• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Du xoay người chôn mặt vào gối. Đôi chân thon dài nuột nà, bờ mông xinh đẹp cùng với hang động hoàn mĩ, thịt trai non mềm đầy đặn hồng hào hơi sưng tấy hiện lên đầy cám dỗ trước màn hình.

“Đẹp quá.” Chu Tử Ninh không kiềm lòng được nên lại vuốt ve anh bạn nhỏ đang ngẩng đầu lên lần nữa.

Hình ảnh đột nhiên bị dừng lại. Vân Du nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Alo, đàn em à, anh là Kỷ Quân đây.”

“Em đây, có chuyện gì vậy đàn anh?”

“Tốt rồi, khó khăn lắm anh mới hỏi được số điện thoại của em. Mèo nhà em cào anh bị thương, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện!”

Vân Du quay đầu lại thì thấy Cúc Ú nằm ngủ trong góc đang chậm rãi mở mắt.

“Có phải anh hiểu lầm rồi không, Cúc Ú rất ngoan, nó không chủ động cào người khác đâu.” Vân Du trừng mắt liếc Cúc Ú.

“Tuyệt đối không sai được, em có thể đến kiểm tra. Em xem xem chuyện này phải giải quyết thế nào?”

……

Còn có thể giải quyết thế nào đây? Vân Du bất đắc dĩ dẫn Cúc Ú và cầm theo hoa tươi, hoa quả vào bệnh viện xin lỗi.



Lúc này, Kỷ Quân với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà chằm chằm.

“Đàn anh, em xin lỗi ạ.” Vẫn Du đặt quà lên tủ ở đầu giường. Thấy Vân Du đến, nỗi oan ức và tức giận ứ đọng đã lâu đều bùng nổ.

“Em có biết mèo của em cào anh thành gì rồi không? Anh đã phải khâu năm mũi đấy!” Anh ta kích động ngồi bật dậy, do động tác quá mạnh nên thân dưới càng đau đớn hơn.

Cúc Ú kêu meo meo rồi xòe móng vuốt sắc bén như lưỡi câu ra, ai bảo anh dám tơ tưởng đến vợ của người khác, đáng đời!

Thấy hành động của Cúc Ú, Kỷ Quân giận dữ nói: “Em xem, em xem! Đây chính là khiêu khích trắng trợn!”

Vân Du im lặng nhìn anh ta thất thố, bất đắc dĩ nói: “Đàn anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không để anh bị thương lần nữa đâu! Những thiệt hại của anh em đều sẽ bồi thường.”

“Vậy em muốn bồi thường như thế nào?” Kỷ Quân nằm xuống giường, trong lòng không ngừng tính toán.

“Phí thuốc men, phí làm sai, phí tổn thất tinh thần của anh, chỉ cần hợp lý thì em sẽ bồi thường hết.”

Kỷ Quân lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Đàn em, em đối xử với anh xa cách quá, anh và em đâu phải người xa lạ, chúng ta không thể dùng tiền bạc để suy xét được. Mèo của em làm anh bị thương thành như vậy, em nên chăm sóc anh cho đến khi bình phục mới đúng?” Kỷ Quân nhìn chiếc váy trắng chấm bi hôm nay cô mặc, cổ áo trễ nên có thể thoáng thấy được đường cong trập trùng.

“Anh nói không sai…” Vân Du thấy hơi khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK