Là anh cảm thấy xưng hô quá mức thân mật? Ngay cả loại gần gũi này cũng không cho phép?
Tu Từ trong lòng ngột ngạt mà đau đớn từng cơn, cậu dùng sức bám chặt phần áo trước ngực, cánh tay không nhịn được mà run rẩy.
Làm sao bây giờ...
Cậu sắp không chịu được nữa.
Ý nghĩ điên rồ kia suốt hai năm qua ngày ngày ăn sâu vào nỗi ám ảnh của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép, không cho phép Phó Sinh lại lần nữa rời đi trước mặt mình.
Nếu như không giữ được trái tim, chỉ cần thân xác thôi cũng được.
Tu Từ loạng choạng đi đến cạnh bàn, cậu lấy kéo nỗ lực cắt băng dính thùng carton, nhưng bởi vì tay run rẩy mấy lần không cầm chắc, cuối cùng tự làm mình bị thương.
Cậu không để ý tới vết cắt dài nhỏ trên ngón tay, nhanh chóng lấy lọ thuốc màu trắng bên trong đổ ra hai viên nguyên vẹn rồi nuốt xuống.
Hô hấp chưa kịp bình phục, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Tu Từ hờ hững liếc mắt nhìn, một lúc lâu sau mới đi ra vặn chốt cửa.
"Cô là?"
"Xin chào Tu Từ, tôi là La Thường, cũng là người đại diện tương lai của cậu."
Tu Từ sững sờ một giây, cậu biết người phụ nữ trước mặt mình.
Cách đây rất lâu, lúc cậu và Phó Sinh mới bên nhau, La Thường từng là người đại diện kim bài của Giải trí Phong Ngu, dưới trướng cô chỉ có một diễn viên, đó là lưu lượng đang hot Tô Sướng Liệt.
(lưu lượng: những nghệ sĩ có fandom lớn mạnh, vững vàng.)
Tô Sướng Liệt khi mới ra mắt là do La Thường đảm nhận, lúc đấy hắn còn chưa phải là nghệ sĩ duy nhất của La Thường.
Sau đó Tô Sướng Liệt ngày càng hot, La Thường bắt đầu chuyên tâm dẫn dắt hắn, mọi tài nguyên tốt nhất đều đưa đến trước mặt Tô Sướng Liệt.
Nhưng vào lúc Tu Từ năm nhất đại học đột nhiên xuất hiện một cái hot search, nói là La Thường sử dụng quy tắc ngầm với người mới của công ty, mấy ngày về sau, bị một nhóm cư dân mạng thảo phạt võng bạo, bao gồm cả fan của Tô Sướng Liệt.
(thảo phạt võng bạo: bạo lực mạng.)
Từ đó về sau, La Thường liền mai danh ẩn tích.
Phó Sinh từng nói với cậu rất tiếc nuối, La Thường là một trong số ít những người đại diện mà anh cảm thấy thực sự có tài năng.
Không nghĩ tới vòng qua vòng lại, La Thường lại đến một phòng làm việc mới như Mạn Tâm, hơn nữa lại còn nguyện ý gia nhập.
"Tôi sẽ tạo ra một tiền đồ xán lạn cho cậu, nhưng làm nghệ sĩ dưới trướng tôi, cậu phải đủ ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cho cậu tham dự mấy loại giao dịch ngổn ngang kia, nhưng cậu phải chịu khổ cực chút. "
"... Tôi hiểu."
La Thường gật gật đầu, cô bất quá đã hơn 30, trên đầu đã lốm đốm sợi bạc.
Cô nhìn Tu Từ cười cười: "Vì sao cậu lại chọn nghề này?"
Tu Từ hơi giật mình, hồi lâu không lên tiếng.
Giá trị thương mại của ngành giải trí Trung Quốc cực cao, địa vị của minh tinh cũng vậy.
Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi lựa chọn nghề này, rất nhiều người ỷ vào mình có ưu thế là khuôn mặt trời sinh, ảo tưởng một lần là nổi tiếng, từ đó trải qua cuộc sống kiếm tiền dễ dãi.
Nhưng cái giới này đa số người chỉ ra vẻ bề ngoài mà thôi, bất luận giai đoạn đầu hay giai đoạn sau đều không thoải mái gì.
Đương nhiên không thể vơ đũa cả nắm, cũng có rất nhiều người yêu thích ca hát nhảy múa, yêu thích diễn xuất, vì mơ ước bôn ba mà đến.
Nhưng đây đều không phải những thứ Tu Từ tìm kiếm, cậu không vì chúng.
Đạo diễn là nghề Phó Sinh yêu thích, trước đây Tu Từ ghi danh vào đại học của Phó Sinh, chỉ để theo đuổi bước chân của anh.
Sau khi Phó Sinh xuất ngoại, Tu Từ mắc kẹt trong bóng tối rất lâu. Sau khi nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Tu Từ không chút do dự bước chân vào giới giải trí, chỉ để Phó Sinh sau khi trở về có thể nhận được tin tức đầu tiên, cho mình một lí do chính đáng để xuất hiện trước mặt anh.
Cậu muốn diễn tác phẩm do Phó Sinh chủ đạo, dù cho có là một nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm.
Tu Từ nhìn ánh nắng nhỏ vụn trên mặt đất ngoài ban công: "Vì... Phó tiên sinh."
La Thường sửng sốt một giây, có chút bất ngờ khi Tu Từ thẳng thắn.
Người họ Phó cô biết chỉ có một: "Các cậu là..."
Tu Từ rũ mắt: "... Chúng tôi từng ở bên nhau."
"Tôi hiểu được." La Thường không tiếp tục truy hỏi, cũng không hỏi mối quan hệ của bọn họ hiện tại và tương lai sẽ ra sao.
Cô và Phó Sinh quen biết ở nước ngoài, Phó Sinh cũng có cổ phần trong Phòng làm việc Mạn Tâm, sau khi Mạn Tâm đi vào hoạt động, Phó Sinh liền liên hệ cô, hy vọng cô có thể tái xuất giang hồ.
Bất luận La Thường bây giờ kém cỏi như thế nào, dẫn dắt Tu Từ ít nhiều có chút đại tài tiểu dụng.
(đại tài tiểu dụng: dùng người tài không đúng chỗ)
"Cậu có gì muốn hỏi tôi không?" La Thường chính là đang đề cập đến lịch sử đen tối của mình. Trước Tu Từ cô từng ký hợp đồng với một người, câu đầu tiên anh ta hỏi La Thường là về chân tướng chuyện lúc trước, rốt cuộc thì không ai muốn mình có một người đại diện từng có vết nhơ cả.
Nhưng Tu Từ không quan tâm điều đó, cậu ngước mắt nhìn cô: "Ngài dẫn dắt tôi, là vì thể diện của Phó Sinh sao?"
"... Không phải." La Thường lại lần nữa bất ngờ, "Tôi cùng Mạn Tâm hợp tác có một yêu cầu, chính là tôi muốn tự mình chọn nghệ sĩ."
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tu Từ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
La Thường cho rằng cậu sẽ tiếp tục hỏi, nhưng Tu Từ đã im bặt, dường như không hề tò mò lí do mình được chọn.
"Cậu khi diễn phim có lôi điểm không?" La Thường hỏi, "Tôi sẽ cố hết sức tránh lôi điểm, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn."
(lôi điểm: có thể hiểu là giới hạn chịu đựng nỗi sợ hãi)
"Không diễn những cảnh tiếp xúc thân mật quá mức."
"Thân mật quá mức là gì?" Mỗi người có một định nghĩa không giống nhau.
"..." Tu Từ dừng một chút, "Tiếp xúc thân thể quá nửa phút."
La Thường cứng họng: "..."
Cô lần đầu tiên thấy có người còn đặt khoảng thời gian rõ ràng như vậy đối với tiêu chuẩn tiếp xúc thân mật.
"Được, tôi sẽ cố hết sức." La Thường đứng dậy, nhìn đống hành lí lớn nhỏ của Tu Từ, "Còn chưa thu dọn à? Cùng nhau làm đi, thu dọn xong tôi dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, cũng thảo luận một chút về sắp xếp công việc tiếp theo của cậu."
"... Được." Tu Từ vốn định từ chối sự giúp đỡ của cô, nhưng lời nói đến miệng lại quay ngược trở vào.
Có một số việc cậu không thể nói ra, nhưng La Thường không phải là một người đại diện rất tốt sao?
Trên giường chăn nệm đều đã chuẩn bị xong xuôi, không biết là phòng làm việc chuẩn bị hay Phó Sinh mua.
Có vẻ khả năng cao là vế sau, vì khi chuyển nhà lúc Tu Từ muốn thu dọn chăn nệm, lại bị Phó Sinh ngăn cản.
La Thường thành thạo giúp Tu Từ lồng vỏ chăn, như thể đã làm việc đó vô số lần.
Nhận thấy Tu Từ đang nhìn mình, La Thường nhàn nhạt: "Thói quen... Trước kia tôi cũng thường giúp hắn lồng, hơn ngàn vạn fan kia của hắn, khả năng cũng không biết ca ca gần 30 tuổi nhà mình là phế vật trong sinh hoạt có cái vỏ chăn cũng không lồng nổi."
Tu Từ trầm mặc một lát: "Người vong ân phụ nghĩa sẽ bị báo ứng."
Cậu có chút hoảng hốt, mấy năm nay, cậu nhận ân của ai, lại phụ nghĩa của ai?
Những kỉ niệm đan xen như tơ nhện ấy liên quan đến tất cả, dây dưa không rõ.
Cậu không sợ báo ứng, cậu chính là chết, cũng muốn chết trong lồng ngực Phó Sinh, giống một nốt chu sa đỏ thẫm, gắt gao mà lưu lại trong lòng anh, khiến anh nhung nhớ cả đời càng tốt.
La Thường hơi kinh ngạc: "Cậu tin tôi?"
"Tôi tin Phó tiên sinh." Tu Từ bình tĩnh nói.
Cậu hiểu Phó Sinh, ngay thẳng chính trực, ý thức trách nhiệm cao, là một hình tượng hoàn toàn hướng thiện, nếu La Thường không vô tội, bọn họ sao có thể hợp tác.
La Thường cũng không nổi giận khi Tu Từ thẳng thắn: "Nếu đã từng bên nhau, tại sao lại gọi Phó tiên sinh."
Tu Từ không trả lời nữa, tay khẽ run.
Phó tiên sinh... Là vì cậu không biết nên xưng hô thế nào mới tốt. Trước kia cậu gọi thẳng họ tên anh cũng thấy thân mật rõ ràng, bây giờ dù có gọi ca, cũng không che giấu được bầu không khí kì lạ.
Huống chi Phó Sinh vừa mới nói, đừng gọi anh như vậy.
"Vỏ gối đâu?"
La Thường nhận vỏ gối từ tay Tu Từ, cô thấy vệt đỏ trên mặt hơi sửng sốt: "Trên tay cậu dính máu?"
Tu Từ hơi khựng lại, cậu cúi đầu liếc nhìn ngón tay cái của mình, miệng vết thương không còn chảy máu, máu xung quanh đã hơi khô, nhưng vẫn để lại dấu vết trên vải.
"Vừa rồi không cẩn thận làm xước." Cậu không chút để ý, đi xuống phòng vệ sinh dưới lầu rửa tay một chuyến, cũng dán thêm cái băng cá nhân.
Trở lại phòng ngủ, cậu thấy La Thường vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình: "Cậu đang dùng thuốc?"
Hai mắt Tu Từ hơi nheo lại, cậu vừa nãy đã giấu kĩ rồi...
Nhìn kĩ, mới phát hiện trên tay La Thường chính là thuốc ngủ: "Khi ngủ không được sẽ uống."
"Tình huống như thế nhiều sao?"
"..."
Tu Từ trầm mặc, La Thường hiểu rõ: "Nếu như muốn phát triển lâu dài, tôi hi vọng cậu có thể cố hết sức tín nhiệm tôi, đừng giấu giếm quá nhiều đồ vật."
Cô làm việc mấy năm nay, gặp quá nhiều người thuộc đủ thể loại, chỉ cần qua ánh mắt thì có chuyện xưa hay không hoặc từng trải sâu cạn đều có thể nhìn ra một vài.
Trước khi ra ngoài, La Thường nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: "Tương lai, cậu sớm muộn cũng sẽ có ngày đứng chung đài cùng Tô Sướng Liệt, tôi không phải thánh nhân lấy ơn báo oán gì, làm người của tôi, hy vọng cậu đừng quá gần gũi hắn."
"Sẽ không."
Ngoại trừ Phó Sinh, tất cả những người trên thế giới có thể thu hút sự chú ý của cậu đều đã biến mất, cũng đều không còn quan trọng nữa.
Tu Từ vuốt ve cổ tay mình, dấu vết lồi lõm trên đó đã bị kem che khuyết điểm lấp đầy.
Trong lúc chờ thang máy, cậu suy nghĩ một lúc, thay ảnh màn hình khóa mặc định của điện thoại thành ảnh chụp một con mèo.
- -
Trong quán cà phê, Lâm Chinh ngồi đối diện Phó Sinh đứng lên, anh bê một cái thùng carton: "Luật sự Lâm, làm phiền anh."
"Không cần khách sáo như thế." Lâm Chinh lắc đầu một cái, "Mẹ cậu sinh thời cùng tôi cũng coi như giao thiệp tốt, sau này có việc cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Cậu cũng đừng trách bà lừa mình, đại khái là sợ cậu đau buồn đi."
"Dù sao trơ mắt bất lực nhìn người thân đi vào chỗ chết, là một việc vô cùng đau đớn."
Trở lại xe, Phó Sinh không vội khởi động, anh dựa lưng vào ghế ngồi, bật lửa xoẹt lên một tiếng, điếu thuốc bốc khói nghi ngút trong miệng.
Phó Sinh hít sâu một hơi, ngay sau đó nhẹ nhàng phun ra một vòng sương khói.
Anh vẻ mặt phức tạp nhìn thùng carton trên ghế phụ, đầu ngón tay vô hình run rẩy.
Mẹ anh họ Khương, tên một chữ Sam.
Khương Sam là một người phụ nữ mạnh mẽ, đối xử với Phó Sinh đặc biệt nghiêm khắc, kỳ vọng rất lớn.
Bà cũng từng rất dịu dàng, mà kể từ khi cha Phó Sinh bỏ đi, giống như trở thành một người khác, cường thế bá đạo, cố gắng khống chế tất cả mọi thứ bên mình.
Nhưng tình cảm của Phó Sinh với Khương Sam rất sâu sắc, đây là người mẹ từ khi còn nhỏ đã cùng anh nương tựa lẫn nhau mà sống, là người thân duy nhất của anh, anh đối với Khương Sam mà nói cũng giống như vậy.
Có thể cũng chính vì vậy, đối phương là người càng thân cận thì tổn thương càng sâu.
Khương Sam từ khi phát hiện bệnh tình đến khi chết, chưa từng đề cập một chữ với Phó Sinh.
Phó Sinh đang ở bên kia đại dương, nhận được di chúc luật sư gửi tới mới biết mình đã mất mẹ.
Anh không biết Khương Sam rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lại muốn làm cái gì, loại chuyện như bệnh nan y còn có thể giấu giếm, thật sự chỉ để anh không dày vò đau khổ?
Hay nói đây là một loại trừng phạt khác?
Phó Sinh hút xong hai điếu thuốc, mới chậm rãi mở thùng carton, đồ vật bên trong chủ yếu là đồ dùng cá nhân của Khương Sam, chìa khóa xe, đồng hồ, dây chuyền, bông tai hoàng kim bà đeo nhiều năm, còn có một chiếc điện thoại di động cùng một chiếc chìa khóa.
Cuối cùng, chiếc chìa khóa này có vẻ hơi bất ngờ, Khương Sam sống tại một khu biệt thự cho người giàu có nổi tiếng, trong nhà có bảo mẫu, cửa lớn biệt thự cũng không cần chìa khóa mở cửa.
Phó Sinh chỉ cần nhìn thêm một cái, liền nhận ra xuất xứ của chiếc chìa khóa, dù sao nó cũng xuất hiện trong cuộc sống của anh nhiều năm, thuộc về căn hộ anh cùng Tu Từ chung sống.
Trái tim Phó Sinh bỗng run lên, anh dẫm chân ga, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Hai mươi phút sau, anh giương mắt nhìn căn hộ quen thuộc, ngồi trong xe hút một điếu lại một điếu thuốc, chậm chạp không lên tầng.
Chìa khóa trong tay càng nắm càng chặt, Phó Sinh thậm chí còn cảm thấy, có thể là mình suy nghĩ nhiều, trên thế giới có nhiều chìa khóa giống nhau như vậy, có lẽ không phải...
- -
La Thường thản nhiên hỏi: "Nghe nói Lục đạo bổ sung một cảnh lộ mặt cho cậu?"
Tu Từ: "... Phải."
"Không tồi, xem ra Lục Thành rất thích cậu, anh ta hiếm khi vì diễn viên mà chỉnh sửa kịch bản." La Thường cười một tiếng, "Tiếp theo, cậu có ý tưởng gì không?"
Điện thoại ting ting 2 tiếng, Tu Từ cúi đầu liếc nhìn, là một dãy số không có ghi chú nhắn tới.
— Đồ vật đã giao cho anh ta.
— Cảm ơn.
Gửi xong tin nhắn, Tu Từ liền xóa lịch sử trò chuyện.
Cậu hiếm thấy ngước mắt cười cười: "Thường tỷ, ngài vừa mới nói cái gì?"
Điện thoại di động lại vang lên, dãy số kia vẫn đang truy hỏi —
Việc cậu muốn tôi đã làm, đồ vật bao giờ đưa tôi?
Tu Từ giống như không nghe thấy, yên tĩnh nghe La Thường an bài công việc tiếp theo.