• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tu Từ ngồi bên cạnh Phó Sinh, cầm cốc sữa đậu nành uống một nửa liền đẩy sang chỗ anh.

Sau khi ăn xong cháo, Phó Sinh vừa rồi không động vào nó tự nhiên cầm cốc lên uống một ngụm.

Tu Từ cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, cậu không tự chủ nhìn về phía cánh môi hồng hào của Phó Sinh, mơ hồ còn nhớ rõ xúc cảm tối qua chạm vào, đây là lần cậu gần gũi Phó Sinh nhất trong hai năm qua.

Cậu rất nhớ nhiệt độ của Phó Sinh, không khí quá lạnh lẽo... Chỉ khi bị hơi thở của Phó Sinh bao quanh, cậu mới có thể cảm thấy một chút ấm áp.

Mưa to không ngớt, cảm giác mát mẻ riêng biệt của mùa hè từ ban công truyền vào, mơn trớn trên da thịt.

Tu Từ ngồi trên ghế, cả người có hơi cứng ngắc.

Phó Sinh đứng sau cậu, tay cầm máy sấy tóc thử nhiệt độ một chút, sau đó thổi lên vài sợi tóc của cậu.

Bọn họ rất lâu chưa có bầu không khí hài hòa như thế, ngoại trừ tiếng máy sấy vù vù cùng tiếng mưa rào ngoài ban công, quanh người rất yên tĩnh.

Tóc Tu Từ rất mềm, màu sắc không phải đen tuyền, thiên về màu đay, sờ trong tay vừa mỏng vừa mềm.

Năm ngón tay thon dài của Phó Sinh xuyên qua mái tóc, anh nhìn đỉnh đầu Tu Từ, xúc cảm dưới tay làm anh đột nhiên nhớ đến một chú mèo hoang.


Trên con đường nhỏ ngoài căn hộ họ từng ở, có một con mèo mướp, mèo thân cao gầy, mặt cũng nhòn nhọn.

Mỗi khi họ đi qua con đường đó đều sẽ gặp chú mèo này, trong một thời gian dài, Tu Từ mỗi lần về nhà đều sẽ mua thứ gì đó để ăn, hoặc là mang chút thức ăn cho mèo đặt ở ven đường cho nó.

Phó Sinh cũng rất thích con mèo này, sau đó bọn họ còn đặt cho mèo nhỏ cái tên Nhu Nhu.

Đáng tiếc mèo nhỏ sống hoang dã quen rồi, không thích bị hạn chế ở trong phòng, trước sau đều không muốn về nhà cùng họ.

Lúc mối quan hệ của Phó Sinh cùng Tu Từ dần đi vào bế tắc, anh có vài lần đi một mình trên con đường nhỏ, Nhu Nhu nhìn thấy anh sẽ thân mật chạy đến cọ, miệng luôn kêu meo meo, như là hỏi sao một con sen khác lại không tới.

Anh không dưới một lần cảm thấy, Tu Từ giống chú mèo hoang bên vệ đường, nếu đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đáp lại thân mật, nhưng không thể luôn hạn chế cậu, quản cậu.

Tính mèo hoang khó bỏ, người có móng vuốt, miệng có răng nanh, không chịu cam tâm tình nguyện ở bên người, rồi lại giống như Nhu Nhu, gầm gừ với những con mèo hoang khác có ý định tới gần anh.

Tóc ngắn rất nhanh khô, năm phút đồng hồ mái tóc đã mềm mại bồng bềnh.

Nhiệt độ phía sau đột nhiên rời đi, Tu Từ có chút nhớ nhung, nếu tóc dài hơn thì tốt rồi, có thể sấy lâu hơn một chút.

"Còn nửa tháng sẽ vào đoàn." Phó Sinh xoa nắn mi tâm, "Khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài, xem kịch bản cho tốt."

Tu Từ hơi hé miệng, không nói gì gật gật đầu.

Phó Sinh lấy điện thoại di động ra, đem ghi chú dãy số mới của Tu Từ đổi thành "Mèo hoang nhỏ" giống như trước.

Có điều, mèo hoang gần đây có chút khuynh hướng biến thành mèo nhà.



Phó Sinh không hỏi việc lúc trước Tu Từ nói chia tay, lần trước hỏi cậu, vì sao không ở căn hộ, Tu Từ trả lời một câu "Anh không ở", không nói nửa lời chuyện bị mẹ anh cưỡng ép, hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.

Về phần tại sao nhất định là bị Khương Sam cưỡng ép, Phó Sinh hiểu rõ mẹ mình, ngang ngược độc đoán...

Về phần luật sự Lâm nói chuyện đưa tiền, Phó Sinh cũng không để trong lòng, xét thủ đoạn của mẹ anh, mặc kệ Tu Từ có nhận tiền hay không, kết cục cuối cùng đều chỉ có thể thỏa hiệp.

Nếu Tu Từ không nói, Phó Sinh cũng không muốn chọc ngoáy tất cả những việc này.

Anh còn cần cẩn thận nghĩ lại, tương lai mình cùng Tu Từ phải phát triển theo hướng nào.

Nói hoàn toàn buông tay... Không thực tế lắm, anh căn bản không thể nghe những việc không ổn liên quan đến Tu Từ.

Chuyện ở Kim Ti Ngạn đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Phó Sinh, cái giới này quá hỗn loạn, Tu Từ mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng vẫn là đơn thuần, không có người che chở sớm muộn sẽ bị người khác ăn sạch sẽ.

Nhưng không thể giẫm lên vết xe đổ trong quá khứ, tất cả đều cần từ từ làm.

Phó Sinh hỏi: "WeChat trước kia còn dùng không?"

Tu Từ mím môi: "Vẫn dùng."

Phó Sinh duỗi tay: "Điện thoại đưa tôi."

Tu Từ sững người một chút, nhưng dưới ánh mắt của Phó Sinh vẫn lấy điện thoại đưa ra.

Tầm mắt của Phó Sinh dừng lại ở màn hình khóa điện thoại một lúc lâu, anh có chút bất ngờ khi thấy là ảnh Nhu Nhu.

Mèo mướp nhỏ trong hình so với trước nhìn mập lên một vòng, khuôn mặt ú hơn chút, đang bị con sen hốt shit gầy gò ôm vào trong lòng.

Tuy người ôm mèo mướp không lộ mặt, nhưng Phó Sinh liếc mắt một cái có thể nhận ra Tu Từ.

Tu Từ như đột nhiên nhớ ra gì đó, có chút bối rối rút điện thoại về: "Quên mở khóa."

Ánh mắt Phó Sinh hơi trầm xuống, trong nháy mắt Tu Từ rút điện thoại về, anh rõ ràng nhìn thấy trong hình, chỗ cổ tay Tu Từ ôm mèo mướp, có một nửa vết thon dài trông như sẹo bị dao cắt lộ ra.

Phó Sinh theo bản năng nhìn về phía cổ tay Tu Từ, nơi đó bị ống tay áo che khuất, cái gì cũng không thấy.

... Cũng có thể là nhìn nhầm rồi.

Hai người thêm lại WeChat một lần nữa, Phó Sinh lúc này mới phát hiện điện thoại của Tu Từ vẫn là chiếc hai năm trước, bởi vì cuộc trò chuyện quá khứ của họ đều còn đó.

Tu Từ tuy rằng chặn anh, lại không xóa anh.

Trong WeChat, cuộc trò chuyện của họ không phải hai năm trước, mà là Tu Từ đơn phương gửi tin nhắn, tuy tất cả đều hiện dấu chấm than màu đỏ.



Tu Từ mím môi muốn lấy lại điện thoại, Phó Sinh tránh tay cậu, trượt màn hình trên dưới.

Tu Từ tiến lên trước vài bước, bởi vì không cao bằng Phó Sinh, cậu giơ tay với lấy điện thoại, hai lần ba lần không bắt được, có chút cuống lên: "Phó Sinh..."

Từ lúc gặp lại tới nay Phó Sinh lần đầu được nghe Tu Từ gọi tên mình, anh đỡ lấy Tu Từ bởi vì hoảng hốt mà thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tư thế hai người thân mật, mặt Tu Từ đập vào vai anh, một tay anh ôm eo Tu Từ.

Tin nhắn hiện dấu chấm than màu đỏ còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Phó Sinh, lần thường xuyên nhất chính là hai năm trước lúc Phó Sinh mới đi, tin nhắn đầu tiên là: Phó Sinh... Em rất nhớ anh.

Ngay sau đó, bên dưới trong nửa tháng tới, mỗi ngày Tu Từ đều nhắn một tin.

— Ca, anh trở về đi...

— Em sắp không chịu được nữa, anh trở về thăm em một chút có được không...

— Em không ngủ được, anh có thể trở về ôm em một cái không?

— Anh ở bên đó sống tốt không?

— Đừng quên em được không?

— Em không phải cố ý nói chia tay với anh... Ca, anh đừng cho là thật được không?

— Em đau quá, anh dỗ dành em được không...

— Hôm qua em mơ thấy anh, mơ thấy anh muốn kết hôn cùng người khác, có lễ đường, váy cưới, còn có nhẫn...

— Phó Sinh, anh có phải là không cần em nữa?

...

Đầu ngón tay Phó Sinh khẽ run, anh siết chặt eo Tu Từ không cho động đậy, ngón tay tiếp tục lướt.

Ngoại trừ nửa tháng kia, tin nhắn về sau không còn đều đặn nữa, bình thường vào ngày lễ sẽ nhắn hai câu, ví dụ như ngày lễ hạnh phúc, sinh nhật vui vẻ, thỉnh thoảng còn hỏi lại một câu "Anh ở bên đó sống tốt không?"

Hoặc là "Anh có thích người khác hay không, anh cũng sẽ dịu dàng đối xử với người khác giống như trước đây đối với em sao?"

"Anh sẽ làm tình với hắn à"


"Sẽ thắt dây an toàn cho hắn sao?"


"Sẽ vì hắn làm bữa sáng à..."


Trượt xuống dưới màn hình một đường, ập vào mặt đều là dày vò cùng khổ sở.


Tu Từ không biết yên tĩnh lại từ khi nào, ngoan ngoãn bám vào người Phó Sinh, tay nắm chặt vạt áo anh, không nói lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK