“Bất kể hắn đúng hay sai, không tới phiên ngươi ra tay.” Nhạc Tâm Viễn cũng nói mấy lời.
“Hừ! Các ngươi lại để mặc cho loại người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Lăng Hạo sơn trang.” Tiền Đại Quý chỉ Hàn Tinh, cũng không dám có hành động gì, một chưởng vừa rồi không nhẹ, hắn sẽ không ngốc đến nỗi động đến tên ẻo lả đó ở trước mặt Nhạc Tâm Trừng.
Cốc Úy Tố vốn muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt của Quỳnh Tinh đảo qua mới nuốt về.
Quỳnh Tinh nâng chung trà lên, uống một hớp xong, nhàn nhạt nói: “Chuyện ta làm không liên quan đến Lăng Hạo sơn trang, đừng tính lên người bọn họ. Bây giờ là chuyện giữa ta và ngươi, không phải ngươi muốn lấy được Hải Đường sao? Đó là chuyện không thể nào, nhưng nếu muốn nghe nàng đàn một khúc, thì vẫn có thể được.
Tiền Đại Quý hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Tinh một hồi lâu, cười gian nói: “Được, ngươi liền đàn một khúc đi! Như đã nói qua, người của Lăng Hạo sơn trang không được phép nhúng tay, phải do bản thân ngươi tự mình đàn một khúc, dùng đàn tỳ bà trên tay Hải Đường. Nếu đàn được không mắc một lỗi, có thể làm ta chìm đắm trong khúc nhạc thì chuyện ngày hôm nay sẽ xóa bỏ, ta không động đến Hải Đường, nếu như làm không được, Hải Đường phải theo ta trở về làm tiểu thiếp, mà ngươi cũng phải cút ra khỏi Biện Kinh, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa.”
Hải Đường nghe vậy liền luống cuống, nàng chưa từng nghe thấy Tinh đàn qua khúc nhạc nào, chứ đừng nói là dùng tỳ bà.
Cốc Úy Tố cũng gấp, không biết được Hàn huynh đệ của hắn có biết về âm nhạc hay không, hình như hắn biết thổi tiêu đi! Nếu không hắn cầm tiêu Hàn Ngọc cuat biểu thúc làm gì! Nhưng đàn tỳ bà, khó nói.
Nhạc Tâm Viễn nhìn huynh trưởng một cái, chỉ thấy ai cũng rất vội vàng, duy chỉ mình hắn là không vội, vẫn ngồi đó uống trà!
Quỳnh Tinh nhận lấy tỳ bà xong, nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng. Đáng chết! Muốn xem kịch phải trả tiền, không có tiền, nàng cũng không làm.
Vì vậy nàng nói: “Nói như thế, ngươi chiếm hết chỗ tốt, ta lại không có nửa điểm tiện nghi, muốn xem cuộc vui cũng phải thu tiền, mỗi vị đang ngồi ở đây, trừ Hải Đường, đều phải lấy tiền ra, ta là thương nhân, buôn bán lỗ vốn, ta không làm.” Nói xong lại ôm Hải Đường cùng đàn tỳ bà, rất thích ý.
Hải Đường biết Quỳnh Tinh muốn làm gì, theo nàng thấy, Nhạc Tâm Trừng chỉ chú ý nhìn chằm chằm vào Quỳnh Tinh, ánh mắt hắn nhìn Quỳnh Tinh giống như ánh mắt nhìn nữ nhân.
Tiểu tử giỏi! Hắn thật là được. Cốc Úy Tố hào phóng lấy tiền ra, trong lòng rất bội phục Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh thấy Nhạc Tâm Trừng thờ ơ bỏ tiền, bỗng nhiên lại nói: “Chậm đã!” Thấy mọi người ngừng lại, khóe miệng nàng dâng lên một nụ cười.
Mọi người nhìn về phía Hàn Tinh, vẻ mặt mù mịt.
“Không đủ một ngàn lượng ta không lấy*, hơn nữa, thiếu một người, ta liền không đàn.” Quỳnh Tinh vui vẻ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. (chắc là mỗi người không đủ một ngàn lượng thì không lấy )
Nhạc Tâm Trừng dừng một chút, bỗng nhiên cười to: “Khúc nhạc của ngươi, thật đúng là ngàn vàng khó cầu a!”
“Nói hay. Ngươi có thể không bỏ tiền ra, nhưng mà, không bỏ thì phải rời đi.” Quỳnh Tinh nâng cao mặt, kiêu ngạo nói.
Nhạc Tâm Trừng không nói gì, lấy ra hai ngàn lượng.
Những người khác vốn đang nhức đầu xem nên bỏ ra bao nhiêu, thấy số tiền Nhạc Tâm Trừng bỏ ra, cũng làm theo.
Quỳnh Tinh rất hài lòng nhìn mọi người vô cùng nể mặt, thấy Tiền Đại Quý cùng lấy ra hai ngàn lượng, mở miệng nói: “Tiền Đại Quý, là ngươi gọi ta đàn, làm sao lại cũng ra hai ngàn lượng được đây?”
Hải Đường lập tức nói tiếp: “Theo tiểu nữ thấy, tối thiểu Tiền công tử phải cho ra hai vạn hai.” Nói xong nhìn về phía Quỳnh Tinh, giống như đòi thưởng.
“Đúng đúng đúng, Hải Đường nói không sai, chính là hai vạn hai.” Quỳnh Tinh ôm Hải Đường cười nói.
Tiền Đại Quý căm tức nhìn tiểu quỷ này, nếu hắn không lấy ra được hai vạn hai, bị truyền đi, người khác chả cười rụng răng, cười Tiền Đại Quý ngươi không bỏ ra được hai vạn hai lượng bạc.
Tiền Đại Quý lấy ra tất cả ngân phiếu ở trên người, ném trên bàn nói: “Hai vạn hai đúng không! Những ngân phiếu này không dưới hai vạn hai, cho ngươi hết, hi vọng ngươi đàn ra một khúc hay như khúc nhạc trời.” Nói xong phấn chấn ngồi vào ghế, mười phần dáng vẻ con em hoàn khố*”
*chỉ con em nhà giàu sang
Quỳnh Tinh nhìn thấy, trong lòng rất hài lòng, cầm tỳ bà lên nói: “Cảm ơn! Đầu tiên nói trước, đây là tiền nghe hát, sau đó còn phải khen thưởng Hải Đường.” Lại chuyển hướng nói với Tiền Đại Quý: “Số tiền này của ngươi, đáng giá, yên tâm đi!”
Không đợi Tiền Đại Quý mở miệng, Quỳnh Tinh thử đàn mấy âm, trước thử âm cùng điều âm*.
*Thanh luật trong âm nhạc, nhịp.
“Ngươi đừng nói cho ta biết, đây chính là khúc nhạc mà ngươi nói.” Nhạc Tâm Trừng trêu nói.
Tiền Đại Quý nghe cười to không ngừng.
“Đừng nóng vội! Kịch hay ở phía sau.” Quỳnh Tinh chỉnh âm ở một bên cười đáp.
Nhạc Tâm Trừng nhướn mày không nói, chờ đợi tiếp.
Quỳnh Tinh ngồi thẳng người, bắt đầu đàn thử ra từng âm, từ nhẹ, chậm, tới mãnh liệt, nhanh chóng, nàng không ngừng đàn qua lại, khiến tâm tình người càng lúc càng sục sôi, hòa cùng với tiếng đàn của nàng.
Quỳnh Tinh đột nhiên ngừng lại, tỏ vẻ nàng muốn đi vào vấn đề chính. Nàng muốn dùng âm nhạc tây dương tới kích thích những cổ nhân này, trước hết thích hợp nhất là khúc tỳ bà.
Những người đang ngồi, ban đầu ôm thái độ xem chuyện vui chuyển thành kính nể.
Huyền Đình Vận cũng Hải Đường hiểu tỳ bà càng thêm khâm phục Quỳnh Tinh dùng những âm luật đơn giản cùng với kỹ thuật bình thường như vậy có thể đàn ra khúc nhạc chấn động lòng người.
Mà người không hiểu tỳ bà, cũng đã sớm quỳ dưới tài đánh đàn của nàng.
Hừ! Như vậy liênf bội phục ta, kịch hay ở phía sau! Quỳnh Tinh buồn cười nhìn người ở trong phòng.
Khúc nhạc lúc ban đầu hết sức mãnh liệt, lại không mất đi tốc độ, đến giữa thì nhẹ dần, nhẹ đến nỗi dường như không nghe được, trở lại với âm thanh chậm rãi, ung dung. . . . ( … bạn editor vô năng :< )
Có trào dâng, có dịu dàng, có dồn dập, có khẩn trương . . . . Chỉ cần là những cảm xúc nói ra được, khúc nhạc này đều có, Nhạc Tâm Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tinh trước mắt, rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào? Lại đàn được tới cảnh giới đó.
Quỳnh Tinh đàn xong một khúc, mỉm cười uống trà, nhìn người trước mắt lộ ra các loại vẻ mặt.
“Hàn Tinh, rốt cuộc ngươi còn biết cái gì? Nói luôn một lần đi, tránh cho ta mỗi lần đều bị ngươi làm cho đứng hình.” Cốc Úy Tố oán trách.
“Thứ ta biết còn nhiều.” Quỳnh Tinh kiêu ngạo trả lời.
