Cô mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, Trần Di đứng ngoài nhìn cô một lượt, “Còn không mau đi chuẩn bị? Tôi đã hẹn lịch cho cô rồi, giờ chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra ngay bây giờ.”
“Mẹ…” hai ngày trước cô còn tuyên bố hùng hồn, giờ lại muốn rút lui rồi.
“Sao hả? Không dám đi nữa à?” Trần Di không nể nang gì khoanh tay trước ngực, nói: “Không đi cũng được, bây giờ cô gọi ngay cho thằng Nam Kiêu, lập tức làm theo giao ước, tôi sẽ đi cùng đến Cục Dân Chính.”
Bà ta liếc nhìn chiếc giường trống trơn, chép miệng một tiếng, lắc đầu vài cái, “Đến chồng cũng không giữ được, người làm vợ như cô thật thất bại quá!”
Câu nói khinh miệt đó như một cái tát giáng xuống mặt Cố Thiên Tầm, cô bám chặt tay vào bậu cửa, miễn cưỡng đè chặt những dồn nén trong lòng lại. Giữa mùa hè mà cảm giác lạnh lẽo khắp cơ thể.
…..
Đến bệnh viện.
Một mình ngồi vò võ giữa hành lang tối, bên cạnh đều là các cặp đôi, ó một cặp, cô gái cũng sợ hãi việc sắp phải đối mặt trong phòng khám kia giống như cô, người bạn trai bên cạnh ôm cô ta vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, an ủi cô ta.
Giọng nói anh ta chứa đầy sự thương xót, yêu thương.
Chỉ có cô…
Chỉ có cô… lạnh lẽo như vậy… đáng thương như vậy…
Đối với cô gái tên là Tần Tư Lam đó, chồng cô có phải cũng dịu dàng như vậy không?
Cô nắm chặt chiếc túi trong tay, nhắc nhở bản thân phải kiên cường hơn, thế nhưng sự hờn ghen và xót xa trong lòng lại không thể tự lừa dối bản thân.
“Số 23, Cố Thiên Tầm!”Cho đến khi cô y tá ở phòng khám B gọi đến số thứ tự của cô, cô mới giật mình định thần lại, đứng lên nói “Tôi đây.”
Cô bước theo y tá vào phòng kiểm tra, người trực ban là một nữ bác sĩ khá trẻ. Nhìn cô bước vào, đối phương ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh: “Nằm xuống, cởi quần ra.”
Cởi… cởi quần?
Cố Thiên Tầm đứng khựng lại, nhìn cô ta đầy hoang mang.
“Còn đứng đấy làm gì? Nhanh lên, còn bao nhiêu người đang đợi nữa!” Thấy cô không động đậy, bà bác sĩ thúc giục.
Cô hít vào một hơi sâu, bước lại chiếc giường. Bà bác sĩ cau mày, ra lệnh: “Tụt quần xuống.”
Vừa xem bệnh án vừa hỏi: “Đã kết hôn rồi?”
Cố Thiên Tầm có chút không quen với tình cảnh này, lúc tụt quần xuống hai tay còn run run, mặt trắng bệch. Nghe thấy bác sĩ hỏi, chỉ khó nhọc đáp “Vâng”.
“Được rồi, nằm xuống đi.”
Một bên ra lệnh, một bên làm theo. Cô cứng đơ người, nằm xuống,nhìn tấm rèm trắng toát, lòng càng sợ hãi, cảm thấy giờ phút này mình không khác gì con cá sắp bị người ta lọc thịt. Cô thậm chí còn muốn lập tức tháo chạy.
“Dang rộng hai chân, đều là phụ nữ cả không việc gì phải sợ.”
Cô cắn chặt môi, xấu hổ từ từ mở rộng hai chân. Nghĩ đến sự nhục nhã mà mình đang phải chịu đựng, sống mũi cay cay.
Cô không biết trong cuộc hôn nhân này rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, tại sao cô liên tục phải hứng chịu sự dày vò sỉ nhục của mẹ chồng và em chồng! Tại sao trong lúc chồng cô ôm ấp người phụ nữ khác ngủ say ở bên ngoài thì cô lại phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này!
Chương 20: Nhẫn nhục“Có quan hệ tình dục rồi chứ?” Bác sĩ lại hỏi.
Định thần lại, nghe thấy lời bác sĩ, tim Cố Thiên Tầm thắt lại.
Quan hệ tình dục?
Đêm đó có lẽ đã có rồi?
Chỉ là, một lần duy nhất, lại không phải với chồng mình…
Hơn nữa, chồng cô trước nay đều không màng cái lần đầu tiên của cô! Thật là mỉa mai thay!
“Câu hỏi này mà còn phải nghĩ lâu thế à?” Bác sĩ thấy phản ứng của cô có phần kỳ lạ.
Cô khó nhọc cắn chặt môi, đỏ mặt nói, “… Có rồi”
“Ờ.” Bà bác sĩ đáp lại một tiếng, đưa dụng cụ siêu âm B vào trong cơ thể cô.
Nhưng do bên trong quá khít, dụng cụ không vào được, bà bác sĩ cũng không bận tâm nhiều, chỉ bảo: “Thả lỏng một chút, thả lỏng ra! Cô khép chặt chân như vậy làm sao tôi kiểm tra được? Thật đúng là mất thời gian.”
Cô bám chặt vào thành giường lạnh ngắt, cố gắng để bản thân thả lỏng ra.
Một lúc sau…
Chỉ cảm thấy có một vật kim loại nào đó lạnh lẽo xuyên sâu vào bên trong cơ thể mình.
“A…” Sự đau đớn vì bị rách toạc trào lên dữ dội, cô hít vào một hơi sâu, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi trên trán toát ra, ngón tay bám trên thành gường mệt rũ xuống.
Chuyện… chuyện gì thế này? Tại sao… sao lại đau như vậy?Nữ bác sĩ bị dọa cho tái mét mặt, kinh hoàng nhìn bên dưới cô. Tấm vải trắng phủ trên giường đã bị rây ra vết máu đỏ. “Cô… cô… cô không phải nói là mình đã quan hệ rồi sao?” Bác sĩ kinh hoàng đến mức lắp bắp mãi mới nói được hết câu.
Sự việc này nếu truy cứu trách nhiệm có thể xem là tai nạn y khoa rồi. Nếu cô ta kiện mình thì mình chết chắc!
Cố Thiên Tầm đau đến mức thở không ra hơi, nghe thấy bác sĩ nói vậy, cô mới cố gượng sức, hỏi: “Ý… ý bà là sao? Bà nói tôi…”
Cô vẫn là gái trinh! Cô thật là! Sao lại phải lừa gạt người khác chứ? Tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể trách tôi được, tôi đã hỏi cô rõ ràng rồi, là tự cô không nói thật!” Bà bác sĩ trẻ sợ bị quy trách nhiệm, lập tức đổ mọi tội lỗi cho cô.
Bà ta không chú ý, Cố Thiên Tầm nằm vật ra đó, cả người đờ đẫn. Hóa ra trước khi vào đây, mình vẫn còn… Vậy có nghĩa là mình và người đàn ông đó chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì?
Vậy sao anh ta phải lừa mình?
Để đến mức bây giờ…
Cô ngu ngốc và nực cười đến mức đem cái lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một cái máy! Một cái máy lạnh băng vô giác?!
Cô đột nhiên muốn cười, cười sự đáng thương của bản thân. Cô nghĩ trên đời này chẳng có cô gái nào giống như mình…
Mong mỏi được giống như những cô gái bình thường khác, đem lần đầu tiên tươi đẹp nhất dâng hiến cho chồng mình, cho người mình yêu nhất, vậy mà…
Người đàn ông đó, mãi mãi không thèm để ý đến cô…
Vĩnh viễn không bao giờ thích cô…
Cố Thiên Tầm, mày thật thảm hại!
Bên thân dưới, cái máy lạnh toát bị bà bác sĩ khẽ chạm vào. Tuy bà ta đã rất cẩn thận tỉ mỉ nhưng không tránh khỏi động vào vết thương của cô, đau đến mức khiến cô lạnh người. Nhưng chỉ vài giây sau, cô cắn chặt răng kẹp chặt chiếc máy.