Mục lục
Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Uyên nhìn bà cụ Tô, tầm mắt của cô lại dần dần dời đi rơi vào tờ báo, tiêu đề bắt mắt phía trên và bức anh, hai người từ chung cư đi ra, lại chỉ chụp một bóng lưng của người đàn ông…

Nhưng mặt của Tống Ánh San thì rõ rành rành…

Cố Uyên không biết sao bà cụ Tô lại không thích Tống Ánh San đến vậy…có nguyên nhân gì sao, nhà họ Lưu cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, cũng có phải là danh môn thế gia nào đâu.

Nói đến nói đi thì cũng không trèo cao được lên nhà họ Tô mà.

Chẳng qua chỉ là có ân cứu giúp một lần, bà cụ Tô và ông cụ Tô cũng không thể tùy tiện để cô ta gả cho Tô Ngọc Kỳ đúng không, mà không phải là Lưu Thanh Vũ luôn ở Mỹ sao?

Nên ông bà cụ Tô cũng không thấy mặt cô ta…

“Bà nội, Tống Ánh San kia…bà nội à, nếu cô ta và Tô Ngọc Kỳ yêu nhau thì sao bà nội không thành toàn cho anh ta? Cũng miễn cho trong lòng anh ta khỏi khó chịu…”

Bà cụ Tô vỗ vỗ tay Cố Uyên: “Thanh Vũ à, lòng còn quá lương thiện rồi, con không biết đâu, Tống Ánh San kia…”

Bà cụ Tô nghĩ đến những việc làm xấu hổ mà Tống Ánh San làm ra, giận đến không biết trút vào đâu, dừng một chút: “Thôi được rồi, Thanh Vũ à, bà nội cũng không giấu con nữa, bà nội ghét nhất là loại con gái đầy tâm kế, bà nội cũng ghét nhất loại người lừa gạt bà.”

Cố Uyên nghe đến hai chữ lừa gạt thì mí mắt run lên một cái.

Cô không phải là Lưu Thanh Vũ…

bà cụ Tô nói đến Tống Ánh San, trong lòng càng không thể bình tĩnh được: “Bà già như bà á, không thèm để ý gia cảnh người con gái đó như thế nào, chỉ cần gia đình trong sạch, là một người con gái biết trước biết sau là được, nhà của Tống Ánh San…ba cô ta là tay bài bạc,sau đó vào tù, Ngọc Kỳ nhờ người giúp thả ba cô ta ra, em trai cô ta cũng không phải là đứa bé ngoan hiền gì, tuổi còn nhỏ mà quen thói đánh lộn, nhiều lần vào cục cảnh sát, những việc này bà đều mặc kệ…nhưng là một đứa con gái, nhưng thủ đoạn của cô ta khiến bà nội lạnh thấu tâm can.”

Cố Uyên yên lặng nghe chuyện, thời thời khắc khắc vỗ lưng bà cụ Tô, coi như là trấn an.

“Cô ta vậy mà trút thuốc Ngọc Kỳ để phát sinh quan hệ với Ngọc Kỳ gả vào hào môn, may mắn con và ông nội con kịp lúc bóc trần cô ả, một cô gái trong trắng sao có thể làm ra việc này được.”

Cố Uyên hơi không dám tin tưởng…

Lại còn có chuyện này…

“Thanh Vũ à, chuyện này đúng là tạo nghiệt, với tính tình của Ngọc Kỳ, dù không thích Tống Ánh San nhưng nếu đã đụng vào cô ả thì nó nhất định sẽ cưới cô ta để chịu trách nhiệm, có trách thì trách tính tình nó quá cố chấp.” bà cụ Tô thở dài một tiếng: “Bốn năm trước, đúng là tạo nghiệp…con nói xem, cô ả như vậy thì bà sao dám để Ngọc Kỳ cưới cô ta được.”

Bốn năm trước..

Cũng là bốn năm trước.

Cố Uyên mím mím môi, sao lại trùng hợp như vậy.

Tòa nhà Tô Thị.

người đàn ông đang xem báo, không có chút gợn sóng trong mắt nhưng quanh người đầy khí tức lạnh lẽo, Hoàng Hưng đứng bên cạnh người đàn ông, tin tức trên mạng vừa ra, Hướng Hoàng liền lập tức đi kiểm tra, hiện đã đè xuống sự việc trên mạng kia.

Hh đưa tay đẩy đẩy khung kính mắt gác trên sống mũi, nói: “Tô tổng, việc này chủ yếu là do phóng viên truyền thông Giang Thần tiết lộ ra, buổi sáng họ ẩn núp xung quanh phòng ở của cô Tống chụp lén…đúng lúc này đã bị phát hiện?”

Tô Ngọc Kỳ chỉ cười nhạt một tiếng mới phun ra hai tiếng: “Thật sao?”

Hoàng Hưng cũng cảm thấy không thể nào trùng hợp như vậy.

Căn phòng mà cô Tống ở là do Tô tổng tặng cho, hệ thống bảo mật bên trong rất nghiêm mật, sao bọn pararazzi có thể đột nhập vào được?