Sau khi Tiền Đại Quý lấy lại tinh thần, mặt như màu đất, đại khái là vừa hận vừa kính nể Quỳnh Tinh đi.
Quỳnh Tinh trào phúng nói với Tiền Đại Quý: “Có muốn khen thưởng hay không? Ta không ngại thu nhiều tiền một chút.” Có chút khinh người quá đáng.
Tiền Đại Quý biết trận đấu vừa rồi, là hắn thua, bị thua triệt để hoàn toàn. Hắn không nghĩ tới một tiểu tử có thể có tài năng như vậy, mà danh tiếng Lăng Hạo sơn trang to lớn, hắn cũng chọc không nổi.
Chỉ thấy sắc mặt Tiền Đại Quý lúc xanh lúc trắng, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Như vậy liền chạy sao? Thật không có phong độ!” Hải Đường khinh thường mà mắng.
Quỳnh Tinh đứng lên, lôi kéo Hải Đường muốn rời đi, đang bước ra tới ngưỡng cửa, liền bị Nhạc Tâm Trừng gọi lại.
“Hàn Tinh, ngươi chơi cũng chơi đã, nên trở về sơn trang đi!” Trong giọng nói có vài phần uy nghiêm.
Quỳnh Tinh thiếu chút nữa ngã ở cửa ra vào, nàng cho là, nàng sớm đã bị cuốn gói rồi. ( bị đuổi )
“Ta còn chưa bị xóa tên sao?” Quỳnh Tinh quái dị nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng…
“Chúng ta đối với mỗi người, cũng sẽ cho một không gian nhất định.” Huyền Đình Vận trả lời thay.
Ai! Đại khái bọn họ không có não đi, nàng “du lịch” lâu như vậy, cũng không phải là giả, nhân viên như vậy, bọn họ cũng muốn sao? Nếu như trong công ty cha có người dám như thế , đã sớm cuốn gói về nhà.
Quỳnh Tinh hứng thú nổi lên, đi tới vị trí cũ ngồi xuống, đồng thời kéo lại Hải Đường phải đi,
Hải Đường vốn muốn ra ngoài cho họ có không gian, không nghĩ tới Quỳnh Tinh kéo nàng, không chịu buông ra.
Hải Đường ngồi trở lại bên cạnh Quỳnh Tinh, có chút không hiểu.
Nhạc Tâm Trừng bí ẩn nhìn chằm chằm Hàn Tinh, không dám đưa ra bình luận.
Quỳnh Tinh kéo tay Hải Đường đùa bỡn, một lúc lâu, bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“Được rồi! Cũng nên đi về.” Quỳnh Tinh bỗng nhiên nói ra những lời này.
Cốc Úy Tố vui mừng đang định nói gì, Quỳnh Tinh cản lại những lời hắn định nói..
“Đừng quá vui mừng, ta muốn mang theo Hải Đường cùng trở về.” Quỳnh Tinh hả hê nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng.
Hải Đường sợ hết hồn, Quỳnh Tinh nhéo tay nàng một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Hải Đường biết Quỳnh Tinh làm như vậy nhất định là có lý của nàng, liền không lên tiếng.
Cốc Úy Minh buồn cười nói: “Không sao! Chỉ cần ngươi có bản lãnh mang Hải Đường rởi khỏi Liễu Nhạn lâu.” Nụ cười trên mặt hắn thật lâu không tiêu tan.
Nhạc Tâm Trừng nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến.
Về phần những người khác cũng không nói lời nào, bày tỏ đồng ý với lời Cốc Úy Minh nói.
Quỳnh Tinh thấy bọn họ không phản đối, lập tức gọi Hải Đường đi tìm mama.
Hải Đường vừa đi, Nhạc Tâm Viễn lập tức nói: “Ngươi thật mười sáu tuổi rồi hả?”
“Mừng bảy tháng bảy ta ra đời, đến mừng bảy tháng bảy năm nay, ta liền tròn mười sáu tuổi rồi.” Coi như tuổi mụ là mười sáu cũng không sai.
Huyền Đình Thiệu không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi chưa đầy mười sáu sao lại hiểu nhiều thứ như vậy?”
“Thứ ta bỏ ra, các ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Lạnh lùng bò xuống những lời này, nàng cũng không nói thêm nữa, bởi vì nói càng nhiều, sẽ càng làm nàng nhớ tới người nhà ở thế kỉ hai mươi.
Tất cả mọi người thấy được Hàn Tinh không muốn nhiều lời, cũng không nói cái gì nữa.
Trên mặt Quỳnh Tinh nhiều thêm một vẻ u sầu, tựa hồ so với trước kia còn sâu hơn.
Cốc Úy Tố thấy, càng thêm không hiểu, rốt cuộc Hàn Tinh bi thương cái gì? Không chỉ hắn, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ chân tướng.