Edit: Cigarred
"Giờ phút này cô như một con thú nhỏ bị cành cây mắc vào khi đi săn, cuối cùng có thể thả lỏng trong cuộc chạy trốn, có một cái cớ để không cần phải sống sót nữa."
...
Sáng sớm, tiểu khu Duyệt Dương.
Lương Duyệt Nhan ngồi bên ghế phụ, cuối cùng cũng có một ngày cô đến sớm hơn Kinh Tố Đường.
"Chào ngài luật sư." Nói xong, cô thắt dây an toàn lại, tự nhiên nhìn Kinh Tố Đường một cái. Quầng thâm dưới mắt anh như mờ đi, có vẻ như tối qua ngủ ngon, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
"Buổi sáng tốt lành, cô Lương." Kinh Tố Đường nói: "Tôi tới muộn."
"Anh ăn sáng rồi sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Đoán được cô sẽ hỏi vậy.
Kinh Tố Đường gật đầu, nói: "Ừm."
Mặt anh hơi đỏ lên, bởi vì tối hôm trước vô sỉ mặt dày đi ăn cơm trực, cuối cùng dưới sự kiên trì của Lương Duyệt Nhan anh lại không thể từ chối, vì thế đã đóng gói mang về một cái hamburger.
"Sau này vẫn phải ăn, được không?" Lương Duyệt Nhan dặn dò anh.
"Tôi sẽ cố gắng." Kinh Tố Đường lại gật đầu lần nữa.
Nhờ phúc của cô, đêm qua anh ngủ mà không gặp ác mộng, có lẽ bởi vì một đoạn ngắn thời gian ngồi ở bàn ăn vui vẻ hòa thuận kia. Lương Duyệt Nhan hỏi anh có thích nước sốt cà chua không, Viên Dương ăn no xong chẳng ngượng ngùng mà ợ một tiếng.
Anh cảm thấy rất chân thật, cảm thấy mình không còn giống đứa trẻ bị bỏ rơi trong thế giới hiện thực nữa.
Một đêm không mộng mị, cuối cùng Kinh Tố Đường cũng cảm nhận được cảm giác tỉnh lại sau khi đồng hồ báo thức vang lên là như thế nào. Hamburger nóng được lấy ra khỏi lò, cà phê mới pha, bắt đầu với một ngày dài có hy vọng trước mắt.
Anh không có cách nào nói ra những lời này với Lương Duyệt Nhan. Cảm xúc phức tạp không bao giờ có thể sử dụng lời nói để diễn tả.
Anh chỉ có thể nói một câu chào hỏi với cô.
Cách bệnh viện còn một cái ngã tư, điện thoại của anh vang lên. Trên màn hình hiển thị hai chữ "Lạc Hiền", anh dừng đèn đỏ, nghe máy.
Lạc Hiền liên tục nói một đống như pháo nổ, không cho Kinh Tố Đường cơ hội chen miệng vào. Lương Duyệt Nhan chỉ nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, sau đó đáp lại một câu với bên kia "Bây giờ chúng tôi đến ngay". Cúp máy xong, Kinh Tố Đường lập tức rẽ vào một con ngõ, lúc ra khỏi ngõ còn suýt nữa đụng phải một chiếc xe khác.
Đối phương ra sức chửi, Kinh Tố Đường chỉ làm ngơ, tăng tốc chạy về một con đường khác. Con đường đó không dẫn đến bệnh viện.
Kinh Tố Đường căn môi dưới mất đi huyết sắc, khác với ngài luật sư dịu dàng bình thản xuất hiện ở cửa tiểu khu vào sáng nay. Lương Duyệt Nhan cảm thấy có gì đó không ổn.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Kinh Tố Đường hít sâu một hơi.
"Phát hiện một thi thể được tìm thấy ở gần khu phát triển Dương Bắc." Kinh Tố Đường nói: "Là một cậu bé."
"Sao lại cần chúng ta đến hiện trường?" Lương Duyệt Nhan nhạy bén phát hiện ra nguyên nhân bọn họ thay đổi phương hướng.
"Có sự tương đồng," Kinh Tố Đường cân nhắc rồi nói: "Với vụ án chúng ta đang điều tra."
Những vụ án dâm ô thiếu nữ, Lam Thập Tam, Cốc Thập Ngũ, Trần Thập Tứ, Chung Trà Hân, những cái tên đó hiện lên trong đầu Lương Duyệt Nhan. Cô không nhớ rõ vẻ ngoài của các cô bé ấy, vốn dĩ dự định hôm nay sẽ xem lại hồ sơ vụ án một lần nữa.
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn thấy có vài phần khó hiểu.
"Trước đây chưa từng xảy ra án mạng, hơn nữa đây còn là một cậu bé. Sao lại có sự tương đồng?"
Cayenne chạy lên đường cao tốc, đi về phía Bắc là đến khu phát triển Dương Bắc. Lương Duyệt Nhan cũng không xa lạ gì với con đường này, xa lạ chính là dáng vẻ Kinh Tố Đường giờ phút này, giống như khổ sở lại giống như lo lắng. anh dùng phương thức cắn móng tay mạnh mẽ khiến mình tỉnh táo lại, một tay miễn cưỡng nắm chặt vô lăng, Cayenne bị lái đi giống như một cô hồn phiêu đãng giữa ban ngày.
"Đến nơi cô sẽ biết."
...
"Tố Đường, mau đến đây. Cởi quần áo trên người anh ra, mặc cái này vào."
Người đàn ông cầm một cái váy lụa đầy màu sắc, giọng nói hòa nhã dễ gần, ít nhất là người ngoài nhìn vào thì là như vậy. thế nhưng chỉ có Kinh Tố Đường biết, khi giọng anh ta trầm xuống, có nghĩa là uy hiếp.
anh ta đe dọa mình bằng giọng nói này, nếu anh không làm theo, anh ta sẽ đưa mẹ đến trường học, ở trước mặt toàn trường giết chết bà ấy, sau đó sẽ đến lượt anh.
Người đàn ông này có thể làm ra bất cứ việc gì.
Kinh Tố Đường bị uy hiếp làm rất nhiều chuyện. cởi quần áo trên người không phải là việc đầu tiên, càng không phải chuyện cuối cùng.
Người đàn ông kia khiến cho anh khuất phục, làm cho anh hiểu được mình cũng chỉ là một vật trân cầm dị thú (mới lạ thú vị) được nuôi dưỡng để lấy làm vui. Trên người đồ chơi có thể chơi ra trăm ngàn loại, chỉ cần không giết chết nó là được. Nó đâu có linh hồn, đặt nó ở bất kỳ đâu cũng có thể vui đùa, bút viết, hoạt động ngoại khóa, bóng bàn, giải thưởng đọc thơ diễn cảm ở đại hội cũng chỉ trở thành đồng lõa của người đàn ông xâm phạm tất cả mọi thứ của mình.
bây giờ người đàn ông này có ý định mang anh ra hưởng thụ cùng những người khác.
Một người đàn ông xa lạ đang ở trước mặt anh, dùng ánh mắt trần trụi đánh giá anh, giống như một đầu bếp đang đánh giá nguyên liệu nấu ăn trên thớt.
"Gọi chú Diệp đi."
"Đúng là giống Khâu Thục Trinh." Người đàn ông xa lạ cười đầy ẩn ý, Kinh Tố Đường cũng không xa lạ.
Ánh mắt anh trở nên tăm tối, anh cảm giác được linh hồn mình rời khỏi thân thể này. Đây là chuyện may mắn, có lẽ anh có thể không cảm nhận được cơn đau thấu xương.
dương v*t rục rịch ở nửa dưới của người đàn ông như một con dao dùng để giết mổ.
Thân thể trốn không thoát, Kinh Tố Đường hy vọng linh hồn có thể chạy thoát.
ngày hôm đó, Kinh Tố Đường vừa tròn 12 tuổi.
...
Sự khác biệt giữa khu phát triển và khu công nghiệp chỉ ở hai từ "công nghiệp", không có nhà máy, chỉ dựa vào sở thích thẩm mỹ cá nhân của chủ sở hữu và hạn chế chi phí để xây dựng khu phức hợp. Con đường nối giữa những khu phức hợp gồ ghề đầy sỏi đá, tầng đầu tiên treo đầy những biển quán "Ăn đêm", "Đánh bạc", "Mát xa", "thuê phòng theo giờ".
Rõ ràng, bây giờ là thời gian náo nhiệt.
Nên nơi có nhiều người ở giữa đường kia là điểm đến của họ.
Lương Duyệt Nhan xuống xe, người vây xung quanh cũng không nhiều, Lạc Hiền mang theo mấy tuần cảnh giải tán đám người. Yến Xuân hòa, Thi Linh thì đang ngồi xổm đối diện nhau, khuôn mặt cả hai đều nghiêm túc thảo luận gì đó. Người đàn ông tóc ngắn cầm máy ảnh nhìn thấy các cô từ xa ở giữa đám đông, không ngừng vẫy tay với cô.
Lâm Kỳ gân cổ lên gọi: "Chị Lương! Mau đến đây!"
Lương Duyệt Nhan liếc nhìn Kinh Tố Đường một cái, cô nói: "Ngài luật sư, tôi đi trước."
"Ừm, tôi lập tức đến đây." Khóe miệng Kinh Tố Đường nhếch lên nở nụ cười miễn cưỡng.
Mặt trời chói chang, hun nóng một mảnh đất cát đá không có bất kỳ vật che chắn nào. Cách một lớp giày, Lương Duyệt Nhan vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ, cô chui qua dây cảnh giới của cảnh sát bao quanh, đeo găng tay cao su, mặc quần áo bảo hộ, mồ hôi đã trượt xuống sống lưng.
Lương Duyệt Nhan ngồi xổm xuống bên cạnh Yến Xuân Hòa, cô thật sự cảm nhận được mình đang ở trong dây cảnh giới, dây cảnh giới bị bao vây cách đó không xa là dấu vết lốp xe mơ hồ, sau đó là thi thể ở trước mặt. Ruồi bọ trong mắt xác chết như đang dự yến tiệc, đuổi mãi cũng không đi.
Cậu bé đã chết nhắm chặt mắt, trên mặt ngoại trừ vệt nước mắt mơ hồ ra thì chỉ còn lại màu xám trắng chết chóc. Xương cốt cậu vặn vẹo nằm trên mặt đất, trên tay, trên đùi có vô số vết thương, ở chỗ chân tay bị gãy lộ ra cả xương, vết thương đã không còn chảy máu, đen như nhựa đường, ruồi nhặng thích nhất là cái vị trí đó.
"Thời gian chết khoảng 11h tối qua đến rạng sáng 1h hôm nay." Thi Linh nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé, Lương Duyệt Nhan cũng đuổi theo tầm mắt cô ấy, "Nguyên nhân cái chết đúng là tai nạn giao thông, không có dấu vết tấn công tình dục. Tôi nhận thấy có một vết siết cổ, có thể còn bị siết cổ."
Có lẽ là do nóng nực, Lương Duyệt Nhan choáng váng đầu óc, chi tiết trong trí nhớ hiện lên rất sinh động.
Mặt mày và hình dáng của cậu bé này hình như đều có chút tương tự với mấy cô bé kia.
Nếu còn sống thì hẳn phải là một đứa trẻ vừa rạng ngời vừa xinh đẹp.
Lương Duyệt Nhan thấy Kinh Tố Đường đỗ xe xong, từ xa đang đi về phía này, Lạc Hiền đã đứng ở bên cạnh Yến Xuân Hòa.
Lạc Hiền nói với bốn người đang ngồi xổm hoặc đang đứng: "Không có đèn đường và CCTV ở đây. Lúc bình minh, công nhân ca đêm sau khi trở về thì phát hiện thi thể nên báo cảnh sát, người của đội hình sự đang lấy lời khai với anh ta. Rất khó để tìm thấy chiếc xe gây tai nạn trong lời khai, anh chú ý đến dấu lốp xe đi, tôi đã đề nghị họ tập hợp mọi người để kiểm tra các phương tiện trong vòng 5km quanh đây."
"Tôi đã thấy vết lốp xe rồi." Yến Xuân Hòa nói với tốc độ rất nhanh, mang theo mùi thuốc súng, "Đứa nhỏ chạy về phía xe, có thấy không? Không có dấu vết phanh lại, người lái xe chỉ đơn giản là muốn giết cậu bé."
Lương Duyệt Nhan nói: "Lòng bàn chân cậu bé đều là vết thương. Cậu bé không đi giày, có khả năng tỉnh dậy phát hiện không ổn liền chạy trốn ra ngoài."
Yến Xuân Hòa cũng không nghi ngờ hay phản bác, đó là đồng ý.
Lâm Kỳ đứng một bên chụp ảnh.
"Có thông tin phù hợp với cơ sở dữ liệu người mất tích khoong?" Yến Xuân Hòa hỏi.
"Về chuyện này..." Lạc Hiền nhìn về phía Kinh Tố Đường đang chậm rãi đi đến, lặp lại một lần nữa những lời đã nói trong điện thoại với anh, "Cậu ấy mất tích chưa đến 24h, trong cơ sở dữ liệu không có ghi chép nào. Nhưng cậu bé là hàng xóm của Lam Thập Tam. Thời gian, địa điểm mất tích đều giống với Lam Thập Tam. Hơn nữa..."
"Diện mạo của bọn họ cũng rất giống nhau." Lương Duyệt Nhan nhìn Kinh Tố Đường, dùng giọng nói gần như là thì thào nói.
...
Lời tác giả
Câu dẫn đầu đến từ "Tình đầu thiên đường của Phòng Tư Kỳ" của Lâm Dịch Hàm.
Link đọc: https://pcnv11.wordpress.com/2020/12/10/tinh-dau-thien-duong-cua-phong-tu-ky-lam-dich-ham/
Câu truyện ngắn này có vài điểm tương đồng với vụ án trong truyện.
"Giờ phút này cô như một con thú nhỏ bị cành cây mắc vào khi đi săn, cuối cùng có thể thả lỏng trong cuộc chạy trốn, có một cái cớ để không cần phải sống sót nữa."
...
Sáng sớm, tiểu khu Duyệt Dương.
Lương Duyệt Nhan ngồi bên ghế phụ, cuối cùng cũng có một ngày cô đến sớm hơn Kinh Tố Đường.
"Chào ngài luật sư." Nói xong, cô thắt dây an toàn lại, tự nhiên nhìn Kinh Tố Đường một cái. Quầng thâm dưới mắt anh như mờ đi, có vẻ như tối qua ngủ ngon, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
"Buổi sáng tốt lành, cô Lương." Kinh Tố Đường nói: "Tôi tới muộn."
"Anh ăn sáng rồi sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Đoán được cô sẽ hỏi vậy.
Kinh Tố Đường gật đầu, nói: "Ừm."
Mặt anh hơi đỏ lên, bởi vì tối hôm trước vô sỉ mặt dày đi ăn cơm trực, cuối cùng dưới sự kiên trì của Lương Duyệt Nhan anh lại không thể từ chối, vì thế đã đóng gói mang về một cái hamburger.
"Sau này vẫn phải ăn, được không?" Lương Duyệt Nhan dặn dò anh.
"Tôi sẽ cố gắng." Kinh Tố Đường lại gật đầu lần nữa.
Nhờ phúc của cô, đêm qua anh ngủ mà không gặp ác mộng, có lẽ bởi vì một đoạn ngắn thời gian ngồi ở bàn ăn vui vẻ hòa thuận kia. Lương Duyệt Nhan hỏi anh có thích nước sốt cà chua không, Viên Dương ăn no xong chẳng ngượng ngùng mà ợ một tiếng.
Anh cảm thấy rất chân thật, cảm thấy mình không còn giống đứa trẻ bị bỏ rơi trong thế giới hiện thực nữa.
