Toàn bộ căn phòng xếp đặt từng cái từng cái giá sách, chỉ thư phòng đã rộng khoảng một trăm bình*, có thể thấy tòa nhà này rộng như thế nào.
*Phép đo của Nhật Bản, một bình bằng 36m²
Gian phòng này không phải là phòng lưu trữ sách cổ bình thường, mỗi một vật, một món đồ trong phòng đều là những sản phẩm thủ công tinh xảo, bàn đọc sách làm từ gỗ thô, bình phong, chiếc ghế, mỗi món đồ đều được làm từ gỗ, chạm trổ tinh tế mà sinh động.
Nếu muốn nói có chỗ nào không ăn nhập thì chính là trên bàn đọc sách có máy tính, còn có trong căn phòng nhỏ ở góc thư phòng có bốn mỹ nữ hiện đại.
Gọi các cô ấy là bốn vị mỹ nữ, tuyệt đối không phải nói quá, nói chính xác hơn thì các cô ấy là bốn cô gái xinh đẹp có dáng vẻ giống nhau như đúc.
Đúng vậy, các cô ấy là chị em, hơn nữa là sinh bốn, còn là bốn mỹ nữ có dung mạo như hoa như ngọc.
Nói đến bốn vị thiên kim này của nhà họ Hàn, đều là những cô gái thiên tài, năm nay vừa mới tốt nghiệp Harvard University, hơn nữa họ chỉ tốn thời gian một năm, mới mười sáu tuổi đã lấy được bằng tốt nghiệp, ngoài ra võ thuật Trung Quốc, quyền đạo*, không thủ đạo**, đấu kiếm phương Tây các loại, các cô ấy không gì là không thể, có thể nói là văn võ song toàn.
* Teakwondo
** Karate
Mà ngay cả tài nghệ cần thiết của các cô nương cổ đại Trung Quốc, cầm, kì, thi, họa, thư, tửu, hoa họ cũng thông thạo mọi thứ.
Hiện tại ngồi ở trên Thiên Lam Sắc, người ở gần bình phong là trưởng nữ nhà họ Hàn, tên là Hàn Quỳnh Tinh, là người có suy nghĩ chủ nghĩa buôn bán, nếu nói việc buôn bán hoặc đàm phán điều kiện cùng cô, khẳng định không chiếm được nửa điểm tiện nghi, cô ấy sẽ nói bạn đến đầu không nâng dậy được, nói chuyện cà lăm, thậm chí còn cảm thấy cô ấy kiếm tiền của bạn là chuyện cực kỳ bình thường.
Người nhà họ Hàn nhất trí cho rằng, cô không đi học pháp luật mà đi học quản trị doanh nghiệp thật sự là đáng tiếc, nhưng mà nói lại, may mắn cô không phải luật sư, nếu không bằng tài ăn nói của cô, khó đảm bảo rằng không có người bị cô bức tử.
Hàn Quỳnh Tinh có sở thích đặc biệt, thích nhất “thưởng thức” phụ nữ, Nhưng mà mọi người đừng nghĩ sai lệch, cô là thưởng thức đơn thuần, tuyệt đối không phải đồng tình luyến ái.
Nằm ở trên chiếc ghế còn lại là con gái thứ hai của nhà họ Hàn —— Hàn Thủy Du.
Cô là nữ bác sĩ trẻ tuổi trứ danh của nhà họ Hàn, mới mười sáu tuổi đã sớm thuộc làu “Sách nghiên cứu thảo mộc”. Sau mười tuổi bắt đầu học tây y, cô còn học thêm kinh tế học, quả thật không cần học làm gì, bốn con gái của nhà họ Hàn từ lúc sinh ra đã có thiên phú trong việc làm kinh tế.
Lí do Hàn Thuỷ Du học y tuyệt đối không phải là vì khát vọng hay chí hướng vĩ đại, cô cảm thấy học y là một chuyện vô cùng thú vị, có thể chỉnh người mà bản thân thấy ghét hoặc người mình không vừa mắt, vì thế mới bắt đầu học y. Giống như người mà bốn chị em cô vẫn gọi là bác - Hà Vi Ngôn cũng rất đáng thương! Hàn Thuỷ Du không ghét ông, ngược lại, cô rất thích ông ấy, nhưng dù sao cũng phải có một người để cô làm thí nghiệm chứ! Ba người chị em của mình chắc chắn không thể chỉnh, vì các cô sinh bốn, có thể cảm nhận lẫn nhau, nào có ai lại đi chỉnh mình, cha và mẹ thì càng không thể nói, phóng mắt nhìn cũng chỉ có bác Hà đủ để gánh vác trọng trách này thôi.
“Hy sinh cái tôi nhỏ bé để hoàn thành cái tôi to lớn.” Là châm ngôn của Hàn Thủy Du, cái tôi to lớn này là bản thân cô, mà cái tôi nhỏ bé tất nhiên là Vi Ngôn!
Người đang ngồi ở bàn đọc sách phía trước gõ máy tính chính là con thứ ba của nhà họ Hàn —— Hàn Phi Thu. Sở trường của cô là máy tính, chỉ cần có liên quan đến máy tính, cô không gì là không biết, thậm chí có thể nói, chỉ cần là sản phẩm điện tử, cô sẽ phá hủy vật ban đầu, hoàn toàn tan rã, sau đó lắp ráp lại một lần nữa, còn kèm thêm mấy chức năng khác.
Hơn nữa phẩm vị của Hàn Phi Thu hoàn toàn trái ngược so với Hàn Quỳnh Tinh, Hàn Quỳnh Tinh thích nữ nhân, còn Hàn Phi Thu lại thích nam nhân. Đừng hiểu lầm, bản thân Hàn Phi Thu không làm loạn, cô thích kết giao bạn bè, nhất là bạn nam giới, cô nói bạn trai nhiều một chút mới không thiệt, không dễ bị mắc lừa, muốn am hiểu nhiều hơn thôi!
Giống như cô cũng rất thích trêu chọc con trai bác Hà - Hà Dịch Thần, thậm chí còn từng nói anh là người cô yêu nhất, nhưng đó là chuyện khi cô mười hai tuổi, từ sau lúc đó, cô cũng chưa gặp lại người lớn hơn cô bảy tuổi Hà Dịch Thần, bởi vì anh bắt đầu phải đi thực tập, học hỏi kinh nghiệm, sau này mới có thể khiến cho thuộc hạ của anh tâm phục khẩu phục.
Còn con gái được yêu quý nhất của nhà họ Hàn Hàn Mộ Tuyết, đang chơi đùa các đồ chơi bảo bối cực kỳ vui mừng. Cô thích lý hóa, chỉ cần là máy móc hay hóa học gì đó cô đều có hứng thú, có thể làm ra thành phẩm đủ để đả thương người, mang bên mình để sử dụng.
“Thật nhàm chán nha! Từ sau khi tốt nghiệp, bốn người chúng ta ở nhà buồn bực tận hai tháng, biết thế ta sẽ không tốt nghiệp sớm như vậy, đợi thêm vài năm, đỡ phải không có việc gì làm.” Người nói chuyện là Hàn Thủy Du đang nằm trên ghế, nghẹn lâu như vậy, rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng.
Ba người còn lại ghe xong, toàn bộ bỏ việc đang làm trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô, hi vọng Hàn Thủy Du có cách gì tốt.
Hàn Mộ Tuyết như là nghĩ đến chủ ý tốt, bỏ qua đồ chơi hưng phấn nói: “Có muốn đi chơi không?” Ánh mắt cô tỏa sáng, nét tà ác chợt xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, mỗi lần cô có ý đồ xấu đều là vẻ mặt này.
Ba người kia nhìn cô một cái, đồng thanh nói: “Có kế hoạch gì, nói nghe một chút.”
Hàn Mộ Tuyết đứng lên đi tới chỗ máy tính của Hàn Phi Thu nhìn một chút, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Hộ chiếu của các chị có vấn đề gì không?”
Hàn Quỳnh Tinh đứng dậy: “Em không phải là nghĩ . . .”
“Xuất ngoại.” Bốn người rất ăn ý trả lời.
“Bingo! Bốn người chúng ta tự xuất ngoại, tìm một quốc gia nào đó chơi thật vui. Chẳng lẽ các chị muốn bị cha mang ra ngoài “triển lãm” vào tháng mười à? Hàn Mộ Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng khinh thường nói.
Định nghĩa “triển lãm” chính là bị người khác nắm mũi dẫn đi, nghe người ta nói những câu nói buồn nôn vô dụng, cho nên Hàn Mộ Tuyết vô cùng bực mình, khó chịu chạy trốn, bốn người họ rất khó chạy trốn số phận “vườn thú”.*
* những buổi tiệc làm quen, xem mặt các thứ, còn bốn chị em là những con thú bị người ta nhìn, xem xét đánh giá, đại loại vậy
“NO! NO! NO! chị không muốn làm vật phẩm bị triển lãm.” Hàn Quỳnh Tinh nghĩ đến triển lãm đáng sợ, liền toàn thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu phản đối.
Hai người khác cũng đồng thanh phụ họa.
Hàn Mộ Tuyết vô cùng vui mừng, mọi người đều cảm thấy hoạn nạn khốn khổ, chỉ vào máy tính, nói với Hàn Phi Thu: “Phát huy tác dụng của ngươi đi! (đây là nói cái máy tính) Đặt trước vé với hãng hàng không đi, mua bốn vé máy bay khoảng từ chín giờ đến mười giờ tối mai.”
Hàn Mộ Tuyết cười he he nhìn màn hình máy tính, những người khác cũng tiến lại gần chờ kết quả.
“Tuyết nhi, buổi tối ngày mai chín giờ, chúng ta đi không?” Hàn Phi Thu vừa gõ máy tính vừa hỏi.
Không đợi Hàn Mộ Tuyết mở miệng, Hàn Quỳnh Tinh liền vỗ vai Hàn Phi Thu nói: “Yên tâm! Tối mai cha và mẹ còn đi tham gia tụ tội nhà bác Vương, chúng ta có đủ thời gian. An tâm gõ máy tính của em!”
“Ừ.” Hàn Phi Thu đáp một tiếng xong liền chuyên tâm gõ bàn phím, tốc độ nhanh làm người ta hoa mắt.
Chỉ một lát sau, Hàn Phi Thu lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngẩng đầu hỏi: “Mọi người muốn đi nước nào?” Đồng thời nói ra trước là bản thân muốn đi Đức.
“Nước Mỹ.”
“Nước Anh.”
“Hà Nam.”
“Hả?” Hàn Phi Thu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một chút.
Ngoài ra hai người kia cũng đều đưa mắt nhìn Hàn Quỳnh Tinh bình tĩnh, vẻ mặt khác nhau, Hàn Thủy Du thấy có chuyện lạ, sờ trán Hàn Quỳnh Tinh.
“Không có việc gì mà!” Hàn Thủy Du lần đầu nghi ngờ y thuật của mình.
Hàn Quỳnh Tinh liếc cô một cái, nói: “Nói nhảm! Em mới có chuyện.” Rồi nhìn về phía Hàn Phi Thu nói: “Gõ đi! Hà Nam không sai đâu.”
Hàn Mộ Tuyết tò mò hỏi: “Sao chị lại muốn đi mỏ sắt quốc gia vậy? Không được hối hận nha!”
“Được rồi! Đây là chị nói đó.” Hàn Phi Thu nhún vai, thờ ơ nói, lấy tốc độ thật nhanh gõ địa phương bốn người muốn đi vào máy tính.
Trong lúc Hàn Phi Thu gõ máy tính, ánh mắt Hàn Mộ Tuyết cùng Hàn Thủy Du thỉnh thoảng lại quan sát Hàn Quỳnh Tinh.
Cuối cùng, tay Hàn Phi Thu ra hiệu động tác OK, đứng dậy nói: “Tốt lắm, chuyến bay của chúng ta đều ở khoảng từ chín giờ đến chín giờ ba mươi phút cất cánh, tương đối phiền phức, phải chuyển máy bay ở sân bay Khải Đức ở HongKong. Đêm mai tám giờ đúng, sẽ có người đưa vé đến sân bay cho chúng ta, ngoài ra ngày mai là ngày nghỉ, có khả năng sẽ tắc đường, cho nên chúng ta nên xuất phát lúc sáu giờ rưỡi.” Nói xong, Hàn Phi Thu không thấy có vấn đề gì liền tắt máy.
Hàn Quỳnh Tinh ở trong lòng thầm đếm, mười, chín, tám, bảy, . . .
“Sao vậy?” Hàn Phi Thu cắt đứt cô.
Ai! Quả nhiên mới đếm tới bảy đã bị cắt đứt. Hàn Quỳnh Tinh biết mình nhất định phải giải thích, nếu không họ sẽ không tha cho cô.
“Chị muốn đi Hà Nam là bởi vì muốn đi xem ở đó có mỹ nữ Trung Quốc không, ách . . . Tất nhiên, dáng vẻ mỹ nữ Trung Quốc kia phải đẹp hơn chị, hoặc là ưu điểm đặc biệt, ví dụ như ngực lớn.”
Ba người nghe xong đều thở dài, Hàn Phi Thu nói: “Xem ra cũng chỉ có lý do này mới khiến chị đi tới Hà Nam không hề có tình người đó.”
