Raw: Meo Meo
Chuyển ngữ: Yên Hoa Tam Nguyệt
Nhà: Bỗng dưng rất nhớ em – 突然好想你
___________________________________
7.
Giải Đông Phong cùng tôi băng bó vết thương xong thì đưa tôi đến khu dân cư tạm trú.
Nhìn từng dấu ngón tay in hằn trên cánh tay anh đều do tôi để lại lúc bác sĩ nắn xương chân.
Lòng tôi vẫn băn khoăn.
Dọc đường đầu tôi cứ liên tục nghĩ ngợi làm sao để báo đáp người ta, vậy mà lúc tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp thì anh lại sủi mất tiêu.
Chỉ để lại một túi bóng trên tay cầm cửa.
Trong túi là thuốc bác sĩ đã kê đơn cho tôi.
Anh còn sợ tôi nhớ nhầm, trên mỗi hộp thuốc đều ghi chú cẩn thận.
Nhắc nhở tôi liều lượng và kiêng khem ăn uống như thế nào.
Nhìn nét chữ vừa thanh lịch lại vừa phóng khoáng trên giấy, tôi cong khoé môi.
Hoá ra, lúc đó anh biến mất để làm cái này.
8.
Bởi vì mệt mỏi quá độ, tôi nhỡ mất điện thoại của Giang Nhiên.
Sáng hôm sau, tôi gọi lại thì máy đổ chuông một lát mới có người bắt máy.
Đây là chuyện bình thường không bao giờ xảy ra.
"Mạnh Từ." Thanh âm khản đặc chất chứa mệt mỏi của Giang Nhiên truyền tới.
Tôi giải thích hết chuyện hôm qua cho anh rồi lo lắng hỏi thăm: "Giang Nhiên, anh không sao chứ?"
Trong chớp mắt, đầu bên kia điện thoại bỗng lưỡng lự rồi lại thoải mái cười nói: "Mạnh Từ, đừng lo. Chỉ là anh hơi mệt chút thôi, hôm qua có khá nhiều khách qua bảo trì xe ấy mà."
Tôi đau lòng: "Giang Nhiên, đừng ép bản thân quá nha anh."
Giang Nhiên biết tôi là con gái độc nhất của Mạnh thị, gia cảnh rất tốt.
Cho nên luôn luôn nỗ lực hơn rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì câu nói cuối cùng kia của Giang Nhiên: "Mạnh Từ, em có thể về nhanh một chút không?" mà khiến lòng tôi như có lửa đốt, bồn chồn không yên.
Nghỉ ngơi ở nhà dân được một ngày, tôi đã mặc kệ đồng nghiệp khuyên nhủ mà cầm gậy tham gia tác nghiệp.
Bản thiết kế kết hợp tổng hoà giữa kiến trúc kiểu xưa với yêu cầu bên A mà tôi cày suốt đêm mới vẽ ra được lại bị lãnh đạo trực tiếp bác bỏ.
"Mạnh Từ, bản thiết kế này quá là đơn giản, giám đốc Vương là người có thân phận như nào cơ chứ, cô cảm thấy cái thiết kế này có làm ông ấy đồng ý nổi không?"
Tôi muốn giải thích, sếp lại đặt tay lên lên vai.
Lúc này tất cả đồng nghiệp đều ở cửa khác của đường hầm, tôi nhìn nụ cười thương nghiệp trong mắt sếp thì hơi lạnh sống lưng.
Quả nhiên, ngay sau đó sếp nói luôn.
"Mạnh Từ, con gái con đứa thì đừng hiếu thắng như thế, ngoan ngoãn mà tìm anh nào lấy quách đi cho xong, sau đó ở nhà ngồi mát ăn bát vàng không phải sướng gấp mấy lần à." Gã ôm eo tiến sát lại gần.
"Hay em theo anh đi, đảm bảo em được vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết."
Ngày thường tôi vốn đã kín tiếng, đã vậy còn cố tình che giấu thân phận nên cả công ty không ai biết tôi là con gái chủ tịch.
Tôi chưa kịp làm gì, đột nhiên lão buông tôi ra ngay sau đó.
"Ai da."
"Xin lỗi nhé, lỡ tay."
Thanh âm cợt nhả từ trên đầu truyền đến.
Tôi thả gậy gộc ra, ngẩng đầu.
Trên nóc nhà đích thị là Giải Đông Phong không từ mà biệt đây mà.
Tay anh vẫn còn vân vê vài viên đá.
Cả người toát ra hơi thở vô lại.
9.
"Thằng ăn mày cút từ đâu ra đây thế này?"
Mới đầu sếp vẫn còn bừng bừng khí thế, ấy vậy mà sau khi nhìn thấy điện thoại của Giải Đông Phong thì im miệng ngay lập tức.
"Ông nói xem có trùng hợp không cơ chứ, mới vừa rồi tôi còn đang quay video phong cảnh, vậy mà... không ngờ có người lọt vào ống kính."
Giải Đông Phong hời hợt nói: "Tôi là người thích bao đồng đấy. Chú này, chú cố gắng mà an phận chút, không thì tôi cũng không dám chắc video này trôi đến nơi nào đâu."
Gã sếp tôi tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được anh, chỉ chửi thề được một câu rồi cun cút đi luôn.
"Đưa điện thoại cho tôi." Giải Đông Phong nhảy xuống.
Anh loay hoay với hai cái điện thoại một lúc, rồi lại trả điện thoại lại cho tôi.
"Thằng cha kia xấu xí muốn chết, cô tận mắt nhìn đi."
Hoá ra anh vừa chuyển video mới quay cho tôi.
Có video này trong tay, từ giờ cha lãnh đạo đó sẽ không dám hạch sách tôi nữa.
"Cảm ơn."
Giải Đông Phong chuẩn bị rời đi, tôi lại níu tay anh: "Lưu số điện thoại đi."
Người kia ngẩn ra, tiếp đó gỡ tay tôi xuống.
Điệu cười châm chọc như tràn ra ngoài khẩu trang.
"Cô Mạnh, số điện thoại là để tiện cho người ta liên lạc."
"Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nữa đâu."
Nhưng mà
Thực tế là cái người miệng nói không bao giờ gặp lại nữa ấy, trong trận động đất tối ngày mốt lại xuất hiện bên cạnh tôi.
10.
Thời khắc thiên tai ập đến, tất cả mọi người ào ào chạy nạn, chỉ có anh như thần tiên cứu thế chạy về phía tôi.
Lần thứ hai được Giải Đông Phong che chở trong lồng ngực, tâm trạng của tôi bình lặng dị thường.
Như thể cho dù thế giới trút hơi tàn, chỉ cần ở bên cạnh người này thì bốn bể đều là nhà vậy.
Tất cả mọi người đều đã tập hợp đầy đủ ở khoảng đất trống.
May mắn là trận động đất này không kéo dài, không có ai bị thương.
"Giải Đông Phong?"
Tôi nhìn người đàn ông thần bí này, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
Tôi muốn hỏi tại sao anh lại cứu tôi.
Nhưng có vẻ không còn quan trọng nữa rồi.
"Ừ, tôi ở đây." Giải Đông Phong trả lời hời hợt, chùm áo khoác lên người tôi.
"Đừng sợ, không sao nữa rồi."
Rõ ràng là tôi không sợ hãi chút nào, thế mà cơ thể cứ tự run như cầy sấy.
Giải Đông Phong nhíu mày, theo bản năng định ôm tôi.
Anh chần chờ một thoáng, rồi hai tay lại hạ xuống.
Tôi hơi thất vọng một chút.
Giây tiếp theo ánh mắt cùng chạm nhau, tim tôi rơi mất một nhịp rồi.
11.
Suốt mấy ngày sau đó, ngày nào Giải Đông Phong cũng ở bên cạnh tôi.
Để phòng ngừa phát sinh dư trấn, tất cả mọi người đều ngủ trên quảng trường.
Bởi vì tinh thần căng chặt như dây đàn không thể nghỉ ngơi được, anh thay đổi cách thức thư giãn cho tôi.
Thấy tôi không thích ăn mì gói, anh liền chạy đi đào khoai tây nướng cho tôi ăn.
Buổi tối không có thiết bị điện tử giải trí, tôi ngồi nghe anh thủ thỉ những chuyện ngây ngô mà thú vị thời bé làm thú tiêu khiển.
Tôi tưởng rằng quan hệ giữa tôi và anh đã gần gũi thêm một chút.
Nhưng làm gì có chữ "tưởng"?
Tại đêm cuối cùng ở nơi lánh nạn, Giải Đông Phong lại không một lời mà từ biệt.
Bởi vì động đất, chúng tôi tạm thời không thể quay lại thành phố Kiền Giang.
Điều này cũng làm tôi thấy có chút may mắn.
... Tôi muốn đi tìm Giải Đông Phong.
Mãi cho đến đêm tôi đi tìm anh bị biến thái bám theo.
Giải Đông Phong xông lên vật lộn với tên biến thái ấy khiến cánh tay vô tình bị đá sắc nhọn cào xước.
Tôi muốn xem vết thương của anh, nhưng lại bị anh quyết liệt nắm lấy bả vai.
"Cô ấm đầu rồi hả, tìm tôi làm cái gì?"
"Cô có biết rất nguy hiểm hay không?"
"Sao anh biết..." Tôi kinh ngạc nhìn anh.
"Ngày nào cô cũng đến ngõ nhỏ phía Tây, lại còn viết nhiều thư cho tôi như thế, cô thử hỏi xem tôi có biết không?" Giải Đông Phong tức giận vô cùng mắng lên.
Tôi hơi thất thố chút xíu.
Lại nghe thấy Giải Đông Phong nói: "Cô muốn gặp tôi đến thế hả?"
Tôi còn chưa phản ứng kịp, anh đã áp tôi lên tường.
"Không phải là muốn báo đáp tôi chứ?" Hơi thở nóng bỏng phả bên vành tai, "Vậy báo đáp như này đi..."
Đến khi hai nút thắt sau lưng bị tháo ra, tôi mới ý thức được anh muốn làm gì.