“Được, tối nay không động vào cô, ngày mai thì sao?”
Lời nói thẳng thắn này vừa rơi vào trong tai cô gái, nhưng trong giờ phút này, Cố Uyên không muốn gật đầu cũng không có cách nào khác, tùy tiện gật đầu.
Toàn thân cô cứng ngắc.
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào cổ của cô, thiêu đốt cô, thần kinh toàn thân Cố Uyên sụp đổ không sót lại chút gì, nhưng qua rất lâu. .
Tô Ngọc Kỳ vẫn không có hành động gì.
Lúc Cố Uyên phản ứng lại được, anh ngủ rồi…
Sáng hôm sau, người đàn ông vừa mở mắt, đã nhìn thấy cô gái nhỏ trong ngực vẫn đang ngủ, một khuôn mặt sạch sẽ dịu dàng, anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô gái.
Cố Uyên mở mắt, đối diện cô là một mảng ánh sáng lớn còn một thêm một đôi mắt đàn ông đen nhánh. .
Vốn đại não của cô vẫn còn hơi đần độn bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng nóng rực, Cố Uyên lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã tám giờ bốn mươi phút sáng, sao cô lại ngủ quên được như vậy, cô muốn xuống giường: “Ngài Tô, không còn sớm nữa, chúng ta nên ăn sáng. . .”
Cánh tay của người đàn ông đang đặt ở eo của cô chậm rãi nắm chặt: “Được, để cho tôi ăn no bụng trước.”
Không khí trong phòng mang theo khí tức kiều diễm mập mờ.
Ánh sáng buổi trưa chiếu xuống chiếc giường lớn lộn xộn.
Toàn thân Cố Uyên không còn chút sức lực nào nằm ở trên giường, Tô Ngọc Kỳ ôm cô tới phòng tắm đặt cô vào trong bồn tắm ấm áp, toàn thân cô đau xót không cả muốn động dù chỉ một chút xíu, nhưng giờ phút này cô lại đang bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, cô đỏ mặt mở miệng: “Ngài Tô, anh ra ngoài trước đi, tôi tự tắm rửa được.”
“Cô chắc chắn có thể tự mình tắm rửa được.”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm đi tới một phòng tắm ở phòng ngủ khác tắm rửa.
Cố Uyên nhắm mắt lại, đem cơ thể chìm trong bồn tắm, vừa rồi ở trên giường, trong lúc vửa mệt mỏi vừa vui sướng, cô lờ mờ nghe thấy người đàn ông ở bên tai cô gọi tên: “Vũ ”
Vũ. . .
Cô từ từ nhắm mắt lại, ngón tay cuộn lại.
Trong thời gian này, dường như người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều, anh không còn giống như trước đây hung dữ với cô, những lúc muốn cô cũng sẽ dịu dàng hơn rất nhiều, cô không biết vì sao Tô Ngọc Kỳ lại thay đổi nhiều như vậy, cô không dám hi vọng xa vời, cô cũng rất sợ hãi.
Cô sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nước chầm chậm tiến vào xoang mũi, Cố Uyên mới đột nhiên tỉnh táo lại ngồi dậy ho khan hai tiếng, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm vào đi ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ ở phòng làm, trong lúc Cố Uyên đang sấy tóc ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa, cô đi tới mở cửa, nhìn thấy Cao Sở mặc âu phục công sở màu trắng đứng ở ngoài cửa, trong tay Cao Sở cầm tập tài liệu nhìn thoáng qua Cố Uyên, lúc ánh mắt rơi vào mấy dấu vết mập mờ trên cổ Cố Uyên thì cười cười: “Mợ chủ Tô, tôi tìm đến tìm Tổng Gíam đốc Tô.”
Cố Uyên gật nhẹ đầu bảo Cao Sở chờ một lát, cô đang định tới phòng làm việc báo cho Tô Ngọc Kỳ một tiếng, Cao Sở gọi cô lại: “Mợ chủ Tô, chắc hẳn cô cũng biết lần này Tổng Gíam đốc Tô tới đây là vì chuyện gì.”
Cố Uyên dừng bước chân, quay người lại nhẹ gật đầu.
Dĩ nhiên là cô biết, Tô Ngọc Kỳ tới đây là bởi vì hạng mục của công ty ở nước Mỹ dính dáng đến án mạng, tuy nhiên. . Cố Uyên ngẩng đầu lên nhìn Cao Sở: “Thư ký Cao có lời gì có thể nói thẳng?”
“Mợ chủ Tô, Tổng Gíam đốc Tô đang bị thương cũng chạy đến đây, có thể thấy được đối với hạng mục hợp tác lần này rất là coi trọng, Mợ chủ Tô muốn đi chơi, tôi có thể phái người đưa Mợ chủ Tô dạo chơi xung quanh bốn phía, hi vọng Mợ chủ Tô không nên làm phiền đến Tổng Gíam đốc Tô, dù sao Tổng Gíam đốc Tô tới đây cũng không phải tới chơi.”
Cố Uyên cười cười, cô nhìn Cao Sở, Cao Sở này nhìn thế nào cũng không đơn giản chỉ là một người thư ký bình thường, âu phục mặc trên người đều là năm con số cũng không phải một người thư ký bình thường có thể mua được, mặc dù cô đối với nhân viên công tác bên cạnh Tô Ngọc Kỳ cũng không phải thật sự hiểu rõ.
Cũng chỉ biết là bên người Tô Ngọc Kỳ có một thư ký, còn có một thư ký vừa mới tới chuẩn bị lễ phục đời sống cho cô, bên người còn có một người trợ lý.
Cao Sở này. .
“Thư ký Cao, tôi nhìn cô thật sự chỉ là một người thư ký mà thôi.” Lúc Cố Uyên nói câu nói này, khóe môi mang theo nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp ấm áp.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Cao Sở cứng lại một chút: “Mợ chủ Tô, tôi cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở một chút.”
Phòng làm việc.
Cao Sở gõ cửa đi vào, đem tài liệu trong tay đặt xuống, nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai ngồi ở trên ghế giám đốc, khóe môi mang theo ý cười: “Tổng Gíam đốc Tô, đây là tài liệu cậu hai Tô đưa tới.”
“Ừm.”
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ cũng không hề rời khỏi laptop, ngón tay gõ mấy cái, mở video trò chuyện cùng Tô Vân Thâm, lúc này mới cầm lấy phần tài liệu Cao Sở đưa tới này, nhìn qua, nghe Tô Vân Thâm báo cáo tình hình gần nhất.
Tô Vân Thâm đang là người phụ trách của hạng mục này hiện tại ở trong nhà Hoa Sâm, hạng mục này sảy ra án mạng, cô chủ nhà họ Đông Phương và nhà họ Cố lo cho gia đình cho ám vệ chú ý bảo vệ bọn họ, chuyện ồn ào không nhỏ, mà ngay ngày hôm qua, người phụ trách hạng mục này người trong nhà Hoa Sâm ngoài ý muốn bị ám sát.
Chuyện càng trở nên nguy hiểm hơn.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua Cao Sở vẫn còn trong phòng làm việc, nói: “Bây giờ cô đi liên hệ với anh ta, cùng anh ta đi xử lý chuyện Hoa Sâm.”
Cao Sở lập tức nhận ra được người đàn ông ở trước mặt là muốn đem cô ta đẩy ra, một thân âu phục màu trắng đắt đỏ, cô ta cắn môi đỏ: “Tổng Gíam đốc Tô, có phải tôi có chỗ nào làm không tốt hay không.”
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ vẫn rơi vào trên laptop như cũ, cũng không ngẩng mặt lên, vô cùng đơn giản ‘ừ’ một tiếng: “Cũng tạm được, tuy nhiên, làm thư ký, phải nghe theo sự sắp xếp của cấp trên không phải sao?”
Cao Sở chậm rãi cong lên môi đỏ, giọng nói dịu dàng như nước: “Tổng Gíam đốc Tô, ba tôi để cho tôi đi theo anh. . . Đến nước Mỹ rèn luyện, mà mấy ngày nay Hoàng Hưng đều đang điều tra chuyện nhà họ Đông Phương, tôi ở lại bên cạnh Tổng Gíam đốc Tô thuận tiện hơn một chút.”
“Đã như vậy, bây giờ cô có thể trở về.” Người đàn ông ngẩng con ngươi đen như mực lên, nhìn Cao Sở, giọng nói không lạnh không nhạt nghe không ra bất kỳ ý tứ gì: “Cô cũng biết, Chủ tịch Cao đem cô đưa tới đây là để cô rèn luyện.”
Cao Sở có chút không thể tin, ba của cô ta thế nhưng đã công tác ở Tô Thị hơn hai mươi năm, Tổng Gíam đốc Tô vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho, vậy mà bảo cô ta bây giờ đi về, lúc này sắc mặt cô ta có chút khó coi: “Tổng Gíam đốc Tô. . .”