• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa dịch màu trắng bị trào ra ngoài tạo thành bọt trắng. Chúng chảy dọc theo mông cô xuống, làm ướt đồng phục học sinh của cậu.

Hóa ra chỗ này là điểm mẫn cảm của cô ấy.

Cậu cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô. Sau đó như mưa phong bão táp mà đâm vào chỗ mẫn cảm kia.

Đầu ngón chân xinh xắn cuộn tròn lại, hai tay cô ôm lấy sau lưng cậu, móng tay cắm vào da thịt.

“Á!” Cô ngửa cổ, hét lên.

Chu Tử Ninh che miệng cô lại: “Ngoan nào, chịu đựng một chút.” Cậu thở hổn hển nói. Trên trán rịn đầy mồ hôi, tóc mai màu nâu ướt dính vào bên tai.

Mãi đến khi chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Chu Tử Ninh mới hạ thấp thân thể xuống, xuất dòng tinh dịch nóng hổi vào nơi sâu kín của cô. Cậu vuốt mái tóc ướt sũng của cô, thành kính hôn lên khóe mắt.

“Anh còn mười phút.” Cậu rút dương vật ta. Tinh dịch ấm nóng chảy ra từ hoa huyệt lầy lội của cô.

Cậu rút khăn ướt từ trong túi quần giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.

“Không cần tiễn em, anh mau đến lớp đi.” Vân Du đứng trên bậc thang nói. Nếu không tính lần đầu của bọn họ thì cậu đúng là một bạn trai rất dịu dàng.

“Được.” Chu Tử Ninh gật đầu.

Khi Vân Du quay đầu đi thì cậu bất ngờ cúi xuống ôm lấy eo cô, nhanh chóng đáp xuống một nụ hôn.

“Bà xã, em phải nhớ đến anh đó.”

“Được rồi….” Gò má của Vân Du ửng hồng, hoảng loạn đẩy cậu ra rồi một hơi chạy xuống cầu thang.



Khóe miệng của Chu Tử Ninh giương lên cao.

“Chu Tử Ninh, tôi biết hai người vừa rồi đã làm gì đó.” Từ đằng sau vang lên một giọng nữ lạnh lẽo.

Lưng Chu Tử Ninh cứng đờ, cậu xoay người lại thì thấy một gương mặt tái nhợt.

Lý Y Y nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu. Cô không thể nhìn ra trên gương mặt ấy có gì là kinh hoàng hay hối hận cả.

“Cậu muốn làm gì?” Chu Tử Ninh hỏi ngược lại.

“Chia tay với cô ta và làm bạn trai của mình. Nếu không thì mình sẽ nói ra chuyện ngày hôm nay.” Lý Y Y oán hận đối mặt với cậu. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì thù hận mà trở nên vặn vẹo.

“Dựa vào cái gì?” Chu Tử Ninh nhún vai, bỏ đi không thèm quay đầu.

Lý Y Y vội vàng đuổi theo, đè thấp âm lượng đủ cho mình cậu có thể nghe thấy: “Tôi nhặt được bao cao su của cậu. Món nợ này cậu đừng hòng quỵt tôi.”

Chu Tử Ninh dừng bước, lạnh lẽo đáp: “Cậu làm cho tôi thật buồn nôn.”

Không để ý đến Lý Y Y đang tức giận, cậu tiếp tục nói: “Cậu có thể nói thoải mái. Để xem người ngoài tin cậu hay là tin tôi.” Không có gì có thể chứng minh chuyện cậu làm. Huống hồ cậu có thể bị một cái bao cao su rỗng uy hiếp sao? Còn chưa biết được ai chết vào tay ai.

“Cậu sẽ phải hối hận.” Lý Y Y ở đằng sau cậu hét lên.

Buổi học chiều hôm đó, Lý Y Y không đến. Ngồi trên lớp được nửa tiết thì Chu Tử Ninh bị thầy hiệu trưởng gọi ra ngoài.

“Em có biết vì sao tôi gọi em ra đây không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK