mà phản kháng nữa cơ chứ. Cố Thiên Tầm có chút thương xót. Mấy lần trước gặp mặt, anh đều luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, cảm giác tôn quý khiến người khác khó lại gần được, không ngờ anh cũng có lúc yếu ớt đáng thương như vậy.Càng là người đàn ông nhìn bề ngoài lạnh lùng sắt đá bao nhiêu thì khi yếu mềm lại càng đáng thương bấy nhiêu. Đến cô nhìn thấy anh như vậy còn thấy xót xa. Cô quỳ xuống cạnh anh, ghé sát tai anh nói, giọng đã dịu đi nhiều, “Đây là thuốc, anh đừng nhổ ra… nuốt xuống sẽ không đau nữa, ngoan…”Cô dỗ anh như dỗ trẻ con, trước đây cô dỗ mẹ uống thuốc cũng đều như vậy, vừa dỗ vừa nạt mới được.Cũng không biết anh có nghe được những lời cô nói hay không mà anh đã nuốt viên thuốc đó xuống rồi. Chỉ là đầu anh vẫn đau, không hề thuyên giảm. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy như muốn được cho thêm thuốc.Cô không cho anh thuốc nữa, một tay cất lọ thuốc đi rồi nói: “Loại thuốc này có tác dụng phụ, không được uống nhiều. Anh còn đau chỗ nào nữa? Đau đầu à?”Anh khẽ nhắm mắt lại như đồng tình.“Vậy tôi bóp đầu cho anh, anh thả lỏng người ra, đừng gồng người lên như vậy.” Bàn tay còn lại của Cố Thiên Tầm đặt lên huyệt thái dương của anh, kiên nhẫn day nắn.“Anh thấy thế nào? Độ mạnh như vậy đã được chưa?”Anh căn bản không thể trả lời cô được, nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ hỏi, chốc chốc lại cúi đầu nhìn sắc mặt anh, lấy đó làm căn cứ xem mình làm thế đã được chưa.Cũng không biết qua bao lâu sau, vẻ đau đớn khổ sở trên mặt anh dần dịu đi, đôi lông mày cũng dãn ra không còn nhăn nhó như trước nữa. Cố Thiên Tầm thở phào. Sợ ánh đèn sáng quá khiến anh khó ngủ, cô bèn xoay người vặn nhỏ ánh sáng lại.Vốn định gỡ tay anh ra, quay về sopha ngủ, nhưng chẳng ngờ cho đến tận lúc ngủ say rồi tay anh vẫn không buông cô ra, như thể trong lúc cấp bách khó khăn nhất nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng của mình vậy, dù thế nào cũng không chịu buông ra.Cố Thiên Tầm cười khổ, vốn dĩ tưởng là chỉ có cô mới cần nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng như vậy. Chẳng ngờ rằng không phải chỉ có mình cô. Thế nhưng không phải ai cũng gặp may mắn, trong lúc nguy cấp có được ngọn cỏ cứu mạng, giúp mình thoát khỏi đau khổ.
Chương 42: MỘ DẠ BẠCH, TÔI ĐÃ KẾT HÔN RỒI! Sau Cô thở dài một tiếng, cảm giác trong lòng bớt lo lắng hơn, duỗi chân ngồi trên giường. Một tay cô để mặc cho anh tóm, tay còn lại thả trên giường.Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Mộ Dạ Bạch hướng về phía cô với khoảng cách rất gần. Mặc dù ở góc độ này, lại thêm khoảng cách gần như vậy nhưng anh vẫn là người đàn ông có dáng vẻ hoàn hảo. Đôi môi tái mím chặt, khóe miệng hơi cong lên, đầy quyến rũ. Cho dù có mềm yếu, tái nhợt thì thần khí cao quý đó vẫn không hề bị lu mờ.Lặng lẽ nhìn ngắm anh, trông đầu Cố Thiên Tầm không tránh khỏi gợi nhớ lại nụ hôn nóng bỏng đầy men rượu trước đó, cho dù đôi môi cô giờ đang trở nên khô khốc.Mình điên mất rồi. Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ?Thở hắt ra một cái, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại. Tiếng thở đều đều dần đi vào ổn định của anh khe khẽ đưa đến bên tai cô khiến cô lại không kềm lòng được, mở mắt nhìn sang anh.Mộ Dạ Bạch…Người đàn ông này luôn xuất hiện đúng vào những lúc cô thê thảm nhất, tất cả những chuyện đáng xấu hổ của cô anh ta đều chứng kiến hết cả. Thật không biết là cái nghiệt duyên gì nữa đây!………………Hồi lâu sau, cuối cùng thì cô cũng im lặng thiếp đi. Đêm đó cô nằm mơ, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, cô mơ thấy mình trượt chân ngã xuống nước. Cô thuộc kiểu người như con vịt cạn, đến hồ bơi cũng không dám thò chân xuống, Cảnh Nam Kiêu đứng trên bờ, cô ra sức giơ tay gọi anh ta, cầu xin anh ta cứu, thế nhưng Tần Tư Lam đột nhiên xuất hiện, đưa anh ta đi mất. Cô không chỉ toàn thân yếu ớt chìm xuống dòng nước lạnh băng, mà trái tim cũng ngập trong băng giá, đau đến thấu tim.Cô sắp không thở nổi nữa rồi….“A…” cô thở hồng hộc, choàng mình tỉnh dậy.Bên ngoài trời đã sáng rồi.Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt khôi ngô tuấn tú. Anh nằm nghiêng người nhìn thẳng vào cô, có thể nhận thấy rằng anh đã tỉnh được một lúc rồi, đôi mắt không còn chút ngái ngủ nào, chỉ im lặng ngắm nhìn bộ dạng của cô trong lúc ngủ. Giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, đang hồi phục lại vậy, đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm không chút cảm xúc nào thường ngày của anh giờ có chút lưu luyến, lại thêm một chút như là… cảm xúc hỗn loạn mà cô không hiểu.Hai người nằm sát cạnh nhau, gần đến mức thậm chí cô còn cảm giác rằng anh có bao nhiêu cái lông mi cô cũng nhìn thấy rất rõ ràng, hơi thở của hai người như hòa cùng một nhịp.Tim đập thình thịch, Cố Thiên Tầm cảm giác tỉnh ngủ hoàn toàn, lập tức chỉnh đốn lại đầu óc, cô lùi lại một chút, muốn ngồi dậy.Nhưng một bàn tay còn lại bị anh nắm chặt. Vẫn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì một giây sau đã bị anh níu nhẹ một cái, cả người lại đổ kềnh xuống giường. Tình cảnh lúc này càng “nguy hiểm” hơn, hai người sát cạnh nhau, môi gần như không còn khoảng cách nữa, đến hơi nóng từ môi và hơi thở của người kia cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.Cố Thiên Tầm thậm chí còn không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Anh nhìn cô, đôi mắt trở nên sẫm lại, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm cô.Trong khoảnh khắc này, thời gian như đóng băng lại… Cố Thiên Tầm thở nhẹ ra, tay cô hồi hộp nắm lấy ga giường. Hồi lâu sau cô thấy anh đang dần dần ghé sát lại mặt mình.“Mộ Dạ Bạch! Tôi đã kết hôn rồi!” Cô đột nhiên cất lời. Nói ra câu đó không biết là đang nhắc nhở anh hay đang nhắc nhở chính mình.Ánh mắt anh nhíu lại, giây lát sau đó, anh không những không lùi ra mà ngược lại vươn tay ôm lấy lưng cô. Đôi môi lạnh lạnh của anh áp lên môi cô, mạnh mẽ, chiếm đoạt, không để cho cô có cơ hội kịp phản kháng. Chương 41: NGỌN CỎ CỨU MẠNG
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK