• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày rồi tháng, tháng rồi đến năm mọi chuyện cứ như vậy trôi qua hai năm, lầu 18 đã từng là nơi người đến người đi luân phiên như vậy, các cuộc chia ly cứ đều đặn diễn ra, sấp nhỏ từ hai mươi tư giảm xuống không còn mấy ai, có người thì xuống lầu có người lại chọn lựa từ bỏ ước mơ ca hát chuyển sang cầm kịch bản, tiếc nuối vô cùng.

Tiếc nuối là gì?

Là khi tay của Lý Thiên Trạch nên dùng để đánh đàn lại phải cầm kịch bản.

Là khi người kéo đồng đội ra khỏi fan cuồng, chăm sóc cho Lưu Diệu Văn như đệ đệ ruột lại không một tiếng động mà rời đi, người tưởng chừng như sẽ mãi ở bên cạnh Líu em lại chọn lựa rời đi để từng ngày cố gắng để mang vinh quang về cho đất nước - Trần Tỉ Đạt.

Là khi người nói không thích một mình - Ngao Tử Dật lại một mình xuất đạo trở thành nghệ sĩ solo tay không cầm mic mà là cầm kịch bản diễn xuất.

Đã từ rất lâu lầu 19 không có ai đến tập luyện nữa, bọn họ bị đưa về chi nhánh Đông thành rồi, bởi năm sau bọn họ phải đại diện quốc gia đi ra thế giới giành lấy ngôi vị hoa hậu, đội lên đầu chiếc vương miện cao quý, các chàng trai lầu 18 cũng sớm được nghe kể những vị tỷ tỷ xinh đẹp trên lầu 19 kia ngay từ đầu đã không được an bài trở thành đồng đội của nhau bọn họ mặc dù chưa ai rời đi nhưng người ngoài nhìn vào bằng mắt thường đều có thể thấy ánh mắt họ nhìn nhau luôn chất chứa rất nhiều toan tính, dã tâm gần như lộ hết ra ngoài, hai năm này Lưu Diệu Văn cũng đã trưởng thành không ít khi Trần Tỉ Đạt rời đi cậu nhóc Lưu Diệu Văn khi ấy liền ngộ ra phải tự thương lấy mình nếu bản thân không thể tự bảo vệ mình thật tốt thì làm sao có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương đây? Diêu Cảnh Nguyên trước khi rời đi cũng đã xoa đầu Lưu Diệu Văn và nói:

- Diệu Văn phải trưởng thành đi thôi! trên đời này không ai yêu thương em hơn chính em đâu.

Lưu Diệu Văn ngẫm lại câu nói ấy, cuối cùng liền đem nó khắc sâu vào trong tim, người đã xoa đầu cậu dạy cho cậu cách để sinh tồn ấy liệu có chăng sẽ quay về nhìn xem cậu đã trưởng thành như thế nào. Bài học đường đời của Lưu Diệu Văn là Trần Tỉ Đạt còn bài học trưởng thành của cậu là Diêu Cảnh Nguyên.

Năm nay nhị đại sẽ có những sân khấu đầu tiên và bọn họ hy vọng Vương Phỉ có thể về để xem bọn họ đã nỗ lực như thế nào, bọn họ tin tưởng nhất thì chắc có lẽ chỉ có một mình Vương Phỉ mà thôi. Nhưng lầu 19 chỉ e là sẽ không còn mấy ai sẽ muốn quay trở về nữa, thêm một điều đó chính là Nghiêm Hạo Tường trở về rồi, cuối cùng cũng về rồi. Lúc gặp lại cậu em trai này tâm trạng Đinh Trình Hâm rất rối, cứ nghĩ sẽ không thể gặp lại được nữa nhưng mà ông trời vẫn có lòng vẫn để bọn họ gặp lại nhau. Đinh Trình Hâm tự hỏi vậy đệ đệ vẫn sẽ gọi hắn A Trình ca đúng không?

TYT - đài phong thiếu niên đoàn giải thể các thành viên lại trở về là thực tập sinh hơn nữa còn tham gia một chương trình cải tổ tên đài phong lột xác chiến để giành lấy vé debut. Lần này cả Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm cũng về rồi, bọn họ lại trùng phùng rồi. Cơ mà đối với Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ lại là lần đầu gặp gỡ Tống Á Hiên cũng vậy và Lưu Diệu Văn cũng thế, bọn họ vẫn là mới lần đầu gặp nhau mà thôi nhưng bọn họ có chung ước mơ.

Hôm nay lại là một ngày hè oi nóng không chịu được, trong phòng tập dẫu có lắp đặt hệ thống điều hòa quạt tản nhiệt nhưng với mức độ luyện tập cao thì cái nóng vẫn đang vây lấy sấp nhỏ, mồ hôi trên thái dương chảy thành dòng, lắc lắc nhẹ cái đầu cũng có cảm giác ươn ướt ở trán, bọn nhỏ nằm thở hồng hộc cố vớt lại chút không khí trong không gian nóng nực này, Lưu Diệu Văn nhẹ giọng than thở:

- Nóng chết em rồi!!!!

Cậu nhóc lấy tay phẩy phẩy trước mặt nhằm tạo ra chút gió chống đỡ cái nóng này, năm nay nóng đến lạ thường. Đinh Trình Hâm không biết lấy đâu ra cây quạt điện mini đưa cho Mã Gia Kỳ còn đưa thêm cả nước nữa, đám em nhỏ nhìn vô mà chỉ biết ước, giá như bản thân lúc này là tiểu Mã ca thì tốt biết bao a, nhìn xem quả quạt mini kia công xuất chạy cũng phi thường tốt đi dòm vô cũng thấy mát dùm Mã ca. Nhìn sang chỗ khác lại thấy Tống Á Hiên đang chạy đông chạy tây kiếm cái gì đó để làm mát cho gấu nhỏ Nghiêm Hạo Tường đang sắp tan chảy vì cái nóng khắc nghiệt này, gấu nhỏ nằm liệt một chỗ tay chân thành hình chữ đại áo vén cao lộ ra cái bụng mềm trắng nõn đang phập phồng lên xuống đầy khó's nhọc Tống cá đi một lát tay mang về một cái bìa cát tông to tổ chảng, một ly nước có cả đá ăn đứt chai nước khoáng mà Đinh Trình Hâm vừa đưa cho Mã Gia Kỳ ban nãy liền luôn á, đám nhỏ bên kia lại muốn ước, ly đá này uống một ngụm chắc là thoải mái lắm đi, cậu chàng Tống Á Hiên vội vã nói:

- Tường ca, mau mau mau... uống nước lạnh nè.... ối giời ơi, Tường caaaaaaaa

Sấp nhỏ nhìn Tống Á Hiên đang loạn thành một đoàn mà ngao ngán, con quỷ tình yêu nó gặm mất cái khôn của Tống cá rồi hay sao ý, nóng không động đậy được mà làm như sắp hẹo đến nơi vậy đó, làm riết nhiều cái mắc mệt ghê bởi vậy nhiều lúc bất mãn nhưng mà không muốn nói luôn á thiệt tình. Lưu Diệu Văn nhìn vào mà bĩu môi khinh bỉ ra mặt, cậu xỉa xói Tống - vẫn đang loạn hết cả lên - Á Hiên:

- Em nói nghe nè, anh thay vì cứ ở đó la hét thì cứ cơm bưng nước rót ngập họng Tường ca giúp em có được không? Ảnh là đang muốn anh chăm sóc đó!

Tống Á Hiên nghe phát tin luôn, thôi la hét loạn xạ rón rén đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, dính sát rạt vô gấu nhỏ rồi thỏ thẻ bên tai:

- Tường ca, tớ có nước lạnh nè. Uống một chút cho bớt nóng

Nghiêm Hạo Tường mắt không thèm mở mày không thèm nhăn bình thản phun ra lời vàng ngọc làm trái tim mỗ nam họ Tống trở nên lạnh băng giữa cái nóng mùa hè này, Nghiêm con gấu nói:

- Tớ đấm vỡ đầu cậu giờ, cách xa tớ ra!

HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ

Vậy là kết thúc rồi, càng nghĩ đến trái tym càng đau, cậu ấy đòi đấm vô đầu tui kìa quý vị, cờ rút tôi không thương tôi. Tống - một chút chếch trong tym - Á Hiên đành đặt cốc nước bên cạnh cờ rút thành thật lùi ra ba bước giơ cao tấm bìa cát tông lên, trước bao ánh mắt hết hồn của huynh đệ thanh niên Sơn Đông nghiến chặt hàm răng dùng sức hạ tay... một phát quạt mạnh gió lùa tám hướng lật cả vạt áo của Nghiêm Hạo Tường lên cao một chút nữa. Đám huynh đệ bên kia còn tưởng Tống cá sẽ ngộ sát gấu nhỏ nhưng mà không có a, cá lớn vẫn thương gấu nhỏ lắm. Nghiêm Hạo Tường vẫn nằm đó nhưng khóe môi khẽ cong một độ cung rất nhỏ an nhàn hưởng thụ sủng ái của Tống Á Hiên, Đinh Trình Hâm ở bên tai Mã Gia Kỳ nhẹ phun ra một lời tiên tri:

- Nếu lỡ Hạo Tường phân hóa thành omega tớ chắc chắn một điều Á Hiên sẽ có một kiếp lỗ tai mềm cho mà xem.

Mã ca âm thầm đồng ý với câu tiên tri sấm truyền này nhưng vẫn bĩu môi quay qua Đinh Trình Hâm:

- Cậu chắc không?

- Chắc chứ, nếu cậu cũng lỡ phân hóa thành omega, tớ cái gì cũng nghe cậu! Hứa bằng cả danh dự luôn.

Mã Gia Kỳ nghe nói mình phân hóa thành omega mà máu lập tức sôi như nước ở một trăm độ C, cười gằn rồi vung tay vỗ một cái bốp vào đầu Đinh Trình Hâm, đe dọa:

- Cậu phát biểu lại lần nữa coi

Đinh - ao ước sống mãnh liệt - Trình Hâm cười hề hề vuốt lông cho Mã ca:

- Hề hề tớ sai rồi, cậu sẽ là alpha hơn nữa còn là một alpha cấp bậc cao ~~~~

- Hừ

Giờ ăn trưa, Lưu Diệu Văn kể về câu chuyện ở nhà, cậu kể:

- Kỳ nghỉ những năm trước em có về nhà, người lớn trong nhà hỏi em rất nhiều chuyện nhưng chỉ có mẹ em hỏi em rằng: mày có phải đứa thấp nhất trong nhóm mấy đứa không con? Và đến tận bây giờ mỗi khi em về mẹ em vẫn hỏi em như vậy á

Thề, lúc được mẹ hỏi câu này Líu em không biết trả lời sao cho vừa lòng mẫu hậu đại nhân, chẳng lẽ lại vâng một cái cho mẫu hậu hết hồn, nhớ lúc trước đáng lẽ ra cậu và Tống cá chiều cao có chút tương đương nhau nhưng tháng mùa xuân đẹp giời cậu lỡ phát hiện ra rằng Tống cá đã sớm cao hơn cậu hai centimet rồi cơ mà cậu cũng mới phát hiện được thêm họ Tống kia lại nặng hơn cậu gần một cân, thôi coi như có chút an ủi vậy, đến năm nay khi làm kiểm tra sức khỏe đến khâu đo cân nặng chiều cao Líu em liền hạnh phúc lâng lâng những ba ngày liền, bởi vì sao ư? Vì Líu em đã cao thần tốc lên tận một mét tám rồi nhá, hà hà Tống cá hãy chờ ngày đại gia trở lên mạnh mẽ hơn đến lúc đó gia gia kẹp gãy cổ anh. Trương Chân Nguyên bỗng từ cửa chạy vào, tỉnh bơ kể một câu chuyện:

- Ê mọi người, nãy em có gặp một bạn nữ lớp mười đang chuẩn bị vào đây đó, nghe kể là người của lầu 19 hay sao á.

Sáu củ khoai còn lại: Hả????

Lầu mấy cơ, lầu 19 á? Vậy là lầu 19 lại hoạt động rồi à, vậy chị Phỉ có về không? Lầu 19 đi đã được gần ba năm rồi liệu lúc này có trở về nữa không? nếu có hy vọng họ sẽ trở về không cần về đủ có phân nửa quay trở về cũng rất tốt rồi. Nói cho cùng thì những gì mà lầu 18 cùng lầu 19 cùng nhau trải qua đều là những ký ức đẹp. Bọn họ cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi chung thang máy, cùng nhau đi dạo, cùng nhau vui chơi và cùng nhau vẽ lên một đoạn thanh xuân rực sáng, nguyện vọng bên bờ sông năm đó lầu 19 đã làm được rồi, Vương Phỉ chính là hoa hậu rồi là hoa hậu hoàn vũ, lúc hay tin Vương Phỉ đăng quang bọn họ vui lắm nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt. Hạ Tuấn Lâm hỏi:

- Sao anh biết người ta lớp mười vậy Trương ca?

Nhân sinh tỉnh táo Trương Chân Nguyên tỉnh như ruồi đáp:

- Anh đoán vậy, trông tướng tá không giống đã học năm cuối cao trung đâu

Những củ khoai còn lại có chút á khẩu, Trương ca vẫn ngây thơ như vậy vẫn không biết nhìn mặt để bắt hình rong, haizz... Đồng đội quá ngây thơ thì phải làm sao? online chờ gấp. Lúc này cánh cửa phòng tập chợt mở một cái đầu ló vào hai mắt to tròn chớp chớp nhìn bọn họ xong lại có chút rụt rè lùi cái đầu về và đóng cửa lại

Bảy anh em hồ lô:...???

Cánh cửa lại lần nữa mở ra, lần này staff công ty tiến vào trước theo sau là một nhóc con với mái tóc ngắn được buộc gọn thành một túm cụt lủn sau gáy, nhóc con này trông ốm yếu dữ vậy da trắng muốn phát sáng hà, Mã Gia Kỳ nhìn thấy nhóc con tâm hồn người cha trỗi dậy ánh mắt nhìn nhóc con cũng hiền từ hơn, staff công ty nhẹ nhàng kéo vai nhóc con từ tốn nói:

- Đây là sư huynh của em, mau chào hỏi sư huynh đi

Nhóc con mím mím môi xinh, hai mắt tròn chớp chớp nhìn bọn họ hai tay bối rối vò vò vạt áo nhăn lại mãi sau mới nghe được giọng của nhóc con nói xin chào. Người nước ngoài hả? Sao phát âm nghe ngọng vậy? Đứa nhỏ nói:

- S... sư huynh hảo!

Ỏ giọng mềm quá bé oi, nào nào bé năm nay bao nhiêu tuổi trả lời lẹ anh dẫn đi mua kẹo, lẹ lẹ em ơi, nhanh không anh đổi ý

- Em tên... Trần Tư Yến, 17 tuổi

Bảy củ khoai:!!! Mấy? 17, ôi mẹ ơi vậy là bằng tuổi Mã ca rồi còn đâu, nhóc con cái gì nữa

Lưu Diệu Văn sau khi nghe được tuổi tác của nhóc con này liền có chút rén, ai mà có ngờ cái người có một mẩu bé tý này lại lớn hơn cậu tận ba tuổi, cậu còn tưởng tuổi cũng phải cỡ mấy Trương ca hoặc Tống Á Hiên thế quái nào lại hít khí trời lâu hơn cậu tận ba năm vậy? Dạo gần đây mấy người già thường lão hóa ngược hả. Cậu hùng hồn nói to làm nhóc con kia giật mình có chút hoang mang nhìn người vừa phát ra tiếng:

- Tiểu tỷ tỷ, thật sự chị 17 tuổi sao?

Staff cười cười nói với bọn nhỏ: Đúng rồi, bạn ấy là bạn cùng trường của Trương ca đấy, vậy là Trương ca có bạn cùng đi học rồi nhé!

- Ồ, vậy chị chuyên môn nào thế? chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau a

- ... chuyên văn học và lịch sử

Tiểu Trương Trương nghe bạn nói vậy có chút hụt hẫng vậy là không phải chung lớp rồi nhưng không sao hiếm lắm mới có người đi học chung, Trương Chân Nguyên không kịp phân nam nữ đã tiến tới khoác vai người ta best thân thiện of the year nói:

- Vậy từ giờ chị đi học chung với em nhé, em đi học một mình cũng có chút buồn chán, ra chơi cũng có thể dẫn chị cùng đi căng - tin hoặc đi một số địa điểm mà em khám phá ra được, chị thấy sao?

- Được, vậy phiền cậu rồi

Trương Chân Nguyên như tìm được anh em tri kỷ vỗ người ta đánh bộp một cái, Trần Tư Yến vì cái vỗ hơi mạnh mà lảo đảo một chút, Hạ Tuấn Lâm thấy vậy liền nhắc nhở Trương Chân Nguyên chút chút:

- Trương ca, người ta là con gái đó anh ơi

Lúc này tiểu Trương Trương mới nhận ra vội thu tay về, cật lực nói xin lỗi với bạn nhỏ nhưng lại nghe được một thông tin động trời từ staff tiết lộ:

- Không sao, đều là alpha với nhau cả, không cần quá giới hạn là được rồi

- CÁI GÌ CƠ??

Đám nhỏ đồng thanh hét lên, chị vừa nói gì? alpha? cái người hơn mét bảy có tý này là alpha á, có nhầm không thế? Dòm hướng nào cùng thấy omega bỏ mẹ hóa ra là alpha hả? Thế giới này điên rồi hay là em điên rồi vậy? Cuộc đời thật lắm điều bất ngờ à nha. Lưu Diệu Văn tiến tới kéo vai Trần Tư Yến quay quay một vòng không thể tin được mà nói:

- Vẫn không thể tin được chị là alpha thật hả chị hai

- Tin đi, chị đây phân hóa alpha thật đó

Staff thấy bọn nhỏ đang bắt đầu làm quen với nhau thì lặng lẽ lui ra ngoài cho tụi nhỏ có không gian, bọn nhỏ ngồi quây thành một vòng nói chuyện một hồi liền rõ hết về nhau đặc biệt Trần Tư Yến là con lai hai nước chớ không phải một trăm phần trăm người nước K vậy là alpha này sẽ cùng bọn họ luyện tập cho đến khi lầu 19 trở về. Lầu 18 lại có thêm một người anh em xã hội chủ nghĩa đến từ lầu 19, bơ phệch liền!

_________________________________________________________-

Mình có lời muốn nói: Chính là thời kỳ phân hóa trong truyện của mình là trong khoảng từ 15-18 tuổi chứ không cố địch ở một năm nhất định

Thêm nữa là mọi người đã đoán được cp trong truyện của mình chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK