Thế nhưng chỉ vài giây sau, cô cắn chặt răng kẹp chặt tiếng máy.
“Cô đừng dùng lực!” Bà bác sĩ bị cử động của cô dọa cho sợ hãi.
“Bà tiếp tục đi!” Cô nén đau, dường như nặn ra từng chữ. Mắt đã đỏ nhòe rồi nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác, nói một cách quật cường: “Kiểm tra cho ra kết quả cho tôi, tôi cần kết quả!”
Việc đã đến nước này, cô là người đã chẳng còn lại gì nữa rồi, chỉ muốn gỡ về một chút lòng tự tôn cuối cùng…
Cho dù trong cái nhà đó, lòng tự tôn của cô đã bị chà đạp từ lâu!
Bà bác sĩ không dám làm gì nữa, chỉ nhìn cô lung túng. Cô từ từ nhắm mắt lại, nghe được sự run rẩy trong giọng nói của mình nhưng ngữ khí lại nhẫn nại, kiên định: “Tiếp tục đi! Bà yên tâm, tất cả mọi hậu quả tôi sẽ tự mình gánh chịu, không liên quan đến bà…”
“Đây… đây là do cô nói đấy, vậy tôi tiếp tục kiểm tra.” Bà bác sĩ nghi ngại hỏi lại lần nữa.
Nhìn thấy cô gật đầu khó nhọc lần nữa, mới tiếp tục kiểm tra, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, không đành lòng nói: “Cô nhẫn nhịn một chút, lần đâu tiên đều đau.”
Đúng thế, lần đầu tiên đều sẽ đau…
Đa số lần đầu tiên của phụ nữ đều vừa đau vừa ngọt ngào.
Chỉ có cô…
Chỉ có cô… đáng thương đến mức trái tim giờ chỉ còn lại bi thương…
Suốt cả quá trình kiểm tra, Cố Thiên Tầm nằm đơ cứng người, cam chịu tất cả mọi đau đớn. Có những giây phút cô cảm thấy mình đau đến mức sắp chết, lúc đó, cô hận Cảnh Nam Kiêu.
Nếu như lúc mẹ chồng đưa ra đề nghị đi kiểm tra mà anh ta chịu nói giúp mình dù chỉ một câu có lẽ cô cũng không bi thảm đến mức chôn cất lần đầu tiên của mình tại nơi này…
……………
Đến khi rời khỏi bệnh viện thì trời đã về chiều. Cảm giác đau đớn do vết thương bị rách ở bên dưới khiến Cố Thiên Tầm cảm giác như mỗi bước đi đều như có ớt xát vào, đau đớn nóng ran.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Có người đi qua nhìn thấy cô mặt mũi trắng nhợt, bèn hỏi.
Cô bám vào tường bệnh viện, lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Nhìn sắc mặt cô khó coi quá.”
Cô cười một cách yếu ớt: “Tôi chỉ hơi mệt chút thôi…”
Cuộc hôn nhân này, cô kiên nhẫn đến mức mệt mỏi lắm rồi…
Nghe cô nói vậy, người kia cũng không hỏi thêm gì nữa.
Gọi một chiếc taxi, cô đọc rõ ràng địa chỉ – khách sạn Á Hoàn.
Chiếc điện thoại trong túi xách reo lên, cô lặng lẽ lôi ra xem, rồi lại lặng lẽ đặt trở lại.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, tất cả các cuộc gọi lỡ đều là của mẹ chồng và em chồng.
Đại khái bọn họ đều mong kết quả của cô không ổn…
Cảnh Nam Kiêu, người đàn ông là chồng cô, từ khi vội vàng rời đi tối qua, cho đến tận bây giờ cũng không thèm gọi cho cô lấy một cuộc, cho dù chỉ là hỏi thăm cho có lệ cũng không hề…
Lòng ngày càng nặng trĩu…
…………..
Trước sảnh ngoài khách sạn.
Cố Thiên Tầm vừa bước vào liền có phục vụ lịch sự chào hỏi. Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô liền lo lắng hỏi: “Trông quý khách có vẻ không được khỏe, cô có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Cô nghĩ có lẽ mặt mình bây giờ trắng bệch như xác chết.
Chương 22: Tại sao lại lừa tôi?“Không cần.” Cô lết cơ thể đang đau đớn mệt mỏi về phía lễ tân, yếu ớt thỉnh cầu: “Xin giúp tôi tra thông tin khách hàng phòng 2418 vào 4 ngày trước.”
“Phòng 2418?” Mấy cô lễ tân sau khi nghe thấy số phòng này liền ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiên Tầm rồi sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Cô bị nhìn đến mức lúng túng, không còn ý định hỏi rõ nữa.
“Thực sự rất xin lỗi thưa quý khách, khách sạn chúng tôi đều giữ kín thông tin khách hàng, không thể tự tiện tiết lộ ạ.” Hơn nữa người đó lại là tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Á Minh bọn họ, đại Boss hàng đầu! Sao có thể tùy tiện tiết lộ được chứ?
Đúng vào lúc Cố Thiên Tầm đang thất vọng thì một bóng người cao ráo bước vào sảnh lớn của khách sạn, dáng vẻ gấp gáp. Đằng sau là thư ký Cận Vân đi cùng, cô đang cúi đầu gấp gáp viết báo cáo công. Tất cả nhân viên nhìn thấy anh ta đều cung kính cúi chào, anh ta cũng chỉ gật gật đầu coi như đáp lại.
Đột nhiên nghe thấy con số “2418”, anh ta đột nhiên dừng bước. Trợ lý Trần Anh Hào nhướn người về phía lễ tân, sau khi xác định một lúc liền quay lại nói: “Mộ tổng, người kia hình như đang điều tra thông tin của anh.”
Mộ Dạ Bạch nhìn lướt qua, thấy dáng người mảnh dẻ từ phía sau của Cố Thiên Tầm. Lại là cô ta? Cố Thiên Tầm.
“Tôi qua đó xem sao nhé?” Trần Anh Hào nói.
Mộ Dạ Bạch đưa tập tài liệu trong tay mình cho Cận Vân, không nhanh không chậm lắc đầu, “Không cần, tôi tự đi xem.”
Đợi ông chủ rời bước đi, Cận Vân nheo mắt nhìn bóng người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân, nói với Trần Anh Hào: “Cô ta không phải Cảnh thiếu phu nhân mới gây chuyện ở khách sạn lần trước sao? Này, anh thử nói xem, không phải là cô ta đeo bám tổng tài của chúng ta đấy chứ?”
Số phụ nữ muốn đeo bám Mộ tổng nhiều còn hơn bọ gậy trong ao, kể cả người đã có chồng rồi cũng không phải hiếm.Trần Anh Hào cầm tập tài liệu gõ nhẹ lên đầu cô, lên tiếng giáo huấn: “Nói ít thôi, lo làm việc đi!”
“Đau thế!” Cận Vân xoa xoa đầu, nhanh chóng chạy theo.
………
Đang lúc Cố Thiên Tầm ra sức thuyết phục lễ tân thì mặt cô lễ tân trở nên thất thần, nhìn về phía sau lưng cô.
Thái độ cô ta từ chỗ lễ phép từ chối và xin lỗi mình, lập tức trở nên cung cung kính kính. Cô hồ nghi định quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì, liền nghe thấy giọng nói ung dung quen thuộc phát ra từ phía sau lưng mình, “Tìm tôi à?”
Cô thoáng lặng người, mặt trở nên tái hơn. Hai tay nắm chặt chiếc túi trong tay.
Cô đột nhiên nghĩ lại tất cả những đau đớn và tủi nhục mình vừa phải trải qua, nghĩ lại mình hồ đồ vô tình chôn cất lần đầu tiên của bản thân, tâm trạng thất vọng. Cô mím chặt môi, đột ngột quay người, không nói gì, giơ cao tay vả cho đối phương một cái bạt tai.
Cô ra tay vừa nhanh vừa mạnh, đừng nói đến người ngoài, ngay cả Mộ Dạ Bạch cũng không thể ngờ được.
Đám người xung quanh bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Trời! Tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Á Minh lại bị một cô gái cho ăn tát trước mặt bao nhiêu người! Việc này rốt cuộc là sao?
Lại nhìn người vừa bị ăn tát, khuôn mặt tuấn tú giờ đây sa sầm lại, như có thể nổi trận cuồng phong bất cứ lúc nào, âm lạnh đến mức khiến người ta sợ muốn đứng tim.