Hoàng Hưng hỏi: “Tô Tổng, có cần tôi đi tra xét thêm không ạ…”

Tô Ngọc Kỳ vứt tờ báo vào thùng rác, tầm mắt ngước lên nhìn về phía Hoàng Hưng: “Tối qua, sao tôi lại ở chỗ Tống Ánh San? Không phải tôi đã nói, thường ngày phải về biệt thự sao?”

Hoàng Hưng: “Tô tổng, tối hôm qua…ngài uống say, tôi đang chuẩn bị lái xe đi, trùng hợp cô Tống cũng có mặt trong khách sạn, Cô Tống bắt gặp, còn khăng khăng muốn chăm sóc ngài…tôi tưởng…”

Cô Tống là bạn gái Tô Tổng, cho nên Hoàng Hưng của lúc ấy không có…

Tô Ngọc Kỳ giơ giơ tay lên: “Ra ngoài đi, sau này, ít tự chủ trương lại.”

“Vâng.”

4 giờ 10 phút chiều.

Hoàng Hưng gõ cửa văn phòng tổng giám đốc rồi đi vào: “Tô tổng, Hạ Cường Nam từ Cường Thịnh đến, nói muốn gặp ngài.’

Tô Ngọc Kỳ đốt một điếu thuốc: “để anh ta vào.”

Buổi tối Cố Uyên ở lại nhà họ Tô ăn cơm.

Sau khi dùng bữa tối xong không lâu sau đó thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa.

Cố Uyên nhìn ra cửa sổ, hạt mưa cỡ hạt đậu tí tách rơi xuống…

Một chiếc xe xuất hiện trong màn mưa gió phập phùng chạy vào nhà họ tô, dừng lại trong sân, đèn xe lóe chói sáng, cách tiếng mưa, Cố Uyên nghe được giọng của chị Từ: “Thưa ông chủ, bà chủ, mợ ba…cậu ba đã về..”

Người đàn ông mặc bộ đồ âu màu đen bước được vài bước đi vào thì bị nước mua xối đến, giọt nước trượt từ sợi tóc xuống khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt người đàn ông tĩnh mịch, tầm mắt dừng ở trên người Cố Uyên.

Trong chớp mắt ấy khi Cố Uyên nhìn thấy người đàn ông vào phòng khách, theo bản năng cô bước về trước vài bước, khi đối mắt với ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ, cô trông thấy đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của người đàn ông.

Thẩm thấu sự lạnh lẽo của nước mưa.

Bà cụ Tô đứng ở bậc thang nói: “Ngọc Kỳ, con đến thư phòng một chuyến.”

Tô Ngọc Kỳ gật đầu, khi bước qua người Cố Uyên thì dừng lại trong chớp mặt, Cố Uyên rõ ràng nghe thấy giọng nói đè thấp của người đàn ông, lộ ra sự âm độc tàn nhẫn: “Tôi mà biết cô cáo trạng gì với ông bà nội, tôi sẽ không tha cho cô!”

Nói xong thì Tô Ngọc Kỳ nhanh chân lên lầu.

Cánh môi Cố Uyên run rẩy xoay người thì thấy chị Từ đứng ở cửa phòng bếp với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, khóe môi cô mang theo ý cười nói: “Chị Từ, canh hạt sen nấm tuyết được nấu xong chưa? Tôi hơi thấy thèm ăn.”

Chị Từ cười cười: “Nhanh xong rồi ạ.”

Cố Uyên và chị Từ cùng vào phòng bếp.

Chị Từ mở nắp nồi rồi khuấy đều, sau đó nói với Cố Uyên: “Mở chủ à, tính tình cậu chủ hơi cố chấp, nhưng làm người thì tốt bụng.”

Cố Uyên biết, chị Từ sợ là vừa nãy đã nghe được lời người đàn ông kia nói rồi, cô nhìn chị Từ nói: “Tôi luôn biết rõ, anh ấy là người tốt…”

Bưng bát ngồi trên ghế sô pha.

Nc thỉnh thoảng nhìn hướng cầu thang, một bát canh hạt sen, nhưng cô vốn không có tâm tình uống canh gì, nghĩ đến lúc vừa bước vào, ánh mắt âm trầm của người đàn ông, nụ cười của Cố Uyên có chút đắng chát.

Sợ là người đàn ông này nghĩ là cô đã mách lẻo gì với ông bà nội rồi.

Đêm này trở về, không biết là muốn tra tấn cô như thế nào nữa đây…

Trên lầu truyền đến một âm thanh vang dội.

Cố Uyên buông bát canh xuống rồi bước về trước mấy bước, chị Từ ngăn cô lại: “Mợ ba đừng đi lên, ông chủ đang nổi giận, tính ông cũng cố chấp, đánh chửi vài câu là được, trước đây cậu ba vì cưới con hát kia mà làm ầm còn hơn bây giờ, lúc ấy thật sự đã chọc giận ông chủ, ông bà chủ thật sự rất tốt với mợ, mợ không cần nản lòng, cậu chủ chỉ hồ đồ vài ngày thôi, qua vài ngày là xong, bụng mợ chủ cũng đừng chịu thua kém ai mới được, sớm mang thai đứa bé cho cậu chủ thì lòng cậu sẽ ở chỗ mợ thôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK