"Không có, không có chuyện gì..." Cậu nói, "Anh ấy trở lại rồi."
"..."
"Lần này không phải mơ, anh ấy thật sự đã quay về."
"Cậu nhìn thấy hắn sao?"
"Gặp được... Anh ấy nói, chúng ta không còn quay lại được nữa...", Cậu lẩm bẩm "Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn..."
"Vậy thì nói cho hắn biết, Tu Từ, đừng sợ."
"Không thể nói, không thể nói..." Cậu sững sờ, "Anh ấy sẽ đau lòng." 】
- --------------------
Tu Từ nhẹ giọng nỉ non: "Phó Sinh..."
Cuộc hội ngộ đêm qua làm Tu Từ có ảo giác như quay trở lại quá khứ, mỗi sáng sớm thức dậy cậu đều sẽ gọi tên Phó Sinh.
Sau đó cậu sẽ vòi vĩnh một cái hôn chào buổi sáng, nếu hôm qua hai người vừa làm thì còn có thể kiêu căng mà than người ngợm nhức mỏi.
Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác, đáp lại lời của cậu chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Trong phòng che rèm tối om, mơ hồ thấy được vài tia sáng lờ mờ phía sau cửa sổ.
Tu Từ nhắm mắt lại, quay người sang bên ôm lấy, lại vồ được một khoảng không.
Cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, nhổm dậy từ trên giường nhìn quanh bốn phía.
Đây là phòng khách sạn đoàn phim thuê, không phải là căn hộ nhỏ mà cậu và Phó Sinh chung sống ba năm.
Cậu ngồi yên lặng trên giường một lúc lâu, xoa dịu những hỗn loạn trong đầu, đây là thủ tục bắt buộc phải làm mỗi sáng.
Mãi đến khi tiếng mưa ngày càng lớn, Tu Từ mới dần thanh tỉnh lại. Việc đầu tiên cậu làm là mở WeChat, quả nhiên tài khoản hai năm không động tĩnh kia cuối cùng cũng đăng một tin lên vòng bạn bè ——
Tôi đã về.
Không có hình ảnh, chỉ một dòng chữ ngắn ngủi cũng làm tâm trạng Tu Từ ngứa ngáy nửa ngày.
Phó Sinh không biết đây là WeChat của cậu, chỉ vì hơn một năm trước cậu cho Phó Sinh vào danh sách đen mà không ngày nào ngừng nhớ nhung, không ngờ lúc đấy yêu cầu kết bạn của tài khoản phụ lại được anh chấp nhận.
Không đi nữa thì tốt... Mặc dù hơi sớm, cậu còn chưa chuẩn bị ổn thỏa.
Tu Từ nhìn khoảng không trước mặt, ánh mắt không mấy tập trung.
Một tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ âm u của Tu Từ, là Lục Thành gọi tới: "Bây giờ cậu đến trường quay đi, hôm nay tự nhiên lại mưa, đến quay trước hai cảnh."
Tu Từ lục tìm trong kí ức tối tăm, mơ màng nhớ lại hai cảnh diễn mà Lục Thành nói, cậu không có nhiều lời thoại lắm, chủ yếu là hành động.
Tu Từ lướt qua hàng quán bán đồ ăn sáng trên phố, không hề dừng lại.
Hôm nay mưa rất lớn, vừa vặn phù hợp với yêu cầu hai cảnh cần quay.
Trường quay đã chuẩn bị ổn thỏa, nữ phụ đang chỉnh trang trong nhà, Lục Thành thấy cậu đến liền vội vàng gọi người dẫn vào thay đồ trang điểm.
Đây là một bộ phim cổ trang kết hợp giữa kiếm hiệp và cung đấu, nữ phụ là người trong giang hồ, tên Chúc Âm. Vì một lần gặp hoàng đế đang đi dạo quanh dân chúng mà đem lòng si tình, nhất quyết gả vào hoàng cung mặc cho người nhà ngăn cản.
