Thôi rồi! Quỳnh Tinh tính sổ ở một bên nói thầm.
Tối hôm qua nàng ở chỗ Hải Đườn đến tận canh ba mới trở về sơn trang nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, lúc đang ngủ mơ màng, đại háo sắc Nhạc Tâm Trừng kia lại xông thẳng vào phòng nàng, nói là muốn gọi nàng rời giường, may mắn, nàng luôn bao bọc chặt chẽ khi đi ngủ, tính cảnh giác mạnh, cho nên mới không bị lộ.
Họp cái gì! Báo cáo cái gì thôi! Hại nàng không thể ngủ được, ô . . .
Nghĩ vậy, Quỳnh Tinh không khỏi liếc về phía Nhạc Tâm Trừng. Không nhìn thì không biết, nhìn một lần này khiến nàng phát hiện ánh mắt háo sắc gian tà kia đang nhìn mình.
Trừ những tổng quản đang chuyên tâm báo cáo ở ngoài cửa, những ngườu khác đều phát hiện Hàn Tinh oán hận nhìn chằm chằm Nhạc Tâm Trừng, chắc hẳn Nhạc Tâm Trừng cũng chú ý tới.
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nhìn ánh mắt như muốn đâm thủng mình kia.
Buổi sáng hắn có chút lỗ mãng, nhưng mà cách này dùng rất tốt!
Hắn quyết định lại kích thích một chút.vì thế đứng lên, nhìn về phía Hàn Tinh nói: “Ta phát hiện là trong những tổng quản, Hàn Tinh là nhỏ tuổi nhất.”
Quỳnh Tinh vốn là nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa nghe thấy lời nói của Nhạc Tâm Trừng, lập tức thanh tỉnh lại, hai mắt trừng thẳng về phía hắn.
Hắn muốn làm cái gì?
Nhạc Tâm Trừng ngả ngớn cười nhìn Hàn Tinh, nói tiếp: “Thì ra là Hàn Tinh ở Kính Trúc viên quá nhỏ, lại gần cửa chính, nếu thực sự có người muốn gây bất lợi với sơn trang, Hàn Tinh nhất định là người thứ nhất gặp xui xẻo. Lại nói, gương mặt hắn mềm mại hơn người còn đẹp, không chừng tặc nhân sẽ coi hắn thành nữ nhân . . .”
Một cái nghiên mực bay tới, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng, mục tiêu được xác định rõ và rất chính xác. Nhạc Tâm Trừng dễ dàng tiếp được, lại nói: “Vì bảo vệ hắn, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Tinh sẽ vào ở tại Tuyết Mặc Hiên, vừa an toàn lại kín đáo, sẽ không bị ai dùng thủ đoạn hiểm độc.”
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không phải Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ nhất sơn trang sao? Quỳnh Tinh càng nghĩ càng thấy có cái gì không đúng, tại sao Nhạc Tâm Trừng luôn tìm nàng gây phiền toái?
Dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ nàng là nam nhân! Bị nàng hấp dẫn chỉ có thể là nữ nhân, mà không phải Nhạc Tâm Trừng. Cái tên xú nam nhân đó, trừ khi . . . Hắn đoạn tụ! Quỳnh Tinh nghĩ như vậy , sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng xanh trong nháy mắt, nàng không muốn chơi trò chơi này với hắn đâu.
Ở cùng Hàn Tinh lâu nhất trong đám tổng quản Cốc Úy Tố nghe xong lời nói của Nhạc Tâm Trừng, kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt của Hàn Tinh thay đổi nhiều lần . . .
“Nhạc Tâm Trừng!” Giọng nói dịu dàng của Quỳnh Tinh, đổi thành tiếng hét tức giận.
Quả nhiên! Đám người Cốc Úy Tố gào thét, chỉ muốn tìm một nơi tốt để trốn.
Sắc mặt Quỳnh Tinh u ám, một tiếng hét giận dữ không chút khách khí.
“Người chết tiệt này, ta và ngươi có thù oán sao? Từ khi ngươi trở lại đến bây giờ, hết lần này đến lần khác nhằm vào ta. Thế nào? Ta đụng chạm đến ngươi chỗ nào sao? Hay là do dáng vẻ ta quá tuấn mĩ, ngươi ghen tỵ! Chưa từng thấy qua nam nhân nào nhàm chán giống như ngươi, ta nghỉ ngơi ở đâu đâu cần ngươi quan tâm, ta ở Trúc viên rất rốt, tại sao phải đổi? Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ, quỷ quái, chim còn không muốn đi, sao ta lại muốn vào đấy ở? Còn nữa, buổi sáng ngươi vọt vào phòng ta làm cái gì? Cũng không gọi trước một tiếng, nếu ta thật sự gặp tặc nhân gì đó, cũng là cái tên tặc nhà ngươi, ngươi là đồng tính luyến ái, nhưng ta không phải, đừng nghĩ ta sẽ chơi với ngươi. Đáng chết, Dịch Thần Đình so với ngươi còn mạnh hơn nhiều. Mẹ nó, lão tử khó chịu, bây giờ muốn đi ngủ bù, còn nói nữa ta liền K* ngươi! Ai dũng cảm dám đến Trúc viên ầm ĩ ta, ta sẽ chờ xem! Tan họp!”
*K (mình cũng chịu, raw nó vậy, cv nó vậy ~~)
Hét xong, Quỳnh Tinh đá văng cái ghế ra, bỏ lại đám người ở trong Hạo Vân lâu đang trợn mắt há mồm, đi ngủ bù.
Về phần người đang xem cuộc vui, bị một tiếng hét của Quỳnh Tinh, tất cả đều thất điên bát đảo.
Thật lâu sau, Cốc Úy Minh bật cười một cái, những người khác cũng cười theo, tất cả tổng quản đứng ở cửa khổ sở, không dám cười ra nhưng không thể nhịn được, khuôn mặt đều đỏ hết lên, vẫn là Cốc Úy Minh hảo tâm cho bọn họ rời đi.
Thấy tất cả tổng quản đều đi rồi, Huyền Đình Thiệu là người đầu tiên lên tiếng: “Thật hối hận vì lúc trước đi xa nhà cùng các ngươi, không gặp hàn Tinh, hắn thật là một người thú vị.”
“Đúng vậy, tiếng hét vừa rồi, toàn bộ sơn trang chưa bao giờ thấy ai dám làm như vậy.” Nhạc Tâm Viễn cũng cười nói.
Nhạc Tâm Trừng nghe xong cười khổ nói: “Sao hắn lại không có phong độ như vậy, đổi phòng cũng là vì tốt cho hắn, hơn nữa những lời ta nói cũng đâu có sai đâu!”
Cốc Úy Tố cười lạnh: “Không có phong độ sao? Hắn không có cầm cái bàn đập ngươi đã là rất khách khí rồi! Ta nói trước, các ngươi người nào làm cho hắn tức mà bỏ chạy, huynh đệ sẽ không can thiệp! Ta dùng thời gian rất dài và nghị lực mới tìm được thiên tài giống như vậy, các ngươi nghĩ trên dời này có mấy người như Hàn Tinh?”
“Hắc hắc, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Hàn Tinh dám hét to với chủ tử!” Huyền Đình Thiệu chế nhạo.
“Ha ha . . .” Nhạc Tâm Trừng cười to.
Huyền Đình Vận vỗ Nhạc Tâm Trừng một cái: “Đừng cười! Ngươi không thấy sắc mặt của Úy Tố rất khó nhìn sao.”
“Đâu? Ta nhìn xem.” Nhạc Tâm Trừng thật sự mở to mắt nhìn chằm chằm Cốc Úy Tố.
“Thật là tệ, không biết có cần mời Nhị thúc xem cho hắn hay không . . .”
Lời hắn còn chưa nói hết, đã thấy ly trà Cốc Úy Tố tiện tay ném ra.
Nhạc Tâm Trừng đỡ lấy, ly trà rơi vào tay hắn một cách hoàn hảo.
