Môi mỏng của người đàn ông mím chặt thành một đường, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ, nở nụ cười châm biếm, cho dù Tô Ngọc Kỳ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt anh.
Đối với những thứ mà anh mua cho cô.
Lưu Thanh Vũ, không thích một chút nào.
Không có người phụ nữ nào được chồng mình mang đến trung tâm mua sắm mua đủ thứ mà lại không vui vẻ cả, cũng giống như những cô gái ở trong phòng bao kia nói vậy.
Bởi vì…
“Làm sao có thể, làm sao có thể không nhận?”
“Có tiền thì sẽ không cần nhận nữa, đoán chừng là không thích, có khả năng là người tặng cho cô ta cái thẻ này, cô ta không thích, nếu như thích thì làm sao có thể không nhận được.”
Đúng, phụ nữ trời sinh đều thích những thứ đó, không ai không thích cả, chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là cô không thích người mà mua những thứ đó.
Cô không thích anh!
Nghĩ như vậy, làm cho nụ cười giễu cợt bên môi của Tô Ngọc Kỳ càng mở rộng, trong lồng ngực sôi trào gần như muốn bùng phát, bực bội, tức giận, anh gần như sợ bản thân mất kiểm soát mà bóp cổ người phụ nữ kia.
Hơi thở Cố Uyên gấp gáp, cô ôm lấy cánh tay của người đàn ông, khó khăn nói: “Anh Tô, xin lỗi, những thứ mà anh tặng tôi đều thích cả, vừa lúc nãy tôi chỉ đang suy nghĩ thôi, anh đừng giận mà…”
Cố Uyên thật sự rất thích…
Tuy có rất nhiều bộ đồ không phải là kiểu dáng cô thường mặc nhưng những thứ này đều là Tô Ngọc Kỳ tặng cho cô, cô thích anh, cho dù cô kiềm chế như thế nào thì cũng không thể thay đổi được, nhưng hiện tại khuôn mặt của người người đàn ông đó hơi hung ác.
Đó là một người đàn ông tốt bụng.
Đó là người là cứu lấy cô.
Đó là vầng hào quang rực rỡ trước mắt cô.
Đó là ba của Tinh Tinh.
Anh đột nhiên đưa cô đến đây, mua cho cô đủ loại quần áo, Cố Uyên rất vui vẻ, nhưng chỉ vui trong chốc lát, bởi vì những thứ đó căn bản không thuộc về cô.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vành mắt hồng hồng của người phụ nữ, buông lỏng tay ra, sau đó xoay người, sải bước tiến về phía trước.
Cố Uyên đuổi theo sau: “Anh Tô, anh Tô chờ tôi với.”
Cô đuổi theo tới bậc thang.
Cô lo lắng ôm cánh tay của người đàn ông, một giây sau bị Tô Ngọc Kỳ hất tay ra, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, không biết là quá tức giận hay là rất khó chịu, rất không thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy không thoải mái như vậy.
Lần đầu tiên cảm thấy thì ra trong lòng vậy mà lại sẽ có loại tâm trạng này.
Người phụ nữ kia, chỉ thích sợi dây chuyền rẻ tiền của người đàn ông khác tặng, ngược lại không thích những thứ mà anh tặng, thứ anh tặng đắt gấp trăm nghìn lần so với sợi dây chuyền đó, thế mà cô lại không cảm thấy vui vẻ.
Tô Ngọc Kỳ anh đây lúc nào thì đối với một người phụ nữ tốt như vậy, để ý đến như vậy! Giống như việc thật lòng giao tim mình ra lại bị hung hăng dẫm nát dưới chân vậy.
Người phụ nữ không biết tốt xấu!
Lồng ngực nghẹn uất, anh hất tay cô ra.
Đi xuống thang máy.
Tô Ngọc Kỳ bước thật dài, lại vừa nhanh, sải bước đi ra ngoài, Cố Uyên bị bỏ rơi phía sau, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mất hút trong biển người trước mắt.
“Anh Tô…” Cố Uyên đuổi theo, đi tới cửa, cô lại lần nữa quay lại thang máy xuống tầng một, chạy đến bãi đỗ xe.
Chiếc xe lúc trước đỗ ở đó đã không còn nữa.
Tô Ngọc Kỳ đã đi rồi.