Một đêm không mộng mị, cuối cùng Kinh Tố Đường cũng cảm nhận được cảm giác tỉnh lại sau khi đồng hồ báo thức vang lên là như thế nào. Hamburger nóng được lấy ra khỏi lò, cà phê mới pha, bắt đầu với một ngày dài có hy vọng trước mắt.
Anh không có cách nào nói ra những lời này với Lương Duyệt Nhan. Cảm xúc phức tạp không bao giờ có thể sử dụng lời nói để diễn tả.
Anh chỉ có thể nói một câu chào hỏi với cô.
Cách bệnh viện còn một cái ngã tư, điện thoại của anh vang lên. Trên màn hình hiển thị hai chữ "Lạc Hiền", anh dừng đèn đỏ, nghe máy.
Lạc Hiền liên tục nói một đống như pháo nổ, không cho Kinh Tố Đường cơ hội chen miệng vào. Lương Duyệt Nhan chỉ nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, sau đó đáp lại một câu với bên kia "Bây giờ chúng tôi đến ngay". Cúp máy xong, Kinh Tố Đường lập tức rẽ vào một con ngõ, lúc ra khỏi ngõ còn suýt nữa đụng phải một chiếc xe khác.
Đối phương ra sức chửi, Kinh Tố Đường chỉ làm ngơ, tăng tốc chạy về một con đường khác. Con đường đó không dẫn đến bệnh viện.
Kinh Tố Đường căn môi dưới mất đi huyết sắc, khác với ngài luật sư dịu dàng bình thản xuất hiện ở cửa tiểu khu vào sáng nay. Lương Duyệt Nhan cảm thấy có gì đó không ổn.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Kinh Tố Đường hít sâu một hơi.
"Phát hiện một thi thể được tìm thấy ở gần khu phát triển Dương Bắc." Kinh Tố Đường nói: "Là một cậu bé."
"Sao lại cần chúng ta đến hiện trường?" Lương Duyệt Nhan nhạy bén phát hiện ra nguyên nhân bọn họ thay đổi phương hướng.
"Có sự tương đồng," Kinh Tố Đường cân nhắc rồi nói: "Với vụ án chúng ta đang điều tra."
Những vụ án dâm ô thiếu nữ, Lam Thập Tam, Cốc Thập Ngũ, Trần Thập Tứ, Chung Trà Hân, những cái tên đó hiện lên trong đầu Lương Duyệt Nhan. Cô không nhớ rõ vẻ ngoài của các cô bé ấy, vốn dĩ dự định hôm nay sẽ xem lại hồ sơ vụ án một lần nữa.
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn thấy có vài phần khó hiểu.
"Trước đây chưa từng xảy ra án mạng, hơn nữa đây còn là một cậu bé. Sao lại có sự tương đồng?"
Cayenne chạy lên đường cao tốc, đi về phía Bắc là đến khu phát triển Dương Bắc. Lương Duyệt Nhan cũng không xa lạ gì với con đường này, xa lạ chính là dáng vẻ Kinh Tố Đường giờ phút này, giống như khổ sở lại giống như lo lắng. anh dùng phương thức cắn móng tay mạnh mẽ khiến mình tỉnh táo lại, một tay miễn cưỡng nắm chặt vô lăng, Cayenne bị lái đi giống như một cô hồn phiêu đãng giữa ban ngày.
"Đến nơi cô sẽ biết."
...
"Tố Đường, mau đến đây. Cởi quần áo trên người anh ra, mặc cái này vào."
Người đàn ông cầm một cái váy lụa đầy màu sắc, giọng nói hòa nhã dễ gần, ít nhất là người ngoài nhìn vào thì là như vậy. thế nhưng chỉ có Kinh Tố Đường biết, khi giọng anh ta trầm xuống, có nghĩa là uy hiếp.
anh ta đe dọa mình bằng giọng nói này, nếu anh không làm theo, anh ta sẽ đưa mẹ đến trường học, ở trước mặt toàn trường giết chết bà ấy, sau đó sẽ đến lượt anh.
Người đàn ông này có thể làm ra bất cứ việc gì.
Kinh Tố Đường bị uy hiếp làm rất nhiều chuyện. cởi quần áo trên người không phải là việc đầu tiên, càng không phải chuyện cuối cùng.
Người đàn ông kia khiến cho anh khuất phục, làm cho anh hiểu được mình cũng chỉ là một vật trân cầm dị thú (mới lạ thú vị) được nuôi dưỡng để lấy làm vui. Trên người đồ chơi có thể chơi ra trăm ngàn loại, chỉ cần không giết chết nó là được. Nó đâu có linh hồn, đặt nó ở bất kỳ đâu cũng có thể vui đùa, bút viết, hoạt động ngoại khóa, bóng bàn, giải thưởng đọc thơ diễn cảm ở đại hội cũng chỉ trở thành đồng lõa của người đàn ông xâm phạm tất cả mọi thứ của mình.
bây giờ người đàn ông này có ý định mang anh ra hưởng thụ cùng những người khác.
Một người đàn ông xa lạ đang ở trước mặt anh, dùng ánh mắt trần trụi đánh giá anh, giống như một đầu bếp đang đánh giá nguyên liệu nấu ăn trên thớt.
"Gọi chú Diệp đi."
"Đúng là giống Khâu Thục Trinh." Người đàn ông xa lạ cười đầy ẩn ý, Kinh Tố Đường cũng không xa lạ.
Ánh mắt anh trở nên tăm tối, anh cảm giác được linh hồn mình rời khỏi thân thể này. Đây là chuyện may mắn, có lẽ anh có thể không cảm nhận được cơn đau thấu xương.
dương v*t rục rịch ở nửa dưới của người đàn ông như một con dao dùng để giết mổ.
Thân thể trốn không thoát, Kinh Tố Đường hy vọng linh hồn có thể chạy thoát.
ngày hôm đó, Kinh Tố Đường vừa tròn 12 tuổi.
...
Sự khác biệt giữa khu phát triển và khu công nghiệp chỉ ở hai từ "công nghiệp", không có nhà máy, chỉ dựa vào sở thích thẩm mỹ cá nhân của chủ sở hữu và hạn chế chi phí để xây dựng khu phức hợp. Con đường nối giữa những khu phức hợp gồ ghề đầy sỏi đá, tầng đầu tiên treo đầy những biển quán "Ăn đêm", "Đánh bạc", "Mát xa", "thuê phòng theo giờ".
Rõ ràng, bây giờ là thời gian náo nhiệt.
Nên nơi có nhiều người ở giữa đường kia là điểm đến của họ.
Lương Duyệt Nhan xuống xe, người vây xung quanh cũng không nhiều, Lạc Hiền mang theo mấy tuần cảnh giải tán đám người. Yến Xuân hòa, Thi Linh thì đang ngồi xổm đối diện nhau, khuôn mặt cả hai đều nghiêm túc thảo luận gì đó. Người đàn ông tóc ngắn cầm máy ảnh nhìn thấy các cô từ xa ở giữa đám đông, không ngừng vẫy tay với cô.
Lâm Kỳ gân cổ lên gọi: "Chị Lương! Mau đến đây!"
Lương Duyệt Nhan liếc nhìn Kinh Tố Đường một cái, cô nói: "Ngài luật sư, tôi đi trước."
"Ừm, tôi lập tức đến đây." Khóe miệng Kinh Tố Đường nhếch lên nở nụ cười miễn cưỡng.
Mặt trời chói chang, hun nóng một mảnh đất cát đá không có bất kỳ vật che chắn nào. Cách một lớp giày, Lương Duyệt Nhan vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ, cô chui qua dây cảnh giới của cảnh sát bao quanh, đeo găng tay cao su, mặc quần áo bảo hộ, mồ hôi đã trượt xuống sống lưng.
Lương Duyệt Nhan ngồi xổm xuống bên cạnh Yến Xuân Hòa, cô thật sự cảm nhận được mình đang ở trong dây cảnh giới, dây cảnh giới bị bao vây cách đó không xa là dấu vết lốp xe mơ hồ, sau đó là thi thể ở trước mặt. Ruồi bọ trong mắt xác chết như đang dự yến tiệc, đuổi mãi cũng không đi.
Cậu bé đã chết nhắm chặt mắt, trên mặt ngoại trừ vệt nước mắt mơ hồ ra thì chỉ còn lại màu xám trắng chết chóc. Xương cốt cậu vặn vẹo nằm trên mặt đất, trên tay, trên đùi có vô số vết thương, ở chỗ chân tay bị gãy lộ ra cả xương, vết thương đã không còn chảy máu, đen như nhựa đường, ruồi nhặng thích nhất là cái vị trí đó.
"Thời gian chết khoảng 11h tối qua đến rạng sáng 1h hôm nay." Thi Linh nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé, Lương Duyệt Nhan cũng đuổi theo tầm mắt cô ấy, "Nguyên nhân cái chết đúng là tai nạn giao thông, không có dấu vết tấn công tình dục. Tôi nhận thấy có một vết siết cổ, có thể còn bị siết cổ."
Có lẽ là do nóng nực, Lương Duyệt Nhan choáng váng đầu óc, chi tiết trong trí nhớ hiện lên rất sinh động.
Mặt mày và hình dáng của cậu bé này hình như đều có chút tương tự với mấy cô bé kia.
Nếu còn sống thì hẳn phải là một đứa trẻ vừa rạng ngời vừa xinh đẹp.
Lương Duyệt Nhan thấy Kinh Tố Đường đỗ xe xong, từ xa đang đi về phía này, Lạc Hiền đã đứng ở bên cạnh Yến Xuân Hòa.
Lạc Hiền nói với bốn người đang ngồi xổm hoặc đang đứng: "Không có đèn đường và CCTV ở đây. Lúc bình minh, công nhân ca đêm sau khi trở về thì phát hiện thi thể nên báo cảnh sát, người của đội hình sự đang lấy lời khai với anh ta. Rất khó để tìm thấy chiếc xe gây tai nạn trong lời khai, anh chú ý đến dấu lốp xe đi, tôi đã đề nghị họ tập hợp mọi người để kiểm tra các phương tiện trong vòng 5km quanh đây."
"Tôi đã thấy vết lốp xe rồi." Yến Xuân Hòa nói với tốc độ rất nhanh, mang theo mùi thuốc súng, "Đứa nhỏ chạy về phía xe, có thấy không? Không có dấu vết phanh lại, người lái xe chỉ đơn giản là muốn giết cậu bé."
Lương Duyệt Nhan nói: "Lòng bàn chân cậu bé đều là vết thương. Cậu bé không đi giày, có khả năng tỉnh dậy phát hiện không ổn liền chạy trốn ra ngoài."
Yến Xuân Hòa cũng không nghi ngờ hay phản bác, đó là đồng ý.
Lâm Kỳ đứng một bên chụp ảnh.
"Có thông tin phù hợp với cơ sở dữ liệu người mất tích khoong?" Yến Xuân Hòa hỏi.
"Về chuyện này..." Lạc Hiền nhìn về phía Kinh Tố Đường đang chậm rãi đi đến, lặp lại một lần nữa những lời đã nói trong điện thoại với anh, "Cậu ấy mất tích chưa đến 24h, trong cơ sở dữ liệu không có ghi chép nào. Nhưng cậu bé là hàng xóm của Lam Thập Tam. Thời gian, địa điểm mất tích đều giống với Lam Thập Tam. Hơn nữa..."
"Diện mạo của bọn họ cũng rất giống nhau." Lương Duyệt Nhan nhìn Kinh Tố Đường, dùng giọng nói gần như là thì thào nói.
...
Lời tác giả
Câu dẫn đầu đến từ "Tình đầu thiên đường của Phòng Tư Kỳ" của Lâm Dịch Hàm.
Link đọc: https://pcnv11.wordpress.com/2020/12/10/tinh-dau-thien-duong-cua-phong-tu-ky-lam-dich-ham/
Câu truyện ngắn này có vài điểm tương đồng với vụ án trong truyện.