"Cô còn nhớ rõ lúc nào và làm sao tới đây không?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều ngừng tay, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là nhớ sắp bị tai nạn xe, lúc đó ngồi trên xe việt dã, xe lại chạy trong rừng, đầu choáng váng lúc tỉnh dậy cũng ở trong rừng cảnh vật đều không có biến hóa, tôi không có phân biệt là đã tới nơi này.
"Rồi sao nữa?"
"Bị mắc kẹt hai ngày chờ không được người cứu trợ tôi liền đi dọc theo bìa rừng, đi mãi cũng không thấy đường ra, hái rau dại và săn mấy động vật nhỏ ăn đỡ đói lại qua hai ngày cũng chỉ ở trong rừng. Tới ngày thứ năm liền thấy tuyết rơi,... là tuyết, khi đó chỉ nghĩ do đói và mệt nên bị hoa mắt, cô cũng biết mà, chỗ chúng ta làm gì có tuyết, nhưng sau khi sắp bị vùi trong tuyết lúc sau tôi mới ý thức được không đúng, sau lại phát giác bị xuyên không tới một nơi khác."
Tiếp được ly tre đựng nước Nguyễn Thị Bạch Kiều uống lên vài ngụm chậm rãi kể tiếp: "Phát hiện điều không đúng sau lúc đó tôi chỉ biết đi về phía trước, cứ dò tìm được ra khỏi khu rừng, ra được cánh rừng thời điểm nhìn trước mắt là một bộ thảo nguyên mênh mông cùng động vật hoang dã du ngoạn, quá hoang mang tôi lại trở về trong rừng tìm hang động trú ẩn qua mùa tuyết. Tôi không biết tới khi nào là tuyết ngừng rơi, thích ứng sau tôi ban ngày ra kiếm đồ ăn ban đêm lại vào hang trú ẩn. Bữa trước là ra kiếm đồ ăn tôi đụng độ heo rừng bị nó tấn công mới bị thương."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghiêm túc nghe hết câu chuyện, uống lên hớp nước: "cô tới đây được bao lâu?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Đã quên mất ngày tháng nhưng có lẽ là gần được 1 năm mấy
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Tôi là tới đây gần 7 năm, cũng là bị tai nạn, tôi bị rơi thang máy. Nói tới nơi này cũng rất kì lạ, thật sự là không khác thế giới chúng ta từng sống, cô xem! gạo này đều là ở đây trồng được, trong lúc đi kiếm chỗ định cư tôi tìm được mạ, mạ rất khác, chúng nó có màu vàng tôi cứ tưởng là chúng chết khô, cứ hy vọng trồng nó tưới nước nhưng vẫn là màu vàng, càng lớn càng đậm, sau lại nó trổ bông thành hạt nên tôi mới biết nó là sẵn như vậy".
Hai người vừa ăn vừa nói cũng đã xong bữa cơm.
"Ngồi đó đi tôi dọn cho, cô còn bị thương, còn phải uống thuốc nha". Nguyễn Thị Tuyết Nhi quay người lấy ra một ly tre khác cẩn thận rót thảo dược đưa cho nàng: "coi chừng nóng".
"Cảm ơn". Nguyễn Thị Bạch Kiều tiếp nhận, cô dần dần chấp nhận việc mình vẫn còn ở nơi đây cũng như những lần kia, thân thể chậm rãi khôi phội. Nhìn nàng bận rộn trước mặt lại nghĩ tới bàn thức ăn vừa rồi không kìm được mở miệng:
"Tất cả những thứ này là cô xây lên sao, là nhà ở cùng đồ vật!"
"Đúng vậy, nhà là tôi cất, đều dựa theo trong trí nhớ làm nên, có đều không khéo tay lắm cho nên không được đẹp. Như cái ghế cô đang ngồi có phải cảm thấy hơi lung lay phải không."
Ghế là dùng tre làm, nàng ghép xong dùng dây cây gai cột lại, nơi này không có đinh cho nên một thời gian dây sẽ bị mục tới thời điểm cô đều cột thêm dây mới, bên trên còn trải da thú cho ngồi không đau mông.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dừng trong tay công việc ngồi trên ghế ngượng ngùng cười: "ban đầu tôi chỉ làm căn chòi nhỏ nhưng bị gió làm sập hoài, với lại cũng có dã thú lâu lâu ghé thăm cho nên tôi xây bự vậy luôn."
Ngồi phòng bếp nghe tiếng củi cháy lách tách còn có nồi nước đang sôi, Nguyễn Thị Bạch Kiều ngó qua, đang nấu là lò đất, ba chân tuy không ngay ngắn, lò đất màu cũng giống với ở bên kia màu hồng nhạt bên trên còn nám đen nhìn thấy rõ là đùng lâu rồi. Khói từ bếp còn theo đường ống khói bay lên trời.
"Phía bên kia còn có đất sét nha, Lò đất, chén, tô này là cũng là tôi dùng nó nặn, nung lên, làm lâu thật lâu mới được đâu."
Nguyễn Thị Bạch Kiều không quan tâm đất sét mà hỏi nàng: "Cô tạo ra lửa được?"
"Ừa!" Nguyễn Thị Tuyết Nhi đứng dậy lấy một viên đá lửa cùng một thanh kim loại dày đem tới cho nàng xem: "ban đầu điều dùng đá cùng với cành cây ma sát, sau lại phát hiện được mấy thứ này". Nói xong ngọn lửa cũng lóe lến
Nguyễn Thị Bạch Kiều trợn to mắt, lúc nãy nhìn trên dàn bếp nhiều hai con dao cùng một phen rìu, nơi này nàng đều thăm dò kĩ càng, tuy là nói có mỏ kim loại nhưng không có công cụ cũng trở nên vô bổ.
Cô gái này lại làm ra được.
Nguyễn Thị Bạch Kiều mở miệng khen: "Cô thật là lợi hại."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bị nàng khen đều ngượng ngùng: "Cô cũng vậy nha, hiện tại thật muốn dẫn cô đi tham quan nhưng cô còn bị thương cần phải tịnh dưỡng, uống thuốc xong tôi dìu cô về phòng nghỉ ngơi."
Trời cũng đã sập tối, Nguyễn Thị Tuyết Nhi bưng ra một dụng cụ tròn tròn đem nó lại gần bếp củi liền cháy lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều trong bóng tối nhìn nhìn, là đèn dầu, đất sét bên dưới được nặn to dùng để chứa dầu, ở trên được làm nhỏ hơn một chút, chọc một cái lỗ nhỏ vừa đủ để bỏ tim đèn, tim đèn bằng da thú được nàng cuốn lại thả xuống phía dưới hút dầu làm cho ngọn đèn cháy.
"Này cô nhìn cũng biết đúng không, là đèn dầu, mấy bữa nay hết sáp ông liền dùng đỡ mỡ động vật đốt đèn"
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn người đang dìu nàng, trong lòng vô cùng thán phục.
Đưa tới giường đỡ nàng ngồi xuống, Nguyễn Thị Tuyết Nhi để cây đèn dầu trên bàn gần giường. Đem một cái áo da thú được nối xéo xệch đưa cho nàng mặc lên: " Cô mặc vào đi, hổm rày trời vào ban đêm bắt đầu lạnh, nhớ rõ đắp chăn, tui để đèn dầu ở đây khi nào muốn ngủ thì thổi nha. Mau mau nghỉ ngơi thôi."
Nhìn nàng bận rộn trước sau Nguyễn Thị Bạch Kiều mở miệng hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"25"
Nguyễn Thị Bạch Kiều giật mình, 25 tuổi, lúc nãy nghe nàng nói qua đây đã mau bảy năm, vậy nàng qua bên đây khi mới 18 tuổi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Còn cô bao nhiêu nha?"
" 26 tuổi"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi mỉm cười: "vậy lớn hơn tôi 1 tuổi, sau này tôi kêu cô bằng chị được không?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng cười cúi đầu: "Nếu cô không ngại thì cứ kêu, tôi thì không sao cả, cô cứu tôi một mạng, thật sự cảm cô!."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi xua xua tay, liền nhanh cũng thay đổi xưng hô: "không cần cảm ơn không cần cảm ơn! Em cũng thật vui khi gặp chị, thôi mau nghỉ ngơi có gì mai lại nói."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi ra khỏi cửa liền sực nhớ ra liền lại thò đầu vào trong: "Quên nói cho chị, vì chị tỉnh rồi nên ngày mai em đi thu hoạch một chút chắc là giữa trưa mới về, em làm cơm và nấu thuốc để lại chị cứ việc nghỉ ngơi."
Nhìn nàng khuất khỏi sau Nguyễn Thị Bạch Kiều đầu tựa vào vách đất, nghe mùi đất trong không khí, nhìn một hồi trong phòng thô sơ giường, bàn ghế, nàng hôm nay tiếp thu quá nhiều sự mới mẻ có chút hoảng hốt, xoa xoa thái dương, vươn người thổi tắt đèn dầu, nằm xuống giường suy nghĩ xong vài chuyện liền nhắm mắt đã ngủ.