“Có thể đi chơi, nhưng cẩn thận một chút, nơi ấy có nhiều khuôn phép như vậy, đừng xúc phạm cấm kỵ của người ta, coi chừng không về được!” Hàn Thủy Du sợ cô gặp rủi ro, gánh vác chuyện của người khác làm tổn thương chính mình, ba cô hiểu rất rõ tính cách của Tinh, lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, thích xen vào việc của người khác.
Hàn Quỳnh Tinh nghe vậy lập tức kêu to: “Phi phi phi phi! Miệng quạ đen, chị là loại người như vậy sao?”
Ba người trăm miệng một lời đáp: “Chị chính là như vậy!”
Câu nói bị ba người chặn đứng lại. Hàn Quỳnh Tinh tức giận quay người đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Hừ! Chị đây không để ý tới ba người các em nữa, đều ghét bỏ chị. Chị muốn đi sắp xếp một số quần áo nhẹ nhàng lại tiện lợi, không để ý tới ba con heo các em.”
“Tinh là quỷ hẹp hòi! Tiểu quỷ nhát gan! Không có dũng khí chạy trốn nha!” Giọng nói chế nhạo của Hàn Mộ Tuyết lớn tiếng truyền đến.
Hàn Quỳnh Tinh sớm đã đi ra ngoài cửa thư phòng khoảng mấy mét, lại có thể nghe không thiếu một chữ. Hơn nữa còn hào phóng quay lại cười, dùng giọng nói bình thường nói lại: “Chị vốn là không có “giống”*. không chỉ chị mà các em cũng không có, “giống” này chỉ nam nhân mới có thôi, không tin thì hỏi Thủy Du đi, em ấy biết rõ nhất, nếu không hiểu lời chị nói, trong phòng em ấy có mô hình có thể nghiệm chứng, chị nói Tuyết Nhi này, đây là cơ hội học tập đó, em đừng cô phụ tấm lòng của chị mới tốt.” Nói xong, tiếng cười như chuông bạc cùng với người dần dần đi xa, cô muốn trốn đi mua một ít ò dùng cần thiết, đỡ phải đến lúc đó bị người đuổi giết.
*Từ nguyên gốc là chủng ( 种 ). Ở đây là chơi chữ đồng âm. Câu trên Mộ Tuyết nói Quỳnh Tinh không có “dũng khí” (chủng), phía dưới Quỳnh Tinh dùng từ đồng âm nhưng khác nghĩa là từ “giống” (chủng). Tức là một từ nhưng có nhiều nghĩa, mang ra để chơi chữ. “Giống” và “dũng khí” đều là chủng ( mình không giỏi giải thích mấy khoản này lắm ~~ )
Cô cố ý nói to, không chỉ có ba người ở trên thư phòng tầng năm nghe được, mà ngay cả vợ chồng Hàn thị cùng Hà Vi Ngôn đang ở dưới phòng khách tầng một cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Ba người dưới tầng đầu tiên là —— sững sờ, bọn họ tuy là nghe được, nhưng không ngờ Tinh sẽ nói cho Tuyết Nhi thiên chân vô tà* nghe, nhịn không được bật cười.
*Ngây thơ
Chủ nhà họ Hàn —— Hàn Tích Sâm cười chảy cả nước mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Nha đầu kia hay nói giỡn Tuyết Nhi, cũng không sợ bị chỉnh.”
“Tất nhiên là cô ấy không sợ! Hai người thế lực ngang nhau, trong đầu đầy ý đồ xấu, nhưng thật ra Tuyết Nhi nghe không hiểu đâu!” Hà Vi Ngôn không đồng ý nói. Cô ấy (HQT) sẽ bị chỉnh? Chỉ có trời mới biết.
Vợ chồng Hàn thị bên cạnh nghe xong, không nhịn được thoải mái cười to, lời này người có tâm mới hiểu được.
Quả nhiên, Hàn Mộ Tuyết trên lầu không hiểu gì nhìn Hàn Thủy Du hỏi: “Tinh nói cái gì vậy? Tất nhiên là em có dũng khí nha!”
Hàn Phi Thu cười nhẹ một tiếng, cầm lịch hành trình mới in ra, liếc em gái một cái , nở một nụ cười có ý nghĩa sâu xa, ôm tư liệu đi ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu, để lại hai người Hàn Mộ Tuyết và Hàn Thủy Du trong thư phòng.
Thấy Hàn Phi Thu trước khi rời đi còn cười ám muội, lòng hiếu kỳ của Hàn Mộ Tuyết càng tăng lên, cô xoay người ngu ngơ hỏi chị hai còn ngồi tại chỗ: “Thủy Du, Tinh nói cái gì vậy? Vừa rồi nụ cười kia của Phi Thu là có ý gì?”
Sắc lang xấu xa! Đùa Tuyết Nhi kiểu này. Hàn Thủy Du mắng Hàn Quỳnh Tinh trong lòng không biết bao nhiêu lần.
“Thủy Du.” Hàn Mộ Tuyết không kiên nhẫn gọi.
Hàn Thủy Du ho nhẹ một cái, nghiêm túc giải thích cẩn thận cho Hàn Mộ Tuyết. Một lúc lâu sau, Hàn Mộ Tuyết mới khôi phục thần trí, mặt chợt đỏ bừng như sóng biển đánh tới, run run dùng hết sức hét to: “Hàn Quỳnh Tinh, chị chết tiệt lăn ra đây cho em, dám nói những lời này, chị lăn ra đây cho em ——.”
Tiếng hét này có thể nói là chấn động chín tầng mây, nhà lớn của nhà họ Hàn không ai không nghe được giọng nói của cô, may mắn Hàn Thủy Du ở bên cạnh đã chuẩn bị trước, che đi lỗ tai, nếu không chắc chắn sẽ bị bất tỉnh.
***
Tại đại sảnh sân bay xuất hiện bốn cô gái xinh đẹp phấn điêu ngọc mài*, thu hút ánh nhìn của hành khách đi qua hoặc dừng chân thưởng thức không đành lòng rời đi.
*Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
“Không còn nhiều thời gian nữa, tự mình cẩn thận, ta đi trước.” Thời gian đăng ký của Thủy Du là sớm nhất nên cô nói với mọi người.
Ba người kia dặn dò ngắn gọn một chút, Thủy Du gật đầu, vung tay lên bước đi.
Thấy Thủy Du đi rồi, Quỳnh Tinh đá em gái một cái, nói: “Em cũng có thể lăn.” Cô cố ý nói vậy vì thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tuyết Nhi.
“Chị . . .” Mộ Tuyết tức giận không nói nên lời, định không để ý tới Quỳnh Tinh, ngược lại nói mấy câu than thở không liên quan với Phi Thu.
Quỳnh Tinh không kiên nhẫn cắt ngang cô: “Không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, thật là lắm miệng.”
“Chị . . . Hừ! Tốt nhất cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ có người “ném chị vào chỗ tốt” nơi nữ nhân vô cùng xấu xí, đưa chị cho họ.” Mộ Tuyết tức từ hôm qua đến bây giờ, không lựa lời mà nói.
Quỳnh Tinh biết là nổi giận, không để ý tới cô, hào phóng cười nói: “Lo lắng cho chính mình đi! Đừng để bị sói hoang lừa đi một cách thuận lợi nha!”
Sói hoang! Chị dám so sánh em với cô bé quàng khăn đỏ. Mộ Tuyết tức giận đến toàn thân phát run, cô ghét nhất bị người khác nói là cô bé quàng khăn đỏ vừa đáng yêu vừa yếu đuối.
Mộ Tuyết giận quá hóa cười nói: “Chị mới cần phải chăm sóc tốt chính mình đấy! Cẩn thận bị bá vương ngạnh thượng, chị chờ khóc đi!’
“Sẽ không.”
Tuyết Nhi nói câu đầu tiên đã bị chặn lại, bực bội nói: “Chị chết già ở Đại Lục luôn đi. Không, cần phải biến mất đi. Ở luôn tại Đại Lục đừng trở lại nữa, tạm biệt!” Cô nói xong cũng quay đầu rời đi, nhưng trong lòng có dự cảm xấu, Mộ Tuyết lắc đầu tự nói với mình, sẽ không, người ta nói tai họa lưu lại nghìn năm, huống chi là mối họa lớn này, chị sẽ không có việc gì.
Đợi Mộ Tuyết đi xa, Quỳnh Tinh và Phi Thu mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng Quỳnh Tinh chậc chậc vài tiếng, nói: “Nha đầu kia tức giận thật rồi, nhìn em ấy nói xem ra là cực kỳ giận dữ, chờ chị trở về mua quà lấy lòng em ấy mới được.” Cô thoải mái mở miệng trêu đùa, Cũng là vì che dấu một giọng nói vừa vang lên trong lòng, giọng nói kia nói nhỏ: Đừng đi! Đừng đi chứ!
Phi Thu nghe xong lời nói của Mộ Tuyết, tim cũng đập nhanh, vô cùng bất an. Nhìn Quỳnh Tinh cố ý che dấu, sao cô lại không biết, Dù sao các cô là chị em sinh bốn, tâm linh tương thông.
“Đừng đi, Tinh, em cùng chị về nhà.” Cô mở miệng khuyên can.
“Đùa gì thế! Chỉ vì một câu nói của Tuyết nhi hả?” Quỳnh Tinh lập tức nhảy dựng lên.
“Đúng vậy.”
“Không được! Không được! Chị không muốn đi triển lãm.” Quỳnh Tinh không để ý Phi Thu.
“Tinh ——" Phi Thu còn muốn nói tiếp, bị Quỳnh Tinh cắt đứt.
“Đừng nói nữa, để chị nói thật cho em biết! Lúc Tuyết Nhi đề nghị xuất ngoại chơi thì trong lòng chị vang lên một âm thanh nói: đi Hà Nam, đi Hà Nam! Cho nên chị nhất định phải đi, nếu không chị sẽ hối hận.” Quỳnh Tinh nửa thật nửa giả nói.
“Nhưng mà không nhất định phải đi bây giờ.” Phi Thu buồn bã nói.
“Không được! Hơn nữa tất cả mọi người đều đi, hai chúng ta trở về không tốt lắm.” Quỳnh Tinh vô cùng cố chấp.
Phi Thu còn muốn khuyên cô, nhưng không biết nên nói như nào.
Quỳnh Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ, sốt ruột vẫy tay nói: “Bye bye! Em nên vào đi, đi nhanh đi! Chị sẽ cẩn thận.” Nói xong cũng đẩy Phi Thu đi.
“Vậy chị phải cẩn thận đó!” Phi Thu vẫn lo lắng.
“Biết! Đi thuận lợi . . .” Lời nói của cô vì hành động của Phi Thu mà dừng lại.
Phi Thu bất ngờ quay lại ôm chặt lấy cô, nước mắt tự nhiên chảy xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Tinh, chị nhất định phải cẩn thận, hứa với em, em cần lời bảo đảm của chị. Nói với em, mặc kệ chị ở đâu, chị sẽ sống tốt.” Phi Thu cảm thấy cái ôm lần này như một lần cuối cùng, lòng của cô như dần dần chìm vào vực sâu.
Quỳnh Tinh cũng không dễ chịu, cô nói thầm trong lòng, cũng không phải một đi không trở về, sao lại khóc như sinh ly tử biệt thế kia. Nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của em, đành nhẹ nhàng hứa với Phi Thu: “Chị cam đoan dù chị ở đâu, nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa với một thân công phu của chị, ai có thể bắt nạt được chị! Nhiều nhất hai tháng, sau hai tháng chị nhất định sẽ về nhà.”
Chỉ là số mệnh đã được sắp đặt trước, lời hứa cũng không thể bảo đảm được gì.
***
“Tinh đâu rồi?” Thủy Du không trả lời, hỏi ngược lại Phi Thu. Cô cảm thấy trong lòng là lạ, mười lăm phút trước khi máy bay cất cánh cô gọi tiếp viên hàng không để cô đi xuống.
“Chị cũng cảm giác được phải không? Chị cũng cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra phải không?” Phi Thu gấp đến mức đi đi lại lại, kéo tay Thủy Du hỏi.
“Em yên lặng một chút đi. Trước mắt không có chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng nhau đi Hà Nam (nguyên văn là HongKong???), có lẽ còn kịp. Tuyết Nhi cũng nói cho chị biết rồi.” Thủy Du trấn an cô.
“Phi Thu, em không nên nói bừa.” Mộ Tuyết tự trách mình, biết là Tinh rất thích trêu cô, nhưng cô vẫn cứ tức Quỳnh Tinh; Mộ Tuyết cũng lo lắng nên mới xuống máy bay nhìn một chút.
Trong lòng Phi Thu nôn nóng cũng đã an định lại, ngược lại còn an ủi Mộ Tuyết:
“Không sao đâu! Tinh không thèm để ý đâu. Chị đang hỏi chuyến bay gần nhất đến Hà Nam còn chỗ không, dù sao, đến Hà Nam chúng ta có thể tìm được Tinh.”
Trên người bốn người họ đều có riêng một cái đồng hồ tinh xảo, đồng thời cũng là thiết bị truy tìm hiện đại nhất, đương nhiên đây là kiệt tác của Phi Thu.
Đúng lúc này, máy bay mới cất cánh không lâu nổ mạnh, hỡn nữa đó chính là máy bay mà Quỳnh Tinh ngồi.
Ở trong sân bay sắc mặt ba người Thủy Du tái nhợt, hồi lâu không thể lên tiếng.
Thủy Du nặng nề nhắm mắt lại, dùng thanh âm run run nói: “Phi Thu, thông báo cho người trong nhà.” Mới mở mắt ra đã nhìn thấy thân hình Mộ Tuyết lung lay sắp ngã.
Thủy Du vội vàng đỡ lấy Mộ Tuyết, mà khuôn mặt Phi Thu cũng trắng bệch, lấy điện thoại ra thông báo cho người nhà.
Thủy Du đỡ Mộ Tuyết, lo lắng gọi nhỏ: “Tuyết Nhi, em không thể gặp chuyện không may! Mọi người không chịu được đả kích đồng thời.” Cô tâm sức lao lực quá độ bởi vì mất đi người nhà mà rơi đầy nước mắt.
***
Khi Mộ Tuyết tỉnh lại thì đã là ngày thứ ba xảy ra chuyện. Cô nhớ tới Quỳnh Tinh, lập tức vội vội vàng vàng chạy từ phòng mình đến phòng khách; Cô không thể tin vào mắt mình, cả phòng khách đều dùng đồ trang trí bằng sa mỏng màu trắng, vô cùng thê lương.
“Tuyết Nhi.” Hàn Tích Sâm chú ý trong mắt tiểu nữ nhi tràn ngập hoang mang và sợ hãi.
Một tiếng gọi này của ông khiến cho toàn bộ sự chú ý của mọi người đặt ở trên người Mộ Tuyết, phòng khách to như vậy, mỗi nguời ở một chỗ, mang theo vẻ mặt bi thương.
“Cha, Tinh ở đâu?” Mộ Tuyết nghĩ thầm, đã lâu không thấy Hà đại ca trở lại, làm sao Tinh lại có thể bỏ qua được! Tinh và anh Hà đại ca là anh em tốt, chị ấy còn nói nếu Hà đại ca trở về, cho dù chị ấy có ở đâu cũng sẽ chạy về, nhưng mà chị ấy đâu? Tại sao lại không thấy?
“Phi Thu, sao chị lại giống như mệt chết thế kia? Tinh đâu? Ơ, mọi người làm sao vậy? Vì sao nhìn mọi người đều là dáng vẻ thương tâm khổ sở vậy?” Mộ Tuyết vẫn không nghĩ nhiều.
Không ai muốn làm cô tổn thương, thế nhưng Hà Dịch Thần đứng dậy, nhất định anh phải nói ra, anh biết Tuyết Nhi đang trốn tránh, tuy vậy sự thật vẫn là sự thật, anh không thể để em gái mà Quỳnh Tinh yêu nhất trốn tránh cả đời.
“Tuyết Nhi.” Hà Dịch Thần gọi cô.
“Hà đại ca, anh càng ngày càng đẹp trai nha!” Mộ Tuyết vui vẻ ôm anh.
“Tuyết Nhi.” Hà Dịch Thần lại gọi một tiếng, hi vọng cô có thể bình tĩnh lại.
“Ơ? Hà đại ca, có chuyện gì vậy?” Mộ Tuyết kỳ quái nhìn anh.
Hàn Tích Sâm đến bên cạnh vợ yêu Trình Hiểu Mạn, ôm bà vào trong ngực, tuy rằng cả nhà đã biết chuyện Quỳnh Tinh, nhưng mà nghe lại lần nữa giống như bị bóp nghẹt.
Hà Dịch Thần liếc mắt nhìn cha một cái, thấy ông gật đầu, mới chậm rãi nói:
“Tuyết Nhi, Tinh sẽ không trở về, máy bay của cô ấy đã xảy ra chuyện.” Thật tàn nhẫn, nhưng nhất định anh phải nói.
Mộ Tuyết cười một tiếng, nhìn mọi người nói: “Mọi người muốn giúp Tinh chỉnh ta sao? Ta không tin!”
“Là thật.” Hà Dịch Thần khẳng định nói.
Mộ Tuyết nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt bi thương của cha và mẹ, Phi Thu cùng Thủy Du cúi đầu không nói, bác Hà rơi lệ, Hà đại ca sắc mặt nặng nề . . . Cô biết, cô hoàn toàn biết.
“Không phải sự thật, đây không phải sự thật. Ai nói cho ta biết đây chỉ là một giấc mộng.” Mộ Tuyết lẩm bẩm nói.
Thủy Du đứng dậy ôm cô vào lòng, nghẹn ngào nói: “Tuyết Nhi, là thật. Chẳng lẽ em không nhìn thấy sao? Chúng ta đã mất đi Tinh.” Thủy Du cảm thấy tâm rất đau, giống như tan nát.
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Tuyết mới nói từng chữ một: “Chúng ta trưởng thành cùng nhau, cùng nhau chạy nhảy, cũng nhau đùa giỡn! Chị ấy là người quan trọng nhất với ta, cũng là bảo bối của mọi người, bây giờ ông trời bất ngờ mang đi Tinh, tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy, dạy cho chúng ta biết như thế nào là nỗi đau mất đi Tinh. Ông trời! Tại sao cho chúng ta thời gian mười sáu năm vui vẻ nhất, lại lấy đi hết tất cả vào hôm nay, thật không công bằng biết bao! Tinh đi rồi à? Lòng ta nói cho ta biết: không! Tinh vẫn còn ở lại. Nhưng mà, vì sao thân thể của ta nói cho ta biết, ta như là chết đi một phần tư vậy?” Lần này cô nói ra phẫn nộ trong lòng, cũng nói ra bất bình trong lòng Thủy Du, Phi Thu và mọi người.
Phi Thu gọi một cuộc điện thoại từ ngày gặp chuyện không may đó, cho đến bây giờ cô chưa nói thêm một chữ nào cả. Lòng của cô chảy máu, Tuyết Nhi nói không sai, cô tự nói với mình Tinh không sao, nhưng thân thể của cô lại nói cô đã chết một phần, chắc hẳn Thủy Du cũng như vậy.
Thủy Du là người kiên cường nhất trong ba người, nhưng lòng của cô cũng như cắt. Cô không thể ngã xuống! Hai người Phi Thu và Tuyết Nhi đều ngã, cô nhất định phải kiên cường, nhưng biểu hiện bên ngoài của cô kiên cường, bên trong lòng tổn thương nặng nề, chìm càng sâu . . . Lòng của cô đang khóc, bởi vì chị ruột của cô đi rồi.
Vợ chồng Hàn thị cùng Hà Vi Ngôn, ba người không kìm được lệ nóng quanh tròng, Hà Dịch Thần nhìn thấy cảnh tượng thê lương này, đáy lòng gào thét: Tinh nhi! Rốt cuộc em ở đâu? Em bỏ được người nhà đi sao hả?? Tinh nhi ——
Trở về đi! Tinh . . . Đáy lòng mọi người khẩn thiết kêu gọi.
***
( Vì là ở cổ đại nên mình để là "nàng" nhé )
A! Ông trời, Sao toàn thân lại đau nhức lợi hại như vậy? Quỳnh Tinh chợt tỉnh lại, nhìn bốn phía một chút, bỗng chốc mở to hai mắt.
“Tại sao ta lại ở ơi này? Không phải tai nạn máy bay sao?” Quỳnh Tinh hoài nghi nhìn xung quanh một chút, miệng lẩm bẩm tự hỏi.
Cảnh vậy tràn trề sức sống, lá cây tươi tốn nối nhau mọc, hương thơm hoa cỏ kéo dài, các loại hoa đua nhau khoe sắc , này . . . Trời ạ! Đây không giống địa ngục, cũng không thể là thiên đường, rốt cuộc đây là đâu vậy?
Trong đầu Quỳnh Tinh đầy nghi hoặc, nhưng mà nàng xác định chính mình còn sống, chỉ là hành lý không có ở bên cạnh, chỉ còn lại một thân quần áo, đồng hồ đeo tay có chức năng đặc biệt —— Nhưng mà đã bị hỏng lúc tai nạn máy bay, còn có dây chuyền nàng mang theo mười sáu năm.
“Ai! Không nghĩ nữa, đi một bước tính một bước.” Nàng vung tay lên, trước mắt nàng có thật nhiều nghi vấn. Nàng quyết định đi ra khỏi cánh rừng này trước rồi nói sau, chờ đến nơi có người sinh sống là có thể liên lạc với người nhà. Nàng xác định bốn hướng đông tây nam bắc, chọn đi về hướng nam.
Nàng không phải là người bi quan, nàng tin tưởng đại nạn không chết tất có hậu phúc, cho nên nhất định rất nhanh nàng sẽ về được nhà.