Gia nhập hậu cung đồng nghĩa với rơi xuống biển sâu, những toan tính hiểm độc trong đây còn đáng sợ hơn cả đao kiếm loạn lạc trong giang hồ.
Cha của Chúc Âm chấp nhận nhượng bộ nàng, cử một thị vệ tiến cung để bảo vệ an toàn của con gái.
Hoàng đế mặc dù không hài lòng vì người không tin tưởng binh lính trong cung nhưng có vẻ thật lòng yêu quý Chúc Âm, lần đầu tiên cho phép một thị vệ tự do ra vào hoàng cung.
Thị vệ này tên Hạ Sơn, do Tu Từ thủ vai.
Kịch bản viết anh dung mạo tuấn tú, sức mạnh vô song, chỉ vì yêu đơn phương nữ phụ mà cam tâm tình nguyện chôn chân chốn hoàng cung bảo vệ nàng.
Nhưng để hoàng đế tin tưởng mình và Chúc Âm không hề có gì, anh tự hủy đi dung mạo của mình, cả đời đeo mặt nạ.
Lục Thành thấy Tu Từ đi ra, tầm mắt anh đảo một vòng quanh cổ cậu, phát hiện không có dấu vết gì.
"Qua xem kịch bản đi."
Thấy Tu Từ rời đi, Lục Thành quay sang nói chuyện với Diệp Thanh Trúc: "Nhìn qua có vẻ là chưa có làm gì."
"Anh không hiểu đâu." Diệp Thanh Trúc ý tứ sâu xa nói, "Bởi vì chưa hề làm gì, cho nên mới quan trọng."
Lục Thành bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi ly hôn vợ cũ, anh đối với mấy chuyện yêu đương đều không có hứng thú, vẫn là nhìn kịch bản thú vị hơn.
"Thực tập sinh lần trước đâu, gọi là cái gì Phong...?"
Diệp Thanh Trúc lười biếng nói: "Phong Thừa."
Lục Thành: "Đúng, Phong Thừa, lần này cô nghiêm túc sao?"
Diệp Thanh Trúc: "Đuổi rồi."
"Đuổi...hả? Đuổi?" Lục Thành có chút kinh ngạc, "Sao lại đuổi rồi?"
"Thằng nhóc đấy nói thích tôi."
"..." Lục Thành cạn lời, "Nói thích cô không phải rất bình thường sao, có fan nào không thích cô? Biết đâu cậu ta nói thích để lấy lòng cô..."
"Cậu ấy nghiêm túc." Diệp Thanh Trúc đứng lên, nhìn mặt đất loang lổ nước mưa, "Tôi không thích nghiêm túc."
Lục Thành sửng sốt nhìn bóng lưng Diệp Thanh Trúc một lúc.
Anh và Diệp Thanh Trúc cũng được coi là quen biết đã lâu, vai diễn chính thức đầu tiên của Diệp Thanh Trúc chính là ở đoàn phim của anh, khi ấy cô còn là một cô gái nhỏ, lạnh lùng cứng đầu, anh cũng chỉ là một phó đạo diễn, lòng tràn đầy thông cảm.
Sau này cả hai đều trưởng thành, Lục Thành không thay đổi nhiều, chỉ là cách ứng xử khéo léo hơn trước, còn Diệp Thanh Trúc lại trở nên xa lạ ít nhiều.
Mưa to không ngớt, Lục Thành lợi dụng thời tiết, không cần sử dụng mưa nhân tạo nữa.
Cảnh đầu tiên diễn ra sau khi Chúc Âm tiến cung, được sủng hạnh hết lời, nhưng rất nhanh sau đó, nước láng giềng vì muốn lấy lòng hoàng đế để tạm dừng chiến tranh, liền cống nạp một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ.
Hôm này là ngày nữ nhân này nhập cung.
Hoàng đế đêm qua còn cùng nàng triền miên âu yếm, chớp mắt đã bị một nữ nhân khác mê hoặc.
"Action!" Thư ký trường quay hô lên.
【 Mưa lớn trắng xóa trời, Chúc Âm đứng giữa vườn ngự uyển, nhìn bức tường cao lớn trước mắt, nước mưa bồm bộp rơi trên mái ngói đỏ, lăn theo viền ngói rơi xuống đất.
Phía sau nàng chỉ có Hạ Sơn đang đứng che ô, nàng không thích thị vệ và cung nữ hoàng đế ban cho, để một mình Hạ Sơn bên cạnh, người này cho nàng cảm giác an toàn.
Ô không lớn, vừa vặn che kín thân hình của Chúc Âm, Hạ Sơn đeo mặt nạ, cả người dính nước mưa.
"Ngươi nói xem, hoàng đế bây giờ đang làm cái gì?"
"..." Hạ Sơn trầm mặc.
Chúc Âm cũng không cần hắn trả lời: "Hoàng đế đêm qua vừa mới nói lời âu yếm với ta, bây giờ có phải lại đang ngon ngọt y hệt với nữ nhân khác?" 】
Tu Từ trong nháy mắt liền nhập vai.
Cậu không phải là người có thiên phú diễn xuất, chỉ là câu thoại vừa rồi của nữ phụ làm câu liên tưởng đến Phó Sinh.
Ba năm bên nhau trước đây, Phó Sinh chỉ ôm cậu, hôn cậu, xưng hô ngọt ngào với cậu, hai năm chia xa có phải cũng đã đối xử với người khác như thế?
Cậu biết rõ Phó Sinh không phải người như vậy, Phó Sinh rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong chuyện tình cảm, nếu chưa nói chia tay sẽ không tìm người tiếp theo, nhưng cậu vẫn rất hoảng sợ khi nghe lời thoại của nữ phụ.
Nước mưa theo tóc giả trượt xuống, da thịt dần trở nên lạnh lẽo, lạnh thấu tim.
"Cắt!"
Lục Thành khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"..." Tu Từ nhìn về phía anh, "Xin lỗi... Quên lời."
Vì có mặt nạ che khuất, không ai thấy rõ biểu cảm của Tu Từ lúc này, cũng không thấy hai hốc mắt phiếm hồng của cậu.
Lục Thành không nói gì, Tu Từ trước đây rất ít khi mắc lỗi, một cảnh quay hỏng cũng không phải vấn đề lớn.
Quay lại từ đầu, cảnh này thuận lợi thông qua.
Mà ngay sau đó, Tu Từ phải chuẩn bị quay cảnh thứ hai, là một cảnh hành động.
Trong đoàn phim có chuyên gia võ thuật chỉ dẫn, Lục Thành chiêu mộ diễn viên đều yêu cầu phải tự mình diễn cảnh hành động, dù là vai chính hay phụ cũng không ngoại lệ.
May là Tu Từ học rất nhanh, người chỉ dẫn đều rất vừa ý.
Cảnh hành động này là diễn cùng nam ba Uông Giác.
Tối hôm qua bọn họ vừa mới xảy ra xung đột vì Phó Sinh, cảnh quay hôm nay e rằng sẽ không được tốt.
Mà Tu Từ cũng không quan tâm, cậu có thể bỏ qua vài tranh chấp nhỏ trong quá khứ với Uông Giác, nhưng nếu mục tiêu của hắn là Phó Sinh...
Cảnh hành động này không có lời thoại, chỉ đơn thuần là đánh đấm, đánh từ trong nhà ra đến ngoài hiên.
Nhân vật của Uông Giác dùng gậy gỗ làm vũ khí, vốn dĩ là một vũ khí nam tính mạnh mẽ nhưng nằm trong tay Uông Giác lại có vẻ ẻo lả.
Ai vào chỗ người nấy, thư kí trường quay hô một tiếng "Action", hai người bắt đầu diễn dưới mưa.
Bọn họ đều không hề biết, phía bên kia Diệp Thanh Trúc đang lên đón Phó Sinh vừa đến thăm.
Diệp Thanh Trúc nhìn Phó Sinh một lượt từ trên xuống dưới: "Anh là đến đây thăm tôi?"
"Nếu không thì?"
Diệp Thanh Trúc nhìn về phía Tu Từ đang quay cách đó không xa: "Sao tôi lại cảm thấy anh không phải đến thăm tôi nhỉ?"
Phó Sinh bình tĩnh nhìn thoáng qua phía bên kia, đưa Diệp Thanh Trúc tập hồ sơ trong tay: "Đây là kịch bản."
"Tôi đã xem qua nguyên tác."
Kịch bản trong tay Phó Sinh là chuyển thể từ một tiểu thuyết mạng, lượng fan của nguyên tác đặc biệt đông.
"Kịch bản có thay đổi nhiều chỗ không?"
"Không nhiều lắm."
Diệp Thanh Trúc cười một tiếng: "Tôi muốn vai nữ phụ."
Phó Sinh có chút bất ngờ: "...Cô nghiêm túc chứ?"
Vị trí nữ phụ cũng không có gì, chỉ là sẽ hơi kém nổi, ở một vài tác phẩm lớn, Diệp Thanh Trúc cũng đã từng diễn vai phụ.
Nhưng vấn đề ở chỗ, vai nữ phụ trong bộ này là một vai phản diện.
Diệp Thanh Trúc ừ một tiếng: "Tôi thích nhân vật này hơn."
Kể từ khi nổi tiếng đến nay, những vai diễn cô nhận đều là phe thiện, thanh lãnh, cao nhã, phong tình... Hiếm khi diễn vai ác.
"Được." Phó Sinh đồng ý, đoàn phim đang trong giai đoạn chuẩn bị, mới chỉ quyết định được nam nữ chính, vị trí nữ phụ còn trống, Diệp Thanh Trúc hoàn toàn có thể nhận.
"Không sang xem chút à?" Diệp Thanh Trúc nhận kịch bản, nhìn cảnh quay bên kia không biết do ai mắc lỗi mà đã NG tới hai lần.
"Không." Phó Sinh quay người muốn rời đi.
"Đứa nhỏ này rất thú vị, tính tình có chút kì quái, vào đoàn lâu rồi mà tôi chưa thấy cậu ấy cười bao giờ."
Bước chân Phó Sinh hơi khựng lại.
Diệp Thanh Trúc bĩu môi: "Hình như còn rất thiếu tiền, suất diễn của cậu ấy không nhiều nhưng rải rác khắp phim, phải theo đoàn trong suốt quá trình quay, Lục Thành cho cậu ấy kí cái hợp đồng chính thức, thù lao cũng không phải thấp —"
"Nhưng cậu ấy lúc mới đến không có cảnh quay, sẽ đi làm việc vặt, đôi lúc còn chạy sang đoàn khác diễn vai quần chúng, thậm chí còn rửa bát đĩa, KTV hôm qua anh đến cậu ấy cũng từng làm thêm."
Những lời Diệp Thanh Trúc nói đều là thật, trước đây cô không hề biết những việc này, sáng sớm nay vào đoàn thuận miệng hỏi trợ lý hai câu, trợ lý biết cô và Phong Thừa vừa chia tay liền nghĩ rằng cô coi trọng Tu Từ, vì vậy mà đi khắp nơi dò hỏi.
Phó Sinh không nói gì, vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, bên kia đột nhiên truyền tới một vài tiếng hét kinh sợ cùng tiếng "rầm" rất lớn. . truyện teen hay
Diệp Thanh Trúc hơi nhíu mày: "Đứa nhỏ nhà anh... hình như bị ngã rồi."
Cô vừa dứt lời, người trước mặt chỉ còn nhìn thấy bóng lưng.