Raw: Meo Meo
Chuyển ngữ: Yên Hoa Tam Nguyệt
Nhà: Bỗng dưng rất nhớ em – 突然好想你
___________________________________
12.
Tôi dùng sức rất mạnh.
Giải Đông Phong không kịp phòng ngừa đột nhiên bị tôi đẩy ra, lảo đảo vài cái vịn lên tường rồi ngồi vững dưới nền.
Tôi hoảng sợ há to miệng thở dốc, nhưng nhìn thấy anh bị rỉ máu ở khoé miệng thì liền chạy đến tiệm mua thuốc đặt dưới chân anh.
...
Ngày quay lại thành phố Kiền Giang, Giang Nhiên đột ngột đến đây.
Cặp mắt đào hoa kia hết mực ôn hoà, đa tình, anh dỗ dành nhỏ nhẹ: "Mạnh Từ, anh đến đưa em về nhà."
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ xúc động mà nhào thẳng đến Giang Nhiên, tựa đầu vào lồng ngực anh làm nũng.
Thế mà bây giờ...
Tôi theo bản năng nhớ về ngõ nhỏ.
Như thể giây tiếp theo, nơi đó sẽ xuất hiện một bóng hình phóng khoáng tự do đó vậy.
Bỗng dưng tôi trông thấy một bé gái.
Ánh mắt sắc lẹm của tôi liếc được chiếc vòng tay làm từ cỏ đuôi chó của bé, cách đan vòng rất lạ, các khớp nối cứ như tai thỏ.
Hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong tâm trí.
Tôi run rẩy hỏi bé: "Em bé ơi, cái vòng tay của em... là do ai làm cho thế?"
Bé gái cất giọng lanh lảnh, mắt sáng lên, có vẻ em cũng cực kì thích chiếc vòng này: "Có một anh trai tặng cho em đó. Anh ấy ngồi ở đây lâu ơi là lâu, làm nhiều chiếc vòng như vậy lắm."
Nghe được câu trả lời, cổ họng tôi nghẹn lại.
Mười năm trước, cũng từng có một thiếu niên làm một chiếc vòng tay như thế này cho tôi.
Chiếc vòng đan từ cỏ đuôi chó mọc khắp các núi đồi.
"Mạnh Từ, em không sao chứ?"
Tôi thẫn thờ ngẩng đầu lên: "Hả?"
Giang Nhiên nhíu mày, lòng bàn tay áp lên khoé mắt tôi: "Em khóc rồi."
13.
Tôi xin nghỉ vài ngày vì lí do sức khoẻ.
Giang Nhiên biết tâm trạng của tôi bất ổn, ngày nào cũng đến chăm sóc chu toàn.
Kỳ thực người tâm tình bất ổn đâu chỉ một mình tôi.
Khoảng thời gian bên cạnh Giang Nhiên, tôi cũng cảm nhận được anh có mối tơ vò trong lòng.
Dù cho anh có mỉm cười rạng rỡ chăng nữa.
Tôi cuốn khăn tắm đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy người nọ đang thẫn thờ nhìn vào hư không.
Bên cạnh là nồi canh trên bếp ga sôi đến sắp trào ra ngoài.
Tôi chạy qua tắt bếp.
Giang Nhiên bây giờ mới tỉnh lại: "Xin lỗi, Mạnh Từ."
Anh nói.
Tôi lắc đầu hời hợt, chú ý đôi mắt đen tuyền vô hồn của anh mà nói: "Giang Nhiên, đã bao lâu rồi anh chưa nghỉ ngơi đàng hoàng thế?"
"Xin lỗi em."
Giang Nhiên lướt nhanh qua vai tôi, sau đó cúi đầu lắp bắp: "Gần đây anh hơi bận..."
"Anh, hôm nay anh về trước nhé, ngày mai anh sẽ..."
Tôi chặn đường anh: "Giang Nhiên, đi qua đi lại làm gì. Hôm nay anh ngủ chỗ em đi."
Con ngươi của Giang Nhiên run lên, khản đặc nói: "Ảnh hưởng không tốt đến em."
Lại như vậy rồi.
Mỗi lần tôi muốn tiến đến bước thân mật hơn, Giang Nhiên sẽ tìm mọi cách từ chối.
Ban đầu tôi còn cho rằng anh đang ngượng. Một thời gian sau qua đi vẫn như vậy khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ.
Tôi quảng tay lên cổ Giang Nhiên, ánh mắt hướng về cánh môi anh: "Hôm nay ở lại đây đi."
Giang Nhiên không cự tuyệt nữa, anh ôm tôi ngồi xuống sofa.
Tư thế vô cùng thân mật...
Chỉ mình tôi mới biết được, cơ thể người đang ôm lấy mình cứng đờ như nào.
Đến cuối cùng chiếc hôn kia không rơi xuống, tôi nhìn chằm chằm hai đôi mắt nhắm chặt, đôi bờ mi phát run của Giang Nhiên
Đầu ngón tay mơn trớn đuôi mắt người, tôi khẽ cong khoé miệng cười: "Nếu đuôi mắt anh có một nốt ruồi đỏ thì đẹp biết mấy?"
14.
Hôn lễ cử hành ở trang viên của gia đình bạn bè.
Khi tôi nhìn thấy bóng hình quen thuộc cũng xuất hiện thì liền mỉm cười rạng rỡ.
Tôi biết chắc chắn anh sẽ đến.
Trong nền nhạc trang hoàng ấm áp, khăn voan trắng tinh khôi trùm đầu của cô dâu được Giang Nhiên xốc lên.
Dưới khăn voan là một khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm.
Một vẻ đẹp không thể nhầm lẫn với bất kì ai.
Nhưng lại không phải là Mạnh Từ tôi.
Giải Đông Phong phát hiện mình bị lừa đứng đơ như phỗng, sau khi phản ứng kịp thì lập tức định bỏ chạy.
Nhưng cả hai cửa chính và cửa bên đều đã được tôi sắp xếp bảo an canh chừng nghiêm ngặt.
Biết bản thân không thoát được nữa, Giải Đông Phong đành tựa lưng vào tường chờ tôi tới.
"Hôn lễ là giả?" - Anh vẫn cà lơ phất phơ nhưng trong ngữ khí lại mang theo sự tức giận: "Em cố tình dụ tôi đến đây?"
Tôi lắc đầu: "Hôn lễ là thật."
"Chẳng qua không phải hôn lễ của em."
15.
Buổi đêm Giang Nhiên ngủ lại nhà tôi đó, chúng tôi chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hôm sau, tôi viện cớ đi dự tiệc ở thành phố bên cạnh mà ngầm điều tra Giang Nhiên.
Tôi tận mắt chứng kiến ánh mắt cưng chiều, cũng có nuối tiếc vô hạn của Giang Nhiên chăm sóc cho một cô gái khác chưa từng có khi nhìn tôi. Tôi tin tưởng con người luôn có vài thứ không thể nào che giấu.
Ví dụ như, tình yêu bị đè nén trong đôi mắt Giải Đông Phong ngày xảy ra động đất.
Cô gái kia tên là Yến Hề.
Là một cô gái Giang Nhiên quen biết lúc ở trong cô nhi viện, cũng là người Giang Nhiên thật lòng yêu thương.
Khi biết được cô gái ấy bị bệnh tim, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Giang Nhiên phải khổ sở ép buộc bản thân yêu thương tôi.
Tôi không cảm thấy phẫn nộ.
Chỉ hỏi nhẹ anh một câu: "Nếu anh cưới em, thì người đó biết phải làm sao?"
Tôi cũng thử quan sát ánh mắt của Yến Hề khi nhìn Giang Nhiên, đó là ánh nhìn thành kính trong sáng như con người ngước nhìn vầng trăng.
Giang Nhiên nói thế nào nhỉ, anh ta nói, chỉ cần Yến Hề có thể sống thì bất cứ chuyện gì cũng vượt qua được.
Chuyện anh giả mạo anh trai sinh đôi tiếp cận tôi, ngay từ đầu Giải Đông Phong cũng không biết.
Giang Nhiên nói, tôi hận anh cũng tốt.
Tôi không muốn giữ lòng thù hận với bất kì một ai.
Chỉ muốn anh tự vạch trần mọi chuyện.
Vì thế nên buổi hôn lễ này được cử hành.
16.
Tôi giảng hoà với Giải Đông Phong, hai chúng tôi cùng ngồi trong thính phòng chứng kiến hôn lễ.
Người nọ bên cạnh tôi vẫn toả ra khí lạnh khắp nơi.
Tôi biết, anh tức giận rồi.
"Nếu vì lời hứa lúc trước thì không cần đâu, tôi cũng không để ý nữa." Giải Đông Phong dang rộng hai chân, nghiêng đầu nhìn tôi: "Em cũng thấy rồi đấy, hiện giờ tôi chỉ là một tên vô lại thôi."
"Chưa từng học đại học, cũng không có công việc ổn định."
"Em quên ngày đó tôi đối xử với em như thế nào à?"
Lại là giọng điệu tự coi thường, châm chọc chính mình, tôi hơi tức lên: "Em có mắt, có cả tai, chuyện như thế nào em có thể tự đánh giá được."
Tôi tận mắt nhìn thấy anh cho chó hoang ăn bên đường, cũng chứng kiến anh vừa dạy dỗ đám trẻ hư, lại vừa nhét thêm chút tiền cho bọn nhỏ, cũng nhìn thấy anh làm trò giải sầu cho người già đơn thân, cũng trông thấy anh khích lệ những người mất đi ý chí, nghị lực của mình.
Biểu hiện mất kiên nhẫn không chút hợp tình hợp lí này của anh rõ ràng là giả vờ.
Hiển nhiên là anh muốn làm tôi ghét bỏ.
"Không phải thế, em sắp khóc đấy à?"
Giải Đông Phong vừa nói ra lời này, tôi cầm lòng không đậu mà oà khóc.
Tôi vừa tức giận lôi tay áo anh ra lau mặt, vừa ấm ức nói:
"Em cứ nghĩ... Em chỉ muốn trả ơn..."
"Nhưng mà... Sau này nhìn lại mới phát hiện, nhật kí của em tràn đầy những thứ thuộc về anh... Cũng có vài người tỏ tình..."
"Nhưng không cao bằng anh, không đẹp bằng anh, nếu đã đẹp trai thì lại không dịu dàng như anh... Quan trọng nhất là bọn họ đều không có nốt ruồi son như anh."
"Cho nên, Giải Đông Phong, tất cả là tại anh."
Chàng trai ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tôi, như muốn xác nhận phần tâm ý kia, cũng bị lời tôi nói ra làm hoảng sợ.
Lát sau, anh rút tay lại: "Được, anh biết rồi."
"Đừng khóc nữa."
Giọng có chút cứng nhắc.
Kế tiếp ngay đó, anh lấy cánh tay khác cho tôi lau mặt.
Còn tôi cuối cùng cũng bật cười.