Dương Thị Ánh Mai nhìn thấy nàng gương mặt thản nhiên ôm củi đi vào, cất tiếng: "Chị làm gì mà con người ta mặt đỏ tai hồng, ngồi ngơ ngác đằng kia thế kia?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều bỏ xuống bó củi, trả lời ngắn gọn: "Làm việc cần làm."
Dương Thị Ánh Mai: "..."
Quá trời mấy người sắp yêu nhau.
Không thèm nói nữa, Dương Thị Ánh Mai quay người lấy bên kệ một thứ đưa cho nàng.
"Thứ chị muốn đây."
Nguyễn Thị Bạch Kiều đón lấy.
Dương Thị Ánh Mai nói tiếp: "Y như chị yêu cầu. Một đầu là lưỡi dao, đầu bên kia là răng cưa."
Cái dao găm này của Dương Thị Ánh Mai tạo ra không giống như mấy dao găm có lưỡi ngắn, mà là có lưỡi dài, khoảng 25cm, có kích thước gần bằng một thanh kiếm, đều làm theo yêu cầu của Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Những lưỡi dao dài tạo khoảng cách an toàn, tạo thuận lợi cho người sử dụng vũ khí khi tấn công đối thủ.
Vì lưỡi dao sắc bén nên có thể làm sử dụng con dao như một chiếc khiên để hỗ trợ khi tấn công, cũng như đảm bảo an toàn cho chính bản thân trong khi giao đấu.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm trong tay, trong mắt hiện ra rõ sự thích thú.
"Làm tốt lắm, cảm ơn em."
Dương Thị Ánh Mai không trả lời, nhìn Nguyễn Thị Tuyết Nhi trên đường lại đây, lại lôi ra một thanh kiếm.
Dương Thị Ánh Mai bóp vai: "Chị ấy tới rồi, nhờ chị giao cái này cho chị ấy nhé, em đi nghỉ chút đây."
Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu: "Ừm, vất vả rồi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ôm bó củi, gặp Dương Thị Ánh Mai đi lại, hỏi mới biết là nