Edit: Cigarred
"Tôi không thể tin vào tất cả mọi thứ, và tôi thiếu can đảm để tự tin." - Long Chu của Thẩm Tòng Văn.
...
Vẫn là tiến sĩ Tư phá vỡ cục diện bế tắc, bà đi thẳng vào phòng thí nghiệm bị ngăn cách bởi bức tường kính, đi được một nửa bà quay đầu lại, nói: "Ngẩn ra cái gì? Lại đây."
"Cô giáo..." Yến Xuân Hòa mấp máy môi, gọi một tiếng.
"Thi Linh kể mọi chuyện cho cô rồi." Tiến sĩ Tư nói với cô ấy, "Pháp y Yến, trước tiên cô mang vật mẫu đến đây. Chúng ta bắt đầu."
Sau đó tiến sĩ Tư quay sang Lương Duyệt Nhan, phản ứng ngạc nhiên và run rẩy ban đầu đã thu lại, giọng điệu bà cũng tự nhiên như bình thường hay ra hiệu cho học sinh của mình làm nhiệm vụ: "Nhìn cô không giống như bị ngượng tay, chuẩn bị dụng cụ đi."
Lương Duyệt Nhan gật đầu, cô đẩy cửa đi vào bức tường kính kia.
Ánh mắt tiến sĩ Tư dừng lại trên người Lương Duyệt Nhan, một giây cũng không rời, tựa như đang xác nhận hình bóng đó không phải là ảo giác, giống như xác nhận lại nhiều lần rằng cô sẽ không đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của bà.
Yến Xuân Hòa chần chừ chưa làm gì, "Cô giáo, cô có chắc không? Chúng ta còn không biết liệu chuyện này có được hay không, ít nhất cũng nên đợi..."
"Sáng mai, cha mẹ đứa bé sẽ đưa nó đi hỏa táng, họ có thể sẽ đòi cô một câu trả lời, không thể đi tìm Lạc Hiền, đi tìm đội cảnh sát... Người làm cha mẹ, sẽ không muốn con mình chết không minh bạch." Tiến sĩ Tư nói vô cùng trịnh trọng và thành khẩn, bà đưa mắt nhìn Yến Xuân Hòa, "Sinh ra làm người, không gì quan trọng hơn chuyện này, ở vị trí này của cô, nên xem xét làm thế nào để trả lại công bằng cho đứa trẻ, cho dù là cơ hội mong manh cũng phải thử. Ngồi chờ là việc tuyệt đối không thể làm, biết chưa?"
"Cô giáo dạy phải ạ." Yến Xuân Hòa lộ ra vẻ mặt xấu hổ, mẫu phẩm trong thùng giấy ở bên cạnh, cô ấy suy nghĩ một chút, lấy ra tất cả rồi đưa cho tiến sĩ Tư.
Lương Duyệt Nhan phía sau bức tường kính quay đầu nhìn về phía tiến sĩ Tư, cô khẽ gật đầu, tiến sĩ Tư thầm nghĩ. Có một sự ăn ý ngầm giwuax họ, giống như một đoạn chương trình bắt đầu mã hóa lại lần nữa.
"Là cô mời cô ấy đến?" Tiến sĩ Tư hỏi.
"Có người giới thiệu với em." Yến Xuân Hòa liếc về phía Kinh Tố Đường, cô ấy nói tiếp: "Cô đã vượt qua bài kiểm tra của em. Tất nhiên, chuyện này chưa chắc hợp quy củ..."
Bà theo ánh mắt cô ấy nhìn lại, khẽ mỉm cười với Kinh Tố Đường, Kinh Tố Đường hơi khom lưng chào bà ấy.
"Mặc kệ có hợp quy củ hay không tôi đều nhận, các cô cậu đã tìm được người phù hợp nhất." Âm lượng của câu này hơi lớn một chút, toàn bộ phòng thí nghiệm đều nghe thấy.
Giống như một người mẹ đang khoe khoang con của mình vậy.
Yến Xuân Hòa ngẩn ra.
...
Giọng nói của Tư Nhu như ma chú, khi bộ não và cảm xúc yêu sớt nhất, nó giống như một nai một sừng lao thẳng vào trong, xông vào nhận thức của cô ấy, bất chấp sự tự tin mà cô ấy vừa hình thành.
"Quá kém."
"Như vậy không đúng."
"Đừng cứng nhắc. Trừ trường hợp này ra, sau khi thay đổi điều kiện, thí nghiệm này nên làm thế nào?"
"Lại thất bại? Làm lại."
"Có một phương pháp thí nghiệm tốt hơn thế này mà những người khác có thể nghĩ ra, sao em lại không nghĩ ra?"
Tư Nhu vẫn luôn nói với cô ấy, có người có thể làm những việc cô ấy không thể làm được, nhưng chưa bao giờ nói cho cô ấy biết rốt cuộc là ai.
Lòng hiếu thắng của Yến Xuân Hòa đã rục rịch tìm được mục tiêu.
Những thứ không giết được cô ấy sẽ chỉ làm cho cô càng mạnh mẽ hơn. Yến Xuân Hòa chưa nói đến việc hưởng thụ quá trình này, cô ấy hưởng thụ chính là sự khẳng định của Tư Nhu.
Đối với cô, Tư Nhu là một cô giáo nghiêm khắc, cũng là sự tồn tại gần gũi nhất với khái niệm "mẹ". Trong một thời gian dài, cô ấy càng biết rõ sự phụ thuộc của mình vào Tư Nhu thậm chí đã đạt đến một mức độ bất thường, Tư Nhu càng phủ nhận cô ấy, cô càng cố chấp với chuyện này.
Chỉ có như vậy mới càng có giá trị.
Một ngày nào đó cô ấy có thể làm cô giáo tin tưởng, thậm chí làm cho bà tự hào.
Cô ấy có thể vượt qua học sinh giỏi nhất của Tư Nhu, hiện tại chưa thể nhưng sớm muộn cũng có thể.
Cô ấy tin tưởng mình có thể làm được.
Nhưng mà đến ngày bảo vệ tốt nghiệp kia cô ấy lại không làm được. Trong ảnh chụp chung, Tư Nhu đứng bên cạnh cô, trên mặt không có nửa điểm ý cười nào.
Sau nhiều năm làm việc độc lập, Yên Xuân Hòa đã vượt qua mọi chông gai, bước trên con đường riêng của mình, cũng dần thoát ra khỏi ảnh hưởng của Tư Nhu. Mặc dù bác sĩ tâm lý của cô nói rằng đó là một "bóng ma". Yến Xuân Hòa không cảm thấy đó là bóng ma, cô ấy sống rất tốt, hơn nữa ảnh hưởng của Tư Nhu làm cho cô ấy không ngừng trở nên tốt hơn, vậy không phải là đủ rồi sao?
...
Trong phòng thí nghiệm, ba người đứng đó. Sau khi giao mẫu vật phẩm, Yến Xuân Hòa chỉ chịu trách nhiệm ghi chép.
Tư Nhu và Lương Duyệt Nhan trước mắt cô ấy phối hợp rất ăn ý. yến Xuân Hòa phảng phất như nhìn thấy mình năm đó đã được toại nguyện.
Những thứ không nắm bắt được giống như những suy nghĩ chợt lóe lên, bây giờ cô ấy đã nắm bắt được nó.
Cảm xúc càng nhanh hơn lý trí để nắm lấy sự thật được bọc sâu trong dấu vết.
Cho nên cô ấy nhớ đến lần đầu tiên gặp Lương Duyệt Nhan, cô ở trước thi thể không hề sợ hãi. Lương Duyệt Nhan trên bàn lẩu nóng hổi nói với cô ấy, chuyên ngành của cô là kỹ thuật hóa học, phụ tu sinh vật. Không hiểu sao lại nảy sinh sự tin tưởng với Lương Duyệt Nhan, sau khi biết được cô là một bà nội trợ thì lại hoang mang, cùng với loại hoang mang lên men này là nảy sinh sự ghen ghét.
Thời gian trở lại trước đó, lần đầu tiên cô ấy và Tư Nhu gặp mặt là năm đầu tiên Tư Nhu rời khỏi khoa kỹ thuật hóa học, đến khoa giám định pháp y nhậm chức và là giáo viên của Yến Xuân Hòa. Tư Nhu dùng tiêu chuẩn khắt khe nhất để yêu cầu cô ấy.
Trong lòng Yến Xuân Hòa vô cùng bình tĩnh, không còn ghen tỵ hay hoang mang, cô ấy cảm thấy hóa ra là như vậy.
Yến Xuân Hòa làm ghi chép kiểm tra thực nghiệm tỉ mỉ nhất, chi tiết nhất, đảm bảo không có sai lầm nào ở trước mắt bà. Cô ấy dành sự tập trung nhất để theo kịp với tiết tấu của họ, cho đến khi cô ấy có thể hòa nhập với họ, cô ấy không cảm nhận được xung quanh, chỉ chú ý vào công việc.
Khi kết quả kiểm tra được in ra khỏi máy, Tư Nhu quay đầu cười với Yến Xuân Hòa. Nụ cười kia như một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu vào mắt cô ấy, Yến Xuân Hòa thoáng chốc muốn rơi nước mắt.
"Tôi không thể tin vào tất cả mọi thứ, và tôi thiếu can đảm để tự tin." - Long Chu của Thẩm Tòng Văn.
...
Vẫn là tiến sĩ Tư phá vỡ cục diện bế tắc, bà đi thẳng vào phòng thí nghiệm bị ngăn cách bởi bức tường kính, đi được một nửa bà quay đầu lại, nói: "Ngẩn ra cái gì? Lại đây."
"Cô giáo..." Yến Xuân Hòa mấp máy môi, gọi một tiếng.
"Thi Linh kể mọi chuyện cho cô rồi." Tiến sĩ Tư nói với cô ấy, "Pháp y Yến, trước tiên cô mang vật mẫu đến đây. Chúng ta bắt đầu."
Sau đó tiến sĩ Tư quay sang Lương Duyệt Nhan, phản ứng ngạc nhiên và run rẩy ban đầu đã thu lại, giọng điệu bà cũng tự nhiên như bình thường hay ra hiệu cho học sinh của mình làm nhiệm vụ: "Nhìn cô không giống như bị ngượng tay, chuẩn bị dụng cụ đi."
Lương Duyệt Nhan gật đầu, cô đẩy cửa đi vào bức tường kính kia.
Ánh mắt tiến sĩ Tư dừng lại trên người Lương Duyệt Nhan, một giây cũng không rời, tựa như đang xác nhận hình bóng đó không phải là ảo giác, giống như xác nhận lại nhiều lần rằng cô sẽ không đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của bà.
Yến Xuân Hòa chần chừ chưa làm gì, "Cô giáo, cô có chắc không? Chúng ta còn không biết liệu chuyện này có được hay không, ít nhất cũng nên đợi..."
"Sáng mai, cha mẹ đứa bé sẽ đưa nó đi hỏa táng, họ có thể sẽ đòi cô một câu trả lời, không thể đi tìm Lạc Hiền, đi tìm đội cảnh sát... Người làm cha mẹ, sẽ không muốn con mình chết không minh bạch." Tiến sĩ Tư nói vô cùng trịnh trọng và thành khẩn, bà đưa mắt nhìn Yến Xuân Hòa, "Sinh ra làm người, không gì quan trọng hơn chuyện này, ở vị trí này của cô, nên xem xét làm thế nào để trả lại công bằng cho đứa trẻ, cho dù là cơ hội mong manh cũng phải thử. Ngồi chờ là việc tuyệt đối không thể làm, biết chưa?"
"Cô giáo dạy phải ạ." Yến Xuân Hòa lộ ra vẻ mặt xấu hổ, mẫu phẩm trong thùng giấy ở bên cạnh, cô ấy suy nghĩ một chút, lấy ra tất cả rồi đưa cho tiến sĩ Tư.
Lương Duyệt Nhan phía sau bức tường kính quay đầu nhìn về phía tiến sĩ Tư, cô khẽ gật đầu, tiến sĩ Tư thầm nghĩ. Có một sự ăn ý ngầm giwuax họ, giống như một đoạn chương trình bắt đầu mã hóa lại lần nữa.
"Là cô mời cô ấy đến?" Tiến sĩ Tư hỏi.
"Có người giới thiệu với em." Yến Xuân Hòa liếc về phía Kinh Tố Đường, cô ấy nói tiếp: "Cô đã vượt qua bài kiểm tra của em. Tất nhiên, chuyện này chưa chắc hợp quy củ..."
Bà theo ánh mắt cô ấy nhìn lại, khẽ mỉm cười với Kinh Tố Đường, Kinh Tố Đường hơi khom lưng chào bà ấy.
"Mặc kệ có hợp quy củ hay không tôi đều nhận, các cô cậu đã tìm được người phù hợp nhất." Âm lượng của câu này hơi lớn một chút, toàn bộ phòng thí nghiệm đều nghe thấy.
Giống như một người mẹ đang khoe khoang con của mình vậy.
Yến Xuân Hòa ngẩn ra.
...
Giọng nói của Tư Nhu như ma chú, khi bộ não và cảm xúc yêu sớt nhất, nó giống như một nai một sừng lao thẳng vào trong, xông vào nhận thức của cô ấy, bất chấp sự tự tin mà cô ấy vừa hình thành.
"Quá kém."
"Như vậy không đúng."
"Đừng cứng nhắc. Trừ trường hợp này ra, sau khi thay đổi điều kiện, thí nghiệm này nên làm thế nào?"
"Lại thất bại? Làm lại."
"Có một phương pháp thí nghiệm tốt hơn thế này mà những người khác có thể nghĩ ra, sao em lại không nghĩ ra?"
Tư Nhu vẫn luôn nói với cô ấy, có người có thể làm những việc cô ấy không thể làm được, nhưng chưa bao giờ nói cho cô ấy biết rốt cuộc là ai.
Lòng hiếu thắng của Yến Xuân Hòa đã rục rịch tìm được mục tiêu.
Những thứ không giết được cô ấy sẽ chỉ làm cho cô càng mạnh mẽ hơn. Yến Xuân Hòa chưa nói đến việc hưởng thụ quá trình này, cô ấy hưởng thụ chính là sự khẳng định của Tư Nhu.
Đối với cô, Tư Nhu là một cô giáo nghiêm khắc, cũng là sự tồn tại gần gũi nhất với khái niệm "mẹ". Trong một thời gian dài, cô ấy càng biết rõ sự phụ thuộc của mình vào Tư Nhu thậm chí đã đạt đến một mức độ bất thường, Tư Nhu càng phủ nhận cô ấy, cô càng cố chấp với chuyện này.
Chỉ có như vậy mới càng có giá trị.
Một ngày nào đó cô ấy có thể làm cô giáo tin tưởng, thậm chí làm cho bà tự hào.
Cô ấy có thể vượt qua học sinh giỏi nhất của Tư Nhu, hiện tại chưa thể nhưng sớm muộn cũng có thể.
Cô ấy tin tưởng mình có thể làm được.
Nhưng mà đến ngày bảo vệ tốt nghiệp kia cô ấy lại không làm được. Trong ảnh chụp chung, Tư Nhu đứng bên cạnh cô, trên mặt không có nửa điểm ý cười nào.
Sau nhiều năm làm việc độc lập, Yên Xuân Hòa đã vượt qua mọi chông gai, bước trên con đường riêng của mình, cũng dần thoát ra khỏi ảnh hưởng của Tư Nhu. Mặc dù bác sĩ tâm lý của cô nói rằng đó là một "bóng ma". Yến Xuân Hòa không cảm thấy đó là bóng ma, cô ấy sống rất tốt, hơn nữa ảnh hưởng của Tư Nhu làm cho cô ấy không ngừng trở nên tốt hơn, vậy không phải là đủ rồi sao?
...
Trong phòng thí nghiệm, ba người đứng đó. Sau khi giao mẫu vật phẩm, Yến Xuân Hòa chỉ chịu trách nhiệm ghi chép.
Tư Nhu và Lương Duyệt Nhan trước mắt cô ấy phối hợp rất ăn ý. yến Xuân Hòa phảng phất như nhìn thấy mình năm đó đã được toại nguyện.
Những thứ không nắm bắt được giống như những suy nghĩ chợt lóe lên, bây giờ cô ấy đã nắm bắt được nó.
Cảm xúc càng nhanh hơn lý trí để nắm lấy sự thật được bọc sâu trong dấu vết.
Cho nên cô ấy nhớ đến lần đầu tiên gặp Lương Duyệt Nhan, cô ở trước thi thể không hề sợ hãi. Lương Duyệt Nhan trên bàn lẩu nóng hổi nói với cô ấy, chuyên ngành của cô là kỹ thuật hóa học, phụ tu sinh vật. Không hiểu sao lại nảy sinh sự tin tưởng với Lương Duyệt Nhan, sau khi biết được cô là một bà nội trợ thì lại hoang mang, cùng với loại hoang mang lên men này là nảy sinh sự ghen ghét.
Thời gian trở lại trước đó, lần đầu tiên cô ấy và Tư Nhu gặp mặt là năm đầu tiên Tư Nhu rời khỏi khoa kỹ thuật hóa học, đến khoa giám định pháp y nhậm chức và là giáo viên của Yến Xuân Hòa. Tư Nhu dùng tiêu chuẩn khắt khe nhất để yêu cầu cô ấy.
Trong lòng Yến Xuân Hòa vô cùng bình tĩnh, không còn ghen tỵ hay hoang mang, cô ấy cảm thấy hóa ra là như vậy.
Yến Xuân Hòa làm ghi chép kiểm tra thực nghiệm tỉ mỉ nhất, chi tiết nhất, đảm bảo không có sai lầm nào ở trước mắt bà. Cô ấy dành sự tập trung nhất để theo kịp với tiết tấu của họ, cho đến khi cô ấy có thể hòa nhập với họ, cô ấy không cảm nhận được xung quanh, chỉ chú ý vào công việc.
Khi kết quả kiểm tra được in ra khỏi máy, Tư Nhu quay đầu cười với Yến Xuân Hòa. Nụ cười kia như một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu vào mắt cô ấy, Yến Xuân Hòa thoáng chốc muốn rơi nước mắt.