• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau lần tới tận cửa Trần gia nhờ vả của Lưu lão gia tử thì không cần phải mấy ngày nữa mà ngay ngày hôm sau Trần Sơ đã cho người tới công ty ngay trước mắt của đồng đội và nhân viên cưỡng chế đưa Lưu Diệu Văn đi, khi tống cổ cậu lên xe Trần Sơ không nặng không nhẹ tâm sự với cậu đôi lời:

- Cậu tạm thời đến trung đoàn 971 ăn không ngồi rồi một thời gian. Đến lúc thích hợp lại mở cửa thả cậu về!

Ý của Trần Sơ chính là để Lưu Diệu Văn tới chỗ kia tạm tránh viện nghiên cứu mấy ngày sóng yên biển lặng lại đưa cậu về nhưng qua tai Lưu Văn lại thành đem cậu ở cái chỗ quái quỷ ấy nuôi ăn hại một thời gian chán lại thả cậu đi khác nào nuôi chó đâu trời, thả cậu về làm gì? Thả về cho cậu cắn người hả? Nghe cọc vậy. Lưu Diệu Văn muốn cãi lại lắm nhưng nhìn vào đống huân chương trên áo của Trần Sơ liền biết điều mà ngậm miệng lại chưa kể là ông cậu nhờ người ta bảo vệ cậu mấy hôm cũng được xem như ân nhân rồi đâu thể lấy oán báo ân được, làm người ai lại làm thế bao giờ? Mà có người làm thế thật thì chắc chắn đó là ai khác chứ không phải Líu Quyển đâu.

Thề! Lưu Văn sống có tình cảm lắm!

Về bên phía sáu củ khoai còn lại bọn họ vẫn một mặt ngơ ngác không hiểu vì sao út ghẻ của nhóm bị đưa đi, ở với nhau mấy nhiêu năm rồi bọn họ có thấy Lưu Văn chơi đồ bao giờ đâu cũng có làm gì phạm pháp bao giờ đâu, cơ mà sao đưa đi lại cần cả thiếu tướng phi xe đến tận nơi tóm đi vậy? Lưu Văn có gốc có rễ giống Vương Phỉ hả? Cậu ta có, cơ mà mấy đứa không nên biết thì hơn, biết rồi là phải nhận cú sốc thứ không biết trong đời đó, đảm bảo với mấy đứa bằng cả danh dự luôn.

Đêm đến khi cả túc xá đang chìm trong bóng đêm tĩnh lặng thì bất chợt một phòng nào đó cửa bỗng bật ra một cách mạnh mẽ, Nghiêm Hạo Tường lảo đảo chạy từ trong ra quần áo lộn xộn chưa kể bờ vai trần trắng nõn có dấu răng đang lộ ra kia phía sau Nghiệm Hạo Tường khó khăn muốn thoát ra ngoài chính là Tống Á Hiên đang rơi vào kỳ mẫn cảm. Nghiêm Hạo Tường khó khăn lên tiếng:

- Tống Á Hiên, mau bình tĩnh... mau bình tĩnh.... để... tớ gọi Mã ca....

Chưa kịp nói lời tiếp theo omega đã bị alpha lao tới đè ở trên đất, lưng va đập mạnh với nền nhà làm Nghiêm Hạo Tường đau đớn không thôi, cậu chống tay lên ngực Tống Á Hiên như muốn đẩy người ra:

- Cậu mau đứng dậy... A... Mau đứng dậy....

Tâm trạng alpha bây giờ rất xấu, hai mắt cậu ấy hằn lên tia máu con ngươi tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm omega ở dưới thân mình, hỏi vì sao tức giận à? Từ trước đến nay Tống Á Hiên luôn coi Nghiêm Hạo Tường là omega của riêng mình thậm chí Tống cá còn giấu mọi người bao gồm cả Nghiêm Hạo Tường mang mẫu phoremone của hai người đi xét nghiệm độ phù hợp tin tức tố. Khi cầm kết quả trên tay tâm tình Tống Á Hiên rạo rực vô cùng bởi vì độ phù hợp tin tố của cậu và Hạo Tường là 86.3% gần như là tuyệt phối rồi, Tống Á Hiên sau khi biết được bí mật này liền hình thành tính chiếm hữu với Hạo Tường mà tính chiếm hữu ấy càng ngày càng cao chỉ cần Nghiêm Hạo Tường kề cận người khác liền sinh ra cảm giác tức giận cùng khó chịu. Thấy Tống Á Hiên đang ngẩn người không biết nghĩ gì Nghiêm Hạo Tường dùng lực đẩy mạnh làm alpha ngã ngồi ra phía sau bản thân thì khó khăn bò dậy chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, Alpha từng bước tiến đến phía omega còn đang run rẩy ở đối diện, khi Nghiêm Hạo Tường còn muốn quay người chạy tiếp thì bị một lực nhấc lên nhoáng cái bản thân đã bị kẹp giữa bức tường và alpha, cơ thể nóng bừng bừng bao trùm cả cơ thể đang run rẩy của omega, Tống Á Hiên quỳ gối trên đất ôm chặt eo nhỏ của người trong lòng cúi đầu rúc vào hõm cổ omega nhắm mắt hít một hơi sâu vào cuống phổi từ tận sâu trong cuống phổi đọng lại mùi hoa tuyết cầu làm tâm tình đang cáu gắt của Tống Á Hiên như được dịu dàng an ủi, mùi rượu campari như những làn sóng từng đợt từng đợt ập đến làm omega sợ hãi không thôi. Nghiêm Hạo Tường sợ hãi vùng vẫy muốn thoát khỏi alpha nếu còn chậm trễ chút nữa chỉ e là chính cậu cũng bị cưỡng chế phát tình cho xem. Thấy omega không chịu hợp tác tâm tình mới dịu đi đôi chút của Tống Á Hiên lại bùng lên dữ dội hơn, tin tức tố mang theo tia tức giận như đè ép Nghiêm Hạo Tường đến thở không được cậu bất lực khóc lên, vừa khóc vừa mắng:

- Cậu mau cút... mau cút xa tớ ra... hức... Tống Á Hiên cậu mau cút đi... AAAA

Nghe omega nối mình cút Tống Á Hiên nổi cáu há mồm cắn thêm một cái nữa vào vai Nghiêm Hạo Tường rất nhanh một mùi tanh ngọt liền chạm tới đầu lưỡi, cậu từ tốn liếm liếm vết thương cho omega của mình, hai tay phía dưới lại càng không thật thà xoa nắn mông của omega, alpha thấy omega khóc lên cũng đẹp như vậy dục vọng độc chiếm như bị kích thích mạnh mẽ dùng lực áp chặt cơ thể hai người sát lại nhau hơn gần như là không còn khoảng cách nữa. Cảm giác được vật cộm cộm ở dưới mông cách mấy lớp vải như có như không đụng chạm đến hạ thể của mình omega càng ra sức chống đối, một lòng một dạ chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích càng nhanh càng tốt. Thấy khóc không giải quyết được vấn đề Nghiêm gấu con dùng sức thét lên gọi Mã Gia Kỳ cậu còn nghĩ rằng tiếng thét này như dùng hết sức lực cả đời của cậu vậy, sau tiếng thét này hành lang bỗng sáng đèn chiếu đến chói mắt, Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm nghe tiếng thét giật mình vùng dậy nhanh như cơn gió tông cửa lao ra, vừa ló avata ra ngoài đập ngay vào mắt là toàn cảnh omega duy nhất trong nhóm đang khổ sở thoát ra khỏi kiềm hãm của alpha liền tất bật thi triển công pháp anh dũng lao tới tách hai người họ ra. Sức lực của alpha ngày càng có xu hướng mạnh dần lên Trương Chân Nguyên khó khăn không thôi, anh thở ra từng hơi nói:

- Thằng nhóc này sao lại khỏe dữ vậy?

