Raw: Meo Meo
Chuyển ngữ: Yên Hoa Tam Nguyệt
Nhà: Bỗng dưng rất nhớ em – 突然好想你
___________________________________
4.
Năm ấy, tôi cùng mẹ đi về quê.
Bởi vì ham chơi, lúc đi lên núi hái nấm cùng bà và mẹ tôi đã tự ý đi lạc, còn sơ ý trượt xuống triền núi, bị trẹo chân.
"Bà ơi, mẹ ơi, mọi người ở đâu rồi?" Sắc trời dần ảm đạm dần, tôi nằm trên cỏ nấc lên từng tiếng khóc yếu ớt.
Ý chí sinh tồn cũng theo đó mà từ từ mất đi.
Đúng lúc ấy có một thiếu niên xuất hiện, bên chân anh còn có một con mèo trắng đi theo. Cậu thiếu niên ấy cho tôi ngậm một viên kẹo, sau đó cõng tôi trên lưng.
"Đừng sợ, anh đưa em về nhà nhé."
Thiếu niên còn chưa vỡ giọng, âm thanh của cậu hãy còn non nớt nhưng lại khiến tôi an lòng đến lạ thường.
Đường xuống núi vô cùng ghập ghềnh, thiếu niên thấy màn đêm dần buông sẽ gặp rủi ro nên đành cõng tôi vào một hang đá quanh đó, chờ đến bình minh sẽ đưa tôi đi.
Đêm hôm đó, bởi vì có cậu bên cạnh mà tôi ngủ được rất sâu.
Trời sáng tờ mờ, tôi là người tỉnh dậy trước. Chiếc áo của thiếu niên được khoác lên người tôi, trong núi nhiệt độ thấp, thiếu niên che chở tôi bên cạnh bị lạnh đến trắng bệch cả môi.
Mãi cho đến giờ tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt cậu.
Đó là một khuôn mặt trác tuyệt mười phân vẹn mười, mặc dù thiếu niên chưa trổ nét đã thấy đâu đó thấp thoáng những đường nét làm con người ta phải choáng ngợp, trên khuôn mặt thanh thoát ấy lại hữu ý mà điểm thêm một nốt ruồi son ở đuôi mắt, mang đến một vẻ quyến rũ hoang dại.
Một tuyệt tác của tạo hoá như vậy trong tâm hồn một đứa trẻ mới lớn của tôi giống như sự tồn tại của yêu tinh vậy. Cho nên sau khi cậu thiếu niên tỉnh lại, câu đầu tiên tôi nói chính là: "Anh ơi, anh là yêu tinh hoá thành đúng không?"
Đôi ngươi của thiếu niên lúng liếng, thanh khiết như ngọc, cậu lau sạch bụi trên mặt cho tôi rồi cười rộ lên: "Vậy em cứ coi như cứu vật, vật trả ơn nhé."
Nói đoạn, cậu lấy nửa ổ bánh mì sót lại trong túi nhét cho tôi: "Ăn chút đi, đợi lát nữa anh đưa em về nhà."
Không giống tôi, cậu bé ấy giống như loài hạc trắng phong nhã bị vây hãm trong lồng giam vậy.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được "bất hạnh" là như thế nào, chưa bao giờ nội tâm đứa trẻ mười ba tuổi ấy lại đau buồn đến vậy, hoá ra thực sự có người đến lấp đầy cơn đói cũng cần phải có may mắn.
"Anh ơi." Tôi kéo tay cậu bé, nghiêm túc nói: "Anh đã cứu mạng em, sau này em muốn lấy anh làm chồng, em sẽ mua cho anh thật nhiều đồ ăn ngon, còn mua cả giày cho anh nữa, giày của anh cũng hỏng rồi."
Thiếu niên ngẩn ngơ đôi lát, sau đó trên khuôn mặt thanh tú uốn nhẹ một đường trăng non dịu dàng, tựa như vạn vật đều phải tan chảy trong nụ cười ấy: "Cảm ơn em nhé."
"Anh nhớ kĩ rồi."
Lúc xuống núi, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: "Anh ơi, sau này em muốn tìm anh thì phải làm sao?"
Thiếu niên cúi người xoa đầu tôi: "Đuôi mắt của anh có một nốt ruồi son, rất dễ nhận ra.'
"Anh ơi." Tôi siết lấy tay anh, như thể biết rằng sau này rất khó gặp lại, còn pha lẫn chút nghẹn ngào: "Anh có thể cho em biết tên anh không?"
Thiếu niên chỉ vào đám lá cây bị gió cuốn đi: "Đó là tên của anh."
"Lá cây?" – Tôi nghi ngờ, ai sẽ có cái tên buồn cười như vậy nhỉ?
"Ngốc lắm." Cậu cười rộ lên. "Là Phong đấy."
5.
Phong...
"Anh ơi!"
Tôi tỉnh dậy sau giấc mộng thì phát hiện bên cạnh đã không còn một bóng người.
Giải Đông Phong đã đi mất rồi.
Hình ảnh trong mơ như hiện lên ngay trước mắt.
Sau khi chia tay cùng cậu thiếu niên ấy, không bao lâu sau bà ngoại đã tìm được tôi. Bởi vì bị lạnh nên tôi sốt cao không ngừng, mẹ tôi đành phải đưa tôi lên thành phố chữa bệnh.
Khi đó tôi còn quá nhỏ tuổi, sau khi hoàn toàn hồi phục sức khoẻ, tôi muốn quay về tìm lại cậu bé ấy thì bị ba mẹ hết lần này đến lần khác lấy cớ thoái thác cho qua chuyện.
Chờ đến lúc tôi quay lại quê, cậu bé ấy cũng biến mất tăm hơi, làm cách nào cũng không tìm lại được.
Bởi vì không có thông tin cụ thể nên người lớn trong nhà đều cho rằng 'người anh' này là do tôi tưởng tượng ra, thậm chí còn cho rằng tôi gặp phải thứ không sạch sẽ rồi xách tôi ra làm lễ trừ tà.
Chỉ mình tôi biết trong đêm đen năm ấy, độ ấm ôm lấy tôi chân thực nhường nào.
Thiếu niên cứu mạng tôi có một nốt ruồi son xinh đẹp nơi đáy mắt.
Vì lẽ vậy mà sau này khi gặp ai, tôi đều tập thói quen nhìn vào đuôi mắt người ấy trước.
Khi gặp lại Giang Nhiên, mới đầu tôi cũng không nhận ra anh ấy.
Bởi vì đuôi mắt anh ấy không hề có nốt ruồi son nào.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt anh ấy chồng chéo lên gương mặt trong hồi ức, đôi mắt phượng hững hờ, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt ánh lên vẻ ôn hoà vô bờ...
Tôi mới xác nhận anh chính là thiếu niên cứu tôi trong quá khứ, tôi cũng từng hỏi Giang Nhiên tại sao không thấy nốt ruồi son ở đuôi mắt anh nữa.
Lúc đó, bàn tay đang lật sách của Giang Nhiên khựng lại, rồi anh mỉm cười nói với tôi đó là do gia đình cảm thấy nốt ruồi ấy quá phô trương khác người, nên đã đi điểm cho mờ đi.
Cho dù tôi cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng không nói lời nào.
Chỉ cần để tôi tìm được anh đã là may mắn lắm rồi.
Cái khác đều chẳng còn quan trọng nữa.
"Cô tỉnh rồi à?" Một giọng nam trong trẻo bình đạm bỗng kéo tâm trí tôi về hiện thực.
Là Giải Đông Phong.
Thế là anh vẫn còn ở đây.
Tôi mừng rỡ nhìn anh: "Giải Đông Phong?"
"Ừ?"
Anh tựa người vào vách đá, một tay đút túi, chân thon dài hơi gập lại. Bộ dạng này của anh nhìn qua có chút mệt mỏi, ấy vậy mà vẫn toả ra một phong thái kiên cường trong trẻo từ tận cốt tủy.
Tôi liếm môi: "Anh... Có thể tháo khẩu trang để tôi nhìn một chút không?"
Yêu cầu như vậy quá mức đường đột nhưng trực giác của tôi không ngừng thôi thúc – nhất định phải nhìn được mặt anh.
"Cô thật sự muốn nhìn ư?"
Giải Đông Phong đến bên cạnh tôi, nửa ngồi xổm hỏi.
Thấy tôi gật đầu, ánh mắt anh loé lên ý cười yếu ớt: "Vậy cô đừng hối hận..."
6.
Nghe vậy, tôi vươn tay ra nói: "Sao anh lại nói như thế?"
"Cô chưa thấy mặt ai bị huỷ hoại bao giờ à?" Anh ung dung thong thả miêu tả: "Vết sẹo đó cũng hơi giống con giun một chút... cũng không nhiều sẹo lắm đâu, có mười mấy vết thôi. Nếu không cô thử tự xem coi sao?"
Nói đoạn, ngón tay búp măng của Giải Đông Phong lần lên khẩu trang, có ý định tháo ra.
"Đừng, đừng làm vậy..." Tôi ngăn anh lại, thừa dịp anh không chú ý vén lọn tóc che mí mắt anh lên.
Không có nốt ruồi son...
Tôi hơi thất vọng hỏi anh: "Vết sẹo ở đuôi mắt này do đâu mà có?"
Thoạt nhìn có vẻ là sẹo mới, vẫn còn phiêm phiếm đỏ.
"Ban nãy sơ ý bị đụng phải." Giải Đông Phong nói bâng quơ, bàn tay lớn lại nắm lấy cổ chân tôi: "Sưng lên mất rồi, tôi cõng cô đến trạm y tế xem sao."
Chàng trai không tốn chút sức nào cũng có thể dễ dàng cõng tôi trên lưng.
Khoảnh khắc áp người lên lưng anh, thiếu niên cô độc làm trò chọc cười bé gái bất an trong giấc mộng mười năm trước lại hiện lên.
Tôi dao động, làm như trò chuyện bâng quơ: "Anh cũng từng giúp đỡ những người khác như vậy sao?"
"Ý tôi là giúp đỡ các cô gái khác ấy."
"Nhiều lắm." Giải Đông Phong dùng ngữ khí cợt nhả: "Cô hỏi người nào?"
"Nhưng mà cô yên tâm, cô chính là người xinh đẹp nhất tôi từng cứu."
Tính tình khác hoàn toàn với cậu thiếu niên trong hồi ức đó.
Tôi ngậm miệng, không nói nữa.