Edit: Cigarred
"Cậu bé nghe thấy sẽ buồn đấy." Người đàn ông đáp.
"Nó không quan tâm đâu. Anh xem, nó giống như động vật vậy. Ếch, thỏ, gà được thả ra khỏi lồng giam cũng như thế đấy, chạy nhảy khắp nơi." Lương Duyệt Nhan học được cách hút thuốc, mỗi một hơi thuốc cô đều hít sâu, khói lang thang trong phổi như linh hồn, rồi được phun ra từ đôi môi nhạt màu. Cô nhìn đứa trẻ đang chơi vui vẻ trên cầu trượt, giọng điệu lạnh lùng, không phân biệt là đang đùa hay nghiêm túc.
"Cái gì?"
Người đàn ông hơi kinh ngạc, lần đầu hắn nghe thấy một người mẹ hình dung con mình như thế.
"Chẳng lẽ không phải sao? Đây là cuộc sống của tôi, là những gì tôi nhìn thấy." Lương Duyệt Nhan quay đầu nhìn hắn, đôi mắt cô khi nhìn người khác mang theo một loại chăm chú và hiếu kỳ rất rõ ràng: "Ngài luật sư, cuộc sống của một bà nội trợ thật sự rất nhàm chán, nếu anh không phiền thì có thể nói với tôi về công việc của anh không?"
Một người phụ nữ như vậy, cho dù là bất kỳ câu hỏi hay yêu cầu nào cũng khó mà chối từ.
Khóe mắt người đàn ông liếc đến huy hiệu trên ngực, hắn biết cô thấy được rồi: "Tôi là luật sư bào chữa, công việc của tôi là biện hộ cho nghi phạm."
"Ví dụ như tội phạm giết người?"
"Đúng vậy."
"Nếu thật sự giết người, anh còn muốn giúp bọn họ biện hộ sao?"
"Bọn họ có giết người hay không không liên quan đến tôi. Công việc của tôi chỉ có một, đó là giúp bọn họ thoát khỏi các cáo buộc."
"Công việc của anh thật thú vị."
"Sao lại thấy như vậy?"
"Tôi tưởng rằng các luật sư đều có tinh thần trượng nghĩa."
"Tôi cũng cho rằng trong mắt mỗi người mẹ, con mình đều là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên đời."
Lương Duyệt Nhan phì cười, cơ mặt cũng giãn ra: "Không hổ là ngài luật sư."
"Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, tôi không thích thua." Người đàn ông nói xin lỗi, giọng điệu cũng mềm mỏng đi: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm."
"Không sao, cùng anh nói chuyện phiếm rất vui."
Lương Duyệt Nhan không hề để ý, "Tôi còn chưa biết tên anh là gì?"
Người đàn ông suy nghĩ, lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp, văn phòng luật Sử Đông, luật sư bào chữa cấp cao Kinh Tố Đường. Lương Duyệt Nhan biết một đạo lý, logo đơn giản thì càng dễ nổi tiếng, cô đọc thành tiếng, ngẩng đầu nói với người đàn ông: "Tên của anh luật sư thật dễ nghe."
Hắn có qua có lại hỏi: "Còn cô thì sao?"
"Chồng tôi thường gọi tôi là 'này', người khác thì gọi tôi là mẹ Dương Dương." Lương Duyệt Nhan nói, "Anh có thể gọi tôi là Lương Duyệt Nhan."
"Mặc dù nói như vậy có hơi kỳ lạ." Kinh Tố Đường nói: "Cô Lương, hy vọng đời này cô và tôi sẽ không có cơ hội gặp lại."
Lương Duyệt Nhan thấy hắn đứng lên, đoán được hắn phải trở về tiếp tục công việc, cô vẫy tay với hắn: "Hẹn gặp lại, ngài luật sư."
Lương Duyệt Nhan đã sớm dập tắt điếu thuốc, ném xuống đất. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh cầu trượt, nói với Viên Dương: "Dương Dương, chúng ta phải về rồi."
Lúc này trên mặt cô không có nửa phần ý cười nào.
...
Viên Hải Bình tan làm về sớm. Anh ta về nhà không thấy Viên Dương đâu, đặt mông xuống ngồi vào bên bàn ăn, nhìn di động mà không ngẩng đầu lên hỏi: "Này, Dương Dương đâu rồi?"
"Nó thấy không khỏe, em đưa nó về trước rồi, bây giờ đang ngủ." Lương Duyệt Nhan đang xào rau, chai dầu hào không vặn được, cô có chút luống cuống tay chân.
"Chỗ nào không khỏe?" Viên Hải Bình hỏi với giọng điệu trách cứ, "Không đến bệnh viện à?"
"Vấn đề nhỏ thôi, không cần đến bệnh viện." Cuối cùng cô cũng vặn được cái nắp, các món ăn trong nồi được tăng thêm hương vị, cô vội vàng xào mấy cái. Cô bị dầu bắn lên làm bỏng, khẽ kêu lên một tiếng.
Viên Hải Bình vào trong phòng con trai, một lát sau mới đi ra nói: "Anh cảm thấy hình như nó có hơi sốt, ngày mai em lập tức đưa nó đi khám."
"Em sẽ tìm thuốc cho nó uống." Lương Duyệt Nhan nói: "Sao có thể yếu đuối như vậy? Em sốt cũng uống thuốc là khỏi."
"Hai người sao giống nhau được?"
"Chỗ nào không giống? Không phải đều là người sống sao?" Lương Duyệt Nhan bước đi không phát ra tiếng, cô để đồ ăn trước mặt Viên Hải Bình, chậm rãi đáp lại.
Lương Duyệt Nhan đưa tay ra, nói với Viên Hải Bình, cố nén nghẹn ngào nói: "Em bị bỏng rồi."
Viên Hải Bình nhìn thoáng qua, cũng không nhìn kỹ, giọng nói hời hợt: "Qua hai ngày là khỏi. Không phải cả hai đều là người cả sao?" Nói xong, anh ta cầm bát đũa lên ăn cơm, không quên ghét bỏ món đùi gà xào nấm với dầu hào.
Lương Duyệt Nhan ngồi đối diện anh ta, cầm lấy chén đũa, những hạt khô khốc như đá sỏi, khó mà nuốt xuống.
...
"Làm cách nào để giết chết chồng của bạn?"
Lời mở đầu của trang web đó rất dài, giống như lời khuyên của một người phụ nữ bị tổn thương bởi hôn nhân. Lương Duyệt Nhan rửa bát xong thì đứng trong bếp không ra ngoài, dưới sự bảo vệ của lớp kính chống nhìn trộm, cô đọc rất cẩn thận.
"Chúng ta đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm vì tuổi trẻ và sự bốc đồng. Khi quyết định này liên quan đến những việc phải lựa chọn trong cuộc sống, chúng ta sẽ phải trả một cái giá nặng nề cho những sai lầm này, đó có lẽ là cuộc sống của chúng ta."
"Bạn chỉ có thể sống một đời, không phải sao?"
"Tại sao chồng bạn lại làm một công việc tầm thường, mười năm hai mươi năm cũng không thăng chức được, với mức lương ít ỏi so với việc lạm phát tăng trưởng ngày nay, lại không đưa cho bạn đồng nào, còn đối xử với bạn như người trông trẻ, đầu bếp, gia sư, người bán dâm, nơi trút giận và đủ các việc lặt vặt."
"Tôi biết bạn muốn nói gì. Chỉ cần bảo vệ gia đình chứ không cần bạn phải hy sinh chính bản thân mình, hy sinh nhân cách và cuộc sống của chính mình. Bạn là một người phụ nữ, không phải là một sự hy sinh cho các nghi lễ tôn giáo xấu xa nào cả."
"Dành thời gian cho riêng bạn là quyền cơ bản nhất của con người để tồn tại. Những người tước đoạt quyền sống của bạn chính là giết bạn, tôi hy vọng rằng bạn hiểu điều đó."
"Bạn chắc chắn có quyền tự do nộp đơn ly hôn, những người có được lợi ích thông thường sẽ không đáp ứng yêu cầu của bạn. Lùi một bước mà xem xét, bạn đủ may mắn để ly hôn được, người bị ghét nhất trong cái xã hội này, đứng đầu là tội phạm, cuối cùng là phụ nữ đã ly hôn."
"Sao chúng ta không suy xét lại một chút, biến ly hôn thành một đám tang."
"Tìm được vũ khí của mình."
"Xử tử hắn."
Lương Duyệt Nhan rút một con dao ra khỏi giá dao, ước lượng một chút, cuối cùng thả ra như bị điện giật.
"Cậu bé nghe thấy sẽ buồn đấy." Người đàn ông đáp.
"Nó không quan tâm đâu. Anh xem, nó giống như động vật vậy. Ếch, thỏ, gà được thả ra khỏi lồng giam cũng như thế đấy, chạy nhảy khắp nơi." Lương Duyệt Nhan học được cách hút thuốc, mỗi một hơi thuốc cô đều hít sâu, khói lang thang trong phổi như linh hồn, rồi được phun ra từ đôi môi nhạt màu. Cô nhìn đứa trẻ đang chơi vui vẻ trên cầu trượt, giọng điệu lạnh lùng, không phân biệt là đang đùa hay nghiêm túc.
"Cái gì?"
Người đàn ông hơi kinh ngạc, lần đầu hắn nghe thấy một người mẹ hình dung con mình như thế.
"Chẳng lẽ không phải sao? Đây là cuộc sống của tôi, là những gì tôi nhìn thấy." Lương Duyệt Nhan quay đầu nhìn hắn, đôi mắt cô khi nhìn người khác mang theo một loại chăm chú và hiếu kỳ rất rõ ràng: "Ngài luật sư, cuộc sống của một bà nội trợ thật sự rất nhàm chán, nếu anh không phiền thì có thể nói với tôi về công việc của anh không?"
Một người phụ nữ như vậy, cho dù là bất kỳ câu hỏi hay yêu cầu nào cũng khó mà chối từ.
Khóe mắt người đàn ông liếc đến huy hiệu trên ngực, hắn biết cô thấy được rồi: "Tôi là luật sư bào chữa, công việc của tôi là biện hộ cho nghi phạm."
"Ví dụ như tội phạm giết người?"
"Đúng vậy."
"Nếu thật sự giết người, anh còn muốn giúp bọn họ biện hộ sao?"
"Bọn họ có giết người hay không không liên quan đến tôi. Công việc của tôi chỉ có một, đó là giúp bọn họ thoát khỏi các cáo buộc."
"Công việc của anh thật thú vị."
"Sao lại thấy như vậy?"
"Tôi tưởng rằng các luật sư đều có tinh thần trượng nghĩa."
"Tôi cũng cho rằng trong mắt mỗi người mẹ, con mình đều là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên đời."
Lương Duyệt Nhan phì cười, cơ mặt cũng giãn ra: "Không hổ là ngài luật sư."
"Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, tôi không thích thua." Người đàn ông nói xin lỗi, giọng điệu cũng mềm mỏng đi: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm."
"Không sao, cùng anh nói chuyện phiếm rất vui."
Lương Duyệt Nhan không hề để ý, "Tôi còn chưa biết tên anh là gì?"
Người đàn ông suy nghĩ, lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp, văn phòng luật Sử Đông, luật sư bào chữa cấp cao Kinh Tố Đường. Lương Duyệt Nhan biết một đạo lý, logo đơn giản thì càng dễ nổi tiếng, cô đọc thành tiếng, ngẩng đầu nói với người đàn ông: "Tên của anh luật sư thật dễ nghe."
Hắn có qua có lại hỏi: "Còn cô thì sao?"
"Chồng tôi thường gọi tôi là 'này', người khác thì gọi tôi là mẹ Dương Dương." Lương Duyệt Nhan nói, "Anh có thể gọi tôi là Lương Duyệt Nhan."
"Mặc dù nói như vậy có hơi kỳ lạ." Kinh Tố Đường nói: "Cô Lương, hy vọng đời này cô và tôi sẽ không có cơ hội gặp lại."
Lương Duyệt Nhan thấy hắn đứng lên, đoán được hắn phải trở về tiếp tục công việc, cô vẫy tay với hắn: "Hẹn gặp lại, ngài luật sư."
Lương Duyệt Nhan đã sớm dập tắt điếu thuốc, ném xuống đất. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh cầu trượt, nói với Viên Dương: "Dương Dương, chúng ta phải về rồi."
Lúc này trên mặt cô không có nửa phần ý cười nào.
...
Viên Hải Bình tan làm về sớm. Anh ta về nhà không thấy Viên Dương đâu, đặt mông xuống ngồi vào bên bàn ăn, nhìn di động mà không ngẩng đầu lên hỏi: "Này, Dương Dương đâu rồi?"
"Nó thấy không khỏe, em đưa nó về trước rồi, bây giờ đang ngủ." Lương Duyệt Nhan đang xào rau, chai dầu hào không vặn được, cô có chút luống cuống tay chân.
"Chỗ nào không khỏe?" Viên Hải Bình hỏi với giọng điệu trách cứ, "Không đến bệnh viện à?"
"Vấn đề nhỏ thôi, không cần đến bệnh viện." Cuối cùng cô cũng vặn được cái nắp, các món ăn trong nồi được tăng thêm hương vị, cô vội vàng xào mấy cái. Cô bị dầu bắn lên làm bỏng, khẽ kêu lên một tiếng.
Viên Hải Bình vào trong phòng con trai, một lát sau mới đi ra nói: "Anh cảm thấy hình như nó có hơi sốt, ngày mai em lập tức đưa nó đi khám."
"Em sẽ tìm thuốc cho nó uống." Lương Duyệt Nhan nói: "Sao có thể yếu đuối như vậy? Em sốt cũng uống thuốc là khỏi."
"Hai người sao giống nhau được?"
"Chỗ nào không giống? Không phải đều là người sống sao?" Lương Duyệt Nhan bước đi không phát ra tiếng, cô để đồ ăn trước mặt Viên Hải Bình, chậm rãi đáp lại.
Lương Duyệt Nhan đưa tay ra, nói với Viên Hải Bình, cố nén nghẹn ngào nói: "Em bị bỏng rồi."
Viên Hải Bình nhìn thoáng qua, cũng không nhìn kỹ, giọng nói hời hợt: "Qua hai ngày là khỏi. Không phải cả hai đều là người cả sao?" Nói xong, anh ta cầm bát đũa lên ăn cơm, không quên ghét bỏ món đùi gà xào nấm với dầu hào.
Lương Duyệt Nhan ngồi đối diện anh ta, cầm lấy chén đũa, những hạt khô khốc như đá sỏi, khó mà nuốt xuống.
...
"Làm cách nào để giết chết chồng của bạn?"
Lời mở đầu của trang web đó rất dài, giống như lời khuyên của một người phụ nữ bị tổn thương bởi hôn nhân. Lương Duyệt Nhan rửa bát xong thì đứng trong bếp không ra ngoài, dưới sự bảo vệ của lớp kính chống nhìn trộm, cô đọc rất cẩn thận.
"Chúng ta đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm vì tuổi trẻ và sự bốc đồng. Khi quyết định này liên quan đến những việc phải lựa chọn trong cuộc sống, chúng ta sẽ phải trả một cái giá nặng nề cho những sai lầm này, đó có lẽ là cuộc sống của chúng ta."
"Bạn chỉ có thể sống một đời, không phải sao?"
"Tại sao chồng bạn lại làm một công việc tầm thường, mười năm hai mươi năm cũng không thăng chức được, với mức lương ít ỏi so với việc lạm phát tăng trưởng ngày nay, lại không đưa cho bạn đồng nào, còn đối xử với bạn như người trông trẻ, đầu bếp, gia sư, người bán dâm, nơi trút giận và đủ các việc lặt vặt."
"Tôi biết bạn muốn nói gì. Chỉ cần bảo vệ gia đình chứ không cần bạn phải hy sinh chính bản thân mình, hy sinh nhân cách và cuộc sống của chính mình. Bạn là một người phụ nữ, không phải là một sự hy sinh cho các nghi lễ tôn giáo xấu xa nào cả."
"Dành thời gian cho riêng bạn là quyền cơ bản nhất của con người để tồn tại. Những người tước đoạt quyền sống của bạn chính là giết bạn, tôi hy vọng rằng bạn hiểu điều đó."
"Bạn chắc chắn có quyền tự do nộp đơn ly hôn, những người có được lợi ích thông thường sẽ không đáp ứng yêu cầu của bạn. Lùi một bước mà xem xét, bạn đủ may mắn để ly hôn được, người bị ghét nhất trong cái xã hội này, đứng đầu là tội phạm, cuối cùng là phụ nữ đã ly hôn."
"Sao chúng ta không suy xét lại một chút, biến ly hôn thành một đám tang."
"Tìm được vũ khí của mình."
"Xử tử hắn."
Lương Duyệt Nhan rút một con dao ra khỏi giá dao, ước lượng một chút, cuối cùng thả ra như bị điện giật.