Cô đứng tại chỗ, ngón tay cuộn lại, cô thích, cô rất thích những thứ anh tặng cho cô…
Nhưng, những thứ ấy đều không thuộc về cô, cô phải dùng thân phận gì để thích đây?
Thậm chí cả tên họ cũng không phải của cô.
Thân phận này cũng không phải của cô.
Cô rời khỏi thân phận Lưu Thanh Vũ này, đối với Tô Ngọc Kỳ mà nói, cô chỉ là một người qua đường hết sức bình thường.
Sắp rồi, cô sắp phải rời khỏi đây rồi…
Cố Uyên chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy bản thân, chôn mặt trên đầu gối.
Chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh.
Cảnh vật xung quanh lướt nhanh trong tầm mắt, từ trung tâm thành phố hoa lệ đến vùng ngoại thành rợp những bóng cây, người đàn ông mới thắng xe lại.
Anh đấm một phát trên tay lái.
Xe phát ra âm thanh của tiếng còi xe.
Một giây sau, Tô Ngọc Kỳ dựa lưng vào ghế, ấn tay vào huyệt Thái Dương đang không ngừng đau buốt, đè xuống mảnh u ám trong đáy mắt.
Sau mười mấy phút, anh cầm điện thoại lên, giọng khàn khàn phân phó một câu: “Đi đến Cảnh Hoàn xem xem, xem người phụ nữ kia còn ở đó không, chở cô ấy về.”
Cố Uyên được Hoàng Hưng chở về nhà, xuống xe, cô nói: “Anh Hoàng, cảm ơn anh, muộn như vậy còn làm phiền anh nữa.”
“Không cần cảm ơn, là anh ấy kêu tôi đến.”
Cố Uyên cắn môi: “Anh ấy ở đâu?”
“Tôi cũng không biết, anh ấy gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến Cảnh Hòa đón cô chủ.”
Cố Uyên tiến vào phòng làm việc, cô bật đèn, đi đến trước bàn, mở ngăn kéo cuối cùng, lấy một hộp nhung màu đỏ từ bên trong ra.
Mở ra.
Một đôi bông tai đơn giản nằm ở bên trong.
Đó là của cô, là vật lúc đầu cô để lại…
Một đêm kia, cô đem thẻ ngân hàng hơn một tỷ để ở trong ngăn kéo đầu giường, cô cầm lấy đôi bông tai, đây có lẽ tính mạng của cô…
Để cho anh nhận nhầm Tống Ánh San thành cô.
Tô Ngọc Kỳ, nếu như… nếu như em nói cho anh biết, một đêm kia của bốn năm trước, người ngủ chung với anh là em…
Nước mắt cô đột nhiên chảy xuống.
Tô Ngọc Kỳ, bốn năm trước người ở cùng với anh là em.
Thứ bảy, Tô thị.
Tô Ngọc Kỳ nhìn điện thoại, đã một tuần trôi qua, anh không trở lại biệt thự Ngân Phong, người phụ nữ kia thế mà cũng không gọi điện thoại đến cho anh.
Thậm chí thứ sáu đến nhà họ Tô ăn cơm, anh cũng không trở về, người phụ nữ kia cũng không gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Qủa nhiên trong lòng người phụ nữ kia không có anh.
Biết anh tức giận như vậy, cũng không biết chủ động gọi điện thoại hỏi thăm anh sao?
Không biết an ủi hai câu hay sao?
Dỗ anh một chút?
Tô Ngọc Kỳ ngẩn ra, đột nhiên bật cười, thế mà trong lòng anh lại muốn người phụ nữ kia đến an ủi mình hai câu, thật sự bị điên rồi, anh đang phát bệnh gì vậy chứ?
Thế mà lại nghĩ loạn như vậy.
Cầm ống nghe lên, gọi vào đường dây nội bộ: “Nói với các bộ phận, chiều nay ba giờ họp.”
Đang trong lúc họp, điện thoại vang lên.
Tô Ngọc Kỳ nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi đến thì ánh mắt không khỏi có chút mất mát, rất ngắn ngủi, gần như đến chính bản thân anh cũng không biết, khi nhìn thấy hiện lên không phải là “Lưu Thanh Vũ”, hiện lên chút thất vọng.
Anh đem điện thoại ném cho Hoàng Hưng.
Hoàng Hưng ra ngoài nghe điện thoại: “Alo, cô Tống.”
Kết thúc cuộc họp, Tô Ngọc Kỳ đi đến phòng làm việc, có mấy người quản lý của các bộ phận cũng đi vào, mười mấy phút sau, một người quản lý nữ ba mươi tuổi khóc chạy ra ngoài, lại qua một phút, mấy người quản lý khác cũng đi ra ngoài.
Gương mặt của tất cả bọn họ đều rất khó coi, hiển nhiên là bị khiển trách một trận.
Thư kí Tịch đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhìn thấy trên mặt đất rơi đầy các văn kiện, thậm chí ly nước trên bàn làm việc cũng bị vỡ thành từng mảnh, hiển nhiên là Tổng Gíam đốc vừa rồi rất tức giận.
Cô nhanh chóng dọn dẹp lại.
Hoàng Hưng đi vào, gật đầu với thư ký, sau đó nói với Tô Ngọc Kỳ: “Tổng giám đốc, cô Tống gọi điện thoại đến, nói tối nay muốn hẹn ngài cùng nhau ăn tối.”
“Ừ.” Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên day lông mày: “Tôi biết rồi.”
“À đúng rồi, thưa ngài, đây là đồ do An Luân đưa tới.” Hoàng Hưng nói xong liền lấy ra một cái hộp bằng nhung được bọc tinh tế và đưa tới.
Tô Ngọc Kỳ mở ra, nhìn thấy một chiếc dây chuyền tinh tế nằm ở bên trong. Mặt dây chuyền là ngôi sao sáu cạnh tuyệt đẹp đính đầy kim cương, trong giây lát chói mắt không gì sánh được.
Mà giờ phút này, trong lòng người đàn ông chỉ cảm thấy châm chọc.
Lúc này, An Luân vừa vặn gọi điện thoại tới, phàn nàn: “Tổng Gíam đốc Tô, loại mặt dây chuyền ngôi sao sáu cạnh mà anh bảo tôi tìm có quá nhiều, quá tầm thường. Làm loại thiết kế kém cỏi và chế tác vụng về này thật sự chính là đang sỉ nhục tôi đấy. Dây chuyền này là do tôi làm dựa theo yêu cầu của anh, anh xem thử có hài lòng không? Tổng Gíam đốc Tô, anh muốn dỗ dành cho cô gái nào vui lòng à? Đồ do tôi thiết kế ra chính là vô giá, tuyệt đối có một không hai trên thế giới. Tổng Gíam đốc Tô nhớ nợ tôi một ân tình đấy.”
Từ công ty đi ra, Tô Ngọc Kỳ vừa bấm số điện thoại của Tống Ánh San vừa chạy tới trường quay. Bên phía Tống Ánh San đã kết nối, đó là giọng nói của Kỷ Liên Liên: “Tổng Gíam đốc Tô, bây giờ Ánh San còn đang quay Game show, còn phải chờ một lát.”
“Hẹn Gặp Tinh Việt” là một chương trình Game show thực tế hỏi nhanh trả lời nhanh về đề tài tình yêu, tỉ lệ người xem và đề tài đều rất phong phú, MC Tinh Việt ba mươi lăm tuổi lại giao thiệp rộng rãi trong giới giải trí, người có thể tới tham gia chương trình này đều là các diễn viên khá nổi tiếng trong giới giải trí.
Năm nữ diễn viên cùng năm người khách mời nam.
Chương trình áp dụng hình thức vừa thu vừa phát sóng, đây là hiện trường thu kỳ thứ tư. Kỳ đầu tiên sẽ được phát sóng vào tối nay, cho nên rất được hoan nghênh.
Trong đó có ảnh hậu đang nổi tiếng Tiêu Tuyết.
Và hoa đán nổi tiếng… Tống Ánh San. Mới thu hình mà tin tức hai người bất hòa lại được truyền ra.
Đây cũng là một điểm nóng tuyên truyền cho chương trình lần này.
Lại thêm cắt nối và biên tập để hai người đồng thời cảm thấy có hứng thú với cùng một khách mời nam.
Nhất thời tin tức lập tức bùng nổ, nóng trước khi được phát sóng.
Sau khi thu hình kết thúc, không đợi MC lên tiếng, Tiêu Tuyết đã đứng dậy và đi ra ngoài trước. Chương trình này này thật sự làm cô ấy thấy buồn nôn. Lại còn sắp xếp cho cô ấy chơi cùng Tống Ánh San, có phải đầu óc của người bày ra cái này có hố hay không?
Đầu cô ấy cũng có hố rồi.
Tự nhiên lại thật sự tới tham gia một chương trình như thế?
Bấy giờ đã thu hình được bốn kỳ. Khi tới thu kỳ đầu tiên, cô ấy nhìn thấy Tống Ánh San lại cảm giác buồn nôn giống như nuốt phải ruồi vậy. Người đại diện làm sao thế? Đã biết rất rõ ràng là cô ấy và Tống Ánh San không hợp nhau còn để cho cô ấy và Tống Ánh San cùng tham gia?
Quả nhiên không thể thích ứng được với chuyện buồn nôn như vậy, cố thích ứng suốt bốn kỳ mà Tiêu Tuyết chỉ cảm thấy cô ta càng buồn nôn hơn.
Cô ấy đi ra khỏi hiện trường thu hình, bên ngoài có rất nhiều fan hâm mộ vây quanh, sáu gã vệ sĩ đi theo sau lưng Tiêu Tuyết. Cho dù thời gian trước Tiêu Tuyết suýt nữa bị cấm tham dự các hoạt động nhưng mức nổi tiếng vẫn không giảm, lập tức có rất nhiều fan hâm mộ từ bốn phía xông lên.
Tiêu Tuyết mỉm cười chào hỏi và được vệ sĩ hộ tống lên xe.
Ngồi vào trong xe, cô ấy lấy điện thoại di động ra gọi cho người đại diện Diêu Bối: “Chị Diêu, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị lại tự nhiên để cho tôi và Tống Ánh San cùng thu một chương trình chứ? Quả thật là sắp ép tôi phát điên rồi…”
Bỗng nhiên.
Tiếng nói của Tiêu Tuyết lập tức dừng lại.
Cô ấy nhìn qua cửa kính, nhìn thấy phía trước không xa có một cô gái mặc áo khoác, đeo kính râm, ăn mặc khiêm nhường ngồi vào trong một chiếc xe màu đen.
Tiêu Tuyết liếc mắt nhìn qua bóng dáng người phụ nữ này liền nhận ra được đây là Tống Ánh San.
Fan hâm mộ của Tống Ánh San còn tưởng Tống Ánh San chưa đi ra, vẫn chờ ở cửa. Ai có thể đoán được Tống Ánh San đã thay quần áo khiêm tốn mà sớm đi rồi.
Tiêu Tuyết hơi nghi ngờ, lập tức nói với tài xế: “Bám theo sau.”
Bên kia điện thoại, Diêu Bối nói: “Tiểu Tuyết sao vậy? Bám theo sau cái gì chứ? Em muốn đi đâu à?”
“Chị không cần quan tâm.” Tiêu Tuyết cúp máy.
Đi qua hai đèn đỏ, chạy hơn hai mươi phút, Tiêu Tuyết mới thấy chiếc xe màu đen này đỗ lại ở cửa một nhà hàng cơm tây. Tống Ánh San và một người đàn ông đẹp trai với dáng người cao ráo từ bên trong đi ra.
Đây là Tô Ngọc Kỳ.
Tiêu Tuyết cắn răng. Con đê tiện này quả nhiên lại tới dụ dỗ chồng của Thanh Vũ!
Thật không biết xấu hổ!
Trong nhà hàng cơm tây vang lên tiếng đàn violon du dương.
Tại một góc yên tĩnh lãng mạn ở tầng hai.
Tống Ánh San uống một ngụm nước trái cây: “Ngọc Kỳ, em đi tới phòng vệ sinh trang điểm lại đã.”
Tô Ngọc Kỳ khẽ gật đầu: “Ừ.”
Tống Ánh San vừa rời đi thì Tiêu Tuyết tới, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ: “Ái chà, thật khéo nhỉ, ở đây mà cũng gặp được Tổng Gíam đốc Tô.”
Người đàn ông nhã nhặn mà lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn thấy người tới liền cười nói: “Cô Tiêu, cô sẽ không nói cho tôi biết nhà hàng này cũng là do cô mở chứ?”
Tiêu Tuyết giơ tay lên vuốt tóc, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Tổng Gíam đốc Tô khách sáo rồi. Tôi làm gì có bản lĩnh như Tổng Gíam đốc Tô, tôi chỉ kiếm chút tiền lời nho nhỏ, giải trí một chút mà thôi. Nhưng thật đúng là khéo lại gặp Tổng Gíam đốc Tô và cô Tống ở đây…”
Tiêu Tuyết nâng ly rượu lên, cụng nhẹ vào ly rượu của người đàn ông: “Nói thế nào thì ngài cũng là Boss của tôi. Dù sao tôi cũng đã ký hợp đồng với VK, gặp được ông chủ lớn, tôi đương nhiên phải tới chào hỏi rồi.”
Không sai, mấy ngày hôm trước Tiêu Tuyết đã ký hợp đồng với VK.
Trong phòng vệ sinh.
Tống Ánh San gọi điện thoại: “Liên Liên, thật sự phải làm như vậy sao?”
“Ánh San, việc đã đến nước này, cô đừng do dự nữa. Cô yên tâm, tôi đã mua chuộc được nhân viên tạp vụ rồi. Cho dù Tô Ngọc Kỳ có lợi hại mấy đi nữa cũng không điều tra được tới trên đầu cô. Mấy ngày nay đúng lúc là thời kỳ rụng trứng của cô. Nếu như có thai, cô còn lo vị trí mợ chủ Tô không phải là của cô nữa sao?”
Tống Ánh San đỏ mặt: “Liên Liên, lần trước ở thành phố Lệ Châu, anh ấy đã có lòng nghi ngờ tôi… Nếu như lần này…”
“Yên tâm đi, Ánh San…”
Tống Ánh San thở ra một hơi và lấy son môi trang điểm lại rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh chóng trở lại vị trí và ngồi xuống: “Ngọc Kỳ, đợi lát nữa anh đưa em đi tới khách sạn Thần Lan một chuyến đi. Mấy ngày hôm trước nhà em phải sửa lại nên đã chuyển rất nhiều đồ đến khách sạn.”
Trời tối dần.
Tiêu Tuyết ra khỏi nhà hàng cơm tây liền ra lệnh cho tài xế bám theo chiếc xe phía trước, mãi cho đến khi nó dừng ở trước cửa khách sạn quốc tế Thần Lan.
Cách mười mấy mét, cho dù tầm nhìn có hơi mơ hồ nhưng Tiêu Tuyết vẫn thấy được người đàn ông mặc áo khoác màu đen xuống xe trước, mở cửa xe giúp Tống Ánh San. Tống Ánh San nói với anh vài câu, sau đó hai người đi vào trong khách sạn.
Tiêu Tuyết cầm điện thoại di động và vẫy tay bảo tài xế chờ mình ở chỗ này, cô ấy vừa xuống xe bám theo phía sau hai người, vừa vội vàng gọi điện thoại cho “Lưu Thanh Vũ”. Cô ấy gọi lần đầu không được, gọi mãi đến lần thứ ba mới gọi được.
Lúc này, Tiêu Tuyết đã ở trong thang máy.
Cố Uyên vừa tắm xong, đang sấy tóc.
Cô thả máy sấy xuống thì nhìn thấy điện thoại di động đổ chuông.
Vừa rồi, bởi vì tiếng máy sấy quá lớn nên cô không nghe được. Thấy là Tiêu Tuyết gọi tới, cô ôm chiếc gối ôm, ngồi dựa vào đầu giường: “Alo, Tiểu Tuyết sao vậy?”
“Thanh Vũ, tôi nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ và Tống Ánh San ở khách sạn Thần Lan.”
Tay Cố Uyên cầm điện thoại chợt cứng đờ, sau đó thản nhiên phát ra một âm tiết: “A.”
“Thanh Vũ, bây giờ cô nhanh tới đây, tôi đang ở tầng mười sáu. Vừa rồi tôi có nghe được dì vệ sinh ở đây nói nhìn thấy bọn họ ở tầng mười sáu.”
“Tôi thì không đi được… Có thể bọn họ chỉ…”
“Trai đơn gái chiếc, buổi tối tới khách sạn có thể làm gì chứ?”