“Cảm ơn! Ta đang khát.” Nhạc Tâm Trừng không chút khách khí uống ly trà kia.
Cốc Úy Tố không có cách nào thở dài.
Cốc Úy Minh chậm rãi nói: “Trước hết để Hàn Tinh nghỉ ngơi cho tốt đã, tiểu tử kia canh ba mới trở về, cũng khó trách không ngủ đủ.”
Nhạc Tâm Trừng không có ý kiến nhún vai.
Yên lặng một lát, Cốc Úy Tố không nhịn được nói với Nhạc Tâm Trừng: “Ngươi đừng luôn tìm Hàn Tinh gây phiền toái! Cẩn thận làm hắn tức giận mà chạy, lấy tài năng của hắn, người khác cũng muốn cướp lấy!”
“Ừ! Úy nói rất đúng, ngươi cũng đừng tìm hắn gây phiền toái, nếu như hắn tức giận chạy mất thì ta cũng có thêm phiền toái.” Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Nhạc Tâm Trừng miễn cưỡng gật đầu, nhưng mà muốn hắn không trêu chọc Hàn Tinh, thì rất nhàm chán! Hơn nữa vừa rồi diễn xuất của Hàn Tinh thật đặc sắc, làm người ta phấn khích.”
Huyền Đình Vận lắc đầu nhìn Tâm Trừng, Thật là! Rõ ràng có thể nói chuyện thật tốt, nhưng lại muốn làm cho chướng khí mù mịt.
Hắn hắng giọng nói: “Gian phòng của Hàn Tinh không thể đổi.”
“Ngươi nhìn phản ứng của hắn, muốn hắn ở Tuyết Mặc hiên sao? Thật là nằm mơ!” Cốc Úy Tố không hiểu nổi, vì sao lại bắt Hàn Tinh phải đổi chỗ ở?
“Mơ mộng hão huyền!” Nhạc Tâm Viễn cũng không hiểu.
“Căn bản là nói chuyện viển vông mà thôi!” Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Huyền Điình Vận buồn cười nhìn ba người kẻ xướng người họa, Cốc Úy Minh nói hết lời thay hắn.
“Nhất định phải đổi, chỉ là Tâm Trừng thích trêu chọc Hàn Tinh, không nói tới trọng điểm, nói mấy lời vô dụng khiến người ta nổi giận.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nhạc Tâm Viễn không kiên nhẫn thúc giục.
“Còn nhớ việc chúng ta buôn bán với Hồ Gia Bảo không?” Nhạc Tâm Trừng cuối cùng cũng nghiêm chỉnh mộ chút, nhưng mà vẫn mang một nụ cười như có như không.
“Không phải ngưng rồi sao?” Huyền Đình Thiệu không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà chúng ta hoàn toàn ngưng hẳn việc buôn bán của bọn họ, việc này đối với uy tín của Hồ Gia Bảo như một đả kích lớn.”
“Ngươi sợ bọn họ trả thù sao? Huyền Đình Thiệu không quá tin tưởng hỏi.
Nhạc Tâm Trừng nói: “Ta sợ bọn họ tổn thương tới người của sơn trang. Các ngươi biết Hàn Tinh có công phu, nếu không cái nghiên mực kia không thể có tốc độ và lực mạnh như vậy được, nhưng mà, rốt cuộc công phu của Hàn Tinh như thế nào, chúng ta cũng không biết được, lại càng không nói tới người của Hồ Gia Bảo, bản lĩnh cũng không tệ. Tóm lại, bên trong sơn trang không thể có bất kỳ ai bị thương, nhất là Hàn Tinh.” Một câu cuối cùng Nhạc Tâm Trừng nói rất lạnh.
Mỗi người đang ngồi cũng rất kinh ngạc vì những gì mình vừa nghe được.
“Tâm Trừng, ta phải nói cho ngươi biết, Hàn Tinh là nam nhân, không phải nữ nhân. Dáng vẻ của hắn . . . ách, rất xinh đẹp, nhưng hắn thật sự là nam nhân.” Giống như sợ Nhạc Tâm Trừng không nghe được, Cốc Úy Tố gấp đến độ lớn tiếng nói, chỉ sợ Tâm Trừng si mê tiểu sắc ma Hàn Tinh.
“Cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ chứng minh được Hàn Tinh là một nữ nhân.” Nhạc Tâm Trừng thản nhiên nói.
Nngươi thật sự là . . .” Cốc Úy Tố không chịu nổi tính tình quật cường của hắn.
Cốc Úy Minh trấn an đệ đệ của mình, nói hắn đừng kích động.
Huyền Đình Vận vội vàng đổi chủ đề: “Tâm Trừng, Hàn Tinh sẽ không đi tới Tuyết Mặc Hiên, hắn đâu muốn chuyển.”
“Tuyết Mặc hiên không được thì liền ở Đông Tình các, dù sao cũng không khác biệt.”
Để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
***
Kể từ khi Quỳnh Tinh vỗ bàn chửi mắng ở Hạo Vân lâu, công lao to lớn vĩ đại ất được truyền khắp sơn trang, bốn vị lớn tuổi nhất là lão gia gia và lão nãi nãi càng thêm nhớ tới và muốn tìm Hàn Tinh. Nhưng sau khi tỉnh ngủ, nàng đã sớm chạy ra khỏi sơn trang, đi nàng bạn lâu năm của nàng Hải Đường.
Bốn ngày liên tiếp, Quỳnh Tinh đều ở Liễu Nhạn lâu.
“Tinh, ngươi đã ở đây nhiều ngày như vậy, người của Lăng Hạo sơn trang cũng không nói gì sao?” Hải Đường nhịn bốn ngày, rốt cuộc cũng hỏi.
Sau khi nghe Hải Đường nói, cả người Quỳnh Tinh giống như không còn sức lực, hứng thú ngắm trăng cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Hải Đường tò mò theo vào, thấy bằng hữu không có tinh thần, có chút sốt ruột.
“Ngươi nói chuyện đi nha!” Nàng rất quan tâm vị bằng hữu vô cùng đặc biệt này, nhớ tới lúc họ mới gặp nhau, đến nay Hải Đường vẫn là vừa buồn cười vừa tức giận.
Đêm đó là một đêm trăng xinh đẹp ——
“Đại mĩ nhân, nàng chính là Hải Đường ở Liễu Nhạn lâu sao?” Quỳnh Tinh dùng cặp mắt háo sắc quan sát nàng từ đầu đến chân một lần.
Đầu tiên Hải Đường bị sự xuất hiện của nàng dọa sợ hết hồn, lại bị ánh mắt chăm chú nhìn chăm chú của nàng làm mặt đỏ bừng.
Sau khi tự trấn định, Hải Đường chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta là Hải Đường. Xin hỏi . . .” Trời! Nào có nam nhân nào đẹp như vậy, dung mạo của hắn làm nàng mang danh hoa khôi kinh thành cũng cảm thấy thât sắc.
“Đừng nhìn ta như vậy, sẽ làm cho ta nghĩ, nàng bây giờ rất cần ta.” Quỳnh Tinh mập mờ nháy mắt mấy cái.
“Ngươi . . . Ngươi là ai?”
Quỳnh Tinh bức một bước dài, người đã ở ngay bên cạnh Hải Đường, ôm hông của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tên Hàn Tinh, Hàn trong giá lạnh, Tinh là ngôi sao. Hải Đường, nàng thật là người cũng như tên, dáng vẻ không tệ!”
Hải Đường kinh ngạc cảm giác chính mình chạm được. Mềm mại sao?
Nàng không dấu vết kéo ra khoảng cách của hai người.
“Hải Đường cô nương, đừng cự tuyệt ta nha, ôm một cái cũng đâu có sao!” Quỳnh Tinh cười nói.
“Công tử, Hải Đường không phải nữ tử thanh lâu bình thường, xin đừng làm ra chuyện mất thân phận mới phải.” Nàng càng lúc càng hoài nghi thân phận người trước mắt, không, phải nói là hoài nghi giới tính của hắn.