Tống Á Hiên cảm thấy hương hoa tuyết cầu trong ngực đang dần cách xa mình thì cảm giác bất an tăng vọt lên cậu gầm ra thành tiếng vùng vẫy kịch liệt nhằm thoát khỏi kiềm chế của Trương Chân Nguyên, giây phút này tràn đầy trong đầu cậu chỉ có hình ảnh omega của mình bị người khác ôm lấy đưa đi mà thôi, cậu gầm lên:

- Mau buông cậu ấy ra, cậu ấy là omega của tôi! Mau buông cậu ấy ra! Buông cậu ấy raaa

Đinh Trinh Hâm và Mã Gia Kỳ ở trên lầu nghe tiếng gầm thét giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra vừa hay Hạ Tuấn Lâm vừa chạy lên cậu ta thở dốc khai báo:

- Đinh ca, lấy thuốc ức chế. Á Hiên đến kỳ mẫn cảm rồi!

Nghe tới đây hội anh lớn giật mình Đinh Trình Hâm vội quay về phòng lục lọi tìm thuốc ức chế còn Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ chạy xuống lầu vừa mới chạy đến đã bị một mùi tin tức tố cường hãn ập vào mặt làm bọn họ khó thở không thôi trước mắt hai người là đoàn sủng đang mất khống chế vùng vẫy, chỉ cực khổ cho tiểu Trương Trương vẫn đang gồng muốn đứt gánh, hết mình dùng sức của chín trâu hai hổ để giữ alpha lại. Hạ Tuấn Lâm ngăn cản Mã Gia Kỳ đang muốn tiến lên gấp gáp nói:

- Anh ở yên đây, Đinh ca mà biết anh bị Á Hiên mất không chế ngộ thương là cậu ấy toi đời!

Nói xong vội không kịp chờ chạy lại cùng Trương Chân Nguyên áp chế Tống Á Hiên, tưởng như hai người sắp trụ không được nữa thì Đinh Trình Hâm xuất hiện như đấng cứu thế với pháp bảo tên 'Thuốc ức chế' ở trên tay, Đinh đại thấy em trai như sắp phát điên ở phía trước gấp gáp rút lấy ống thuốc ức chế cưỡng chế tiêm cho Tống Á Hiên mùi rượu campari lúc này mới dịu xuống, Đinh đại không nương tay vỗ đánh bốp một cái lên đầu Tống Á Hiên nhỏ giọng mắng:

- Làm anh mày còn tưởng tin tức tố của đứa nào, hóa ra là của chú mày! Đến kỳ mẫn cảm cũng không biết. Chú mày là đầu heo có đúng không?

Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm đỡ Tống cá về phòng thu xếp xong thì mệt bở hơi tai, một thân mồ hôi ướt cả lưng áo. Đinh Trình Hâm đợi hai người đi ra thì dắt nhau qua phòng Nghiêm Hạo Tường đang nằm, vừa mở cửa vào đã thấy Mã Gia Kỳ như mẹ hiền hết bôi thuốc rồi lại mặc áo khoác cho em trai sau đó lại tất bật kiếm đôi dép bông cho cậu đeo vào nhìn ba củ khoai phía cửa lên tiếng:

- Chúng ta sang khu nhà bên cạnh lánh nạn vài hôm thôi! Đinh ca, tiểu Trương Trương còn cả Tuấn Lâm nữa. Mau lên nếu để Á Hiên tỉnh lại lần nữa chúng ta sẽ phải ném Hạo Tường ra ngoài luôn đó.

Ba người nghe xong cũng thấy rén, Tống Á Hiên ngày thường hiền bỏ mẹ ai mà có ngờ vừa vào kỳ mẫn cảm một cái liền thay đổi xoành xoạch sức thì cứ như khủng long vậy khỏe kinh người, năm người kéo nhau sang khu nhà bên cạnh mà khu nhà bên cạnh trong trí nhớ của bọn họ từ trước đến nay vốn để trống cơ mà, sao hiện tại lại bị khóa trong rồi? Là sao? Mã Gia Kỳ bất ngờ không thôi nhưng đêm lạnh mất hồn ai muốn đứng ngoài bao giờ nên đành mạnh dạn vươn tay bấm chuông, sau vài hồi chuông cuối cùng cửa cũng được mở. Xuất hiện trước mặt bọn họ là gương mặt còn đang ngái ngủ của Alra và Lý Thúy Vi hai người khoác tạm chiếc áo hai mắt cứ díu lại vào nhau lò dò đi ra mở cửa, miệng còn không ngừng lầm bầm nửa đêm nửa hôm đứa nào lại đến nhà lão nương bấm chuông dồn dập vậy. Biết phá giấc của người ta là đại tội không? Lúc này Mã Gia Kỳ mới ngại ngùng lên tiếng:

- Sư tỷ... cái đó... bọn em có thể vào trong không?

Nghe cái giọng mềm mềm ngọt ngọt này hai chị lớn tỉnh cả ngủ mà nghiêng người nhường đường cho đám nhỏ đi vào, nhưng vừa mới đóng cửa một hương campari đầy tính công kích liền vờn quanh đầu mũi hai người, Lý Thúy Vi mờ mịt hỏi:

- Các cậu có alpha đến kỳ mãn kinh hả?

Alra Báthory bên cạnh nghe xong không biết giấu mặt vào đâu, bà mẹ nó cái kỳ mà tháng nào cũng phải trải qua mà nó dám bảo kỳ mãn kinh, cô vung tay đập bộp một cái vào vai đứa em mình nói:

- Bà nội ơi, là kỳ mẫn cảm. Mẫn cảm đó! Chỉ có mình mày mới mãn kinh thôi.

Lý Thúy Vi bị đánh cũng chỉ bĩu môi tỏ vẻ bất mãn nhưng nào dám đanh đá mà bật lại Alra, cô quay ra hỏi:

- Thiếu Diệu Văn với Á Hiên. Vậy là hai nhỏ này cùng có kỳ mãn... à không mẫn cảm à?

Đinh đại vội nói: Không ạ, chỉ có Á Hiên thôi. Diệu Văn có lịch trình bên ngoài rồi ạ!

Mắt thấy Lý Thúy Vi nhìn mình Mã Gia Kỳ cũng không giấu diếm anh nhẹ giọng tường thuật sự việc cho hai người nghe đến cuối còn chốt một câu:

- Chị cho tụi em trú tạm đêm nay nhé ạ, đến ngày mai tụi em báo cho quản lý!

Lúc này trên lầu cũng lục đục đi xuống vài người trong đó có cả Vương Phỉ, sau khi nghe Lý Thúy Vi thuật lại câu chuyện Vương Phỉ liền nói:

- Vậy cũng được, nhưng phòng trống chỉ còn hai phòng mấy đứa chịu khó chen chúc một đêm nhé!

Mấy anh em hồ lô gật đầu lia lịa, đêm nay cứ thế mà trôi qua. Sang sáng hôm sau, Đinh Trình Hâm xung phong về lại khu nhà bên kia xem tình hình của Tống Á Hiên, vừa mới mở cửa phòng đập vào mặt là một mùi rượu campari đắng ngắt thậm chí căn phòng cũng trở nên bừa bộn không nhìn được nữa duy chỉ trên giường vẫn ngăn nắp mà thôi. Đinh Trình Hâm rón rén đi lại phía giường liền thấy Tống Á Hiên ôm lấy một đống quần áo lại nghiêng đầu sang trái chút chút thôi là thấy cái tủ quần áo mà Nghiêm Hạo Tường coi như bảo bối bị con cá này lật tung lên áo ở trên mắc treo bị lấy hết xuống và đang bị thủ phạm ôm ở trong ngực mặt vùi vào đống quần áo mà tham lam hít lấy mùi hương của omega còn đang vương ở trên đó. Sau khi xác định Tống Á Hiên không sao Đinh đại nhanh như sóc làm ván bài chuồn về trình diện Mã ca để bẩm báo tình hình. Bên này Mã Gia Kỳ cũng đã gọi báo cho quản lý chốc nữa là sẽ có người tới xem tình hình của Tống Á Hiên, Mã Gia Kỳ vừa kết thúc cuộc gọi với quản lý quay sang bên phải góc ba mươi độ đang thấy Hạ Tuấn Lâm cùng Trương Chân Nguyên chụng đầu vào điện thoại kể lại chuyên sảy ra tối hôm qua cho Lưu Diệu Văn nghe, giọng kể của Hạ Tuấn Lâm thực sự rất truyền cảm lại thêm nét mặt phong phú biến đổi không ngừng của Trương Chân Nguyên bên cạnh làm Lưu Diệu Văn có chút rén kỳ mẫn cảm của alpha cậu tự nghĩ nếu chẳng may cậu cũng bị bất ngờ như Tống Á Hiên có khi nào cậu cũng sẽ đả thương Tường ca của cậu không? Càng nghĩ càng sợ, Líu em cười cười nói:

- Sao em vừa mới đi mà sảy ra chuyện lớn vậy?

- Thề với chú, lúc anh nghe thấy Tường ca thét anh còn tưởng gặp ác mộng nhưng lúc Trương ca vùng dậy anh mới biết không phải mơ.

Trương Chân Nguyên bên cạnh phụ họa: Đúng, đúng, đúng! Chú không biết đâu Á Hiên hôm qua khỏe lắm chưa bao giờ anh thấy thằng nhóc đó nó khỏe như vậy luôn!

Lưu Diệu Văn bất ngờ không thôi, cậu biết Tống Á Hiên khỏe cơ mà cũng không đến nỗi mà ngay cả Trương ca cũng không ngăn được chứ. Nhưng đó là sự thật em ơi, rằng Tống Á Hiên là một mãnh A hàng thật giá thật còn yếu tố làm cậu ấy bạo phát cái sức mạnh tiềm tàng ấy là Nghiêm Hạo Tường đó.

Lúc mới bị tách ra Tống Á Hiên vẫn có thể giữ chút bình tĩnh mà nhìn omega một cách say đắm nhưng đến khi Nghiêm Hạo Tường bị Hạ Tuấn Lâm đưa đi lúc này Tống Á Hiên mới mất cảm giác an toàn mà phát điên lên, ai cũng không biết chỉ có mình alpha mới hiểu tính chiếm hữu của mình đối với omega là tuyệt đối, Tống Á Hiên không muốn người khác đụng đến Nghiêm Hạo Tường. Anh em trong nhà thì nhờn nhiều riết quen thói không để ý được nhiều như vậy nhưng người khác lại không giống ví dụ cụ thể là Trần Tư Yến, hôm đó cô cùng Hạo Tường chơi linh tinh có dựa vai một chút rất nhanh Trần Tư Yến đã bị một luồng công kích của alpha đập thẳng vào đầu choáng váng không thôi. Lúc đó cô còn tưởng mình nhìn nhầm bởi nối sau tin tức tố rượu campari chính là ánh mắt có chút nguy hiểm của Tống Á Hiên cơ mà cô chớp mắt một cái thì cảm giác bức bách kia đã không còn nữa, chuyện này sau đó cũng bị Trần Tư Yến vô tư ném ra sau đầu không quan tâm đến nó nữa dưới mí mắt của Tống Á Hiên mà đùa nghịch với Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không biết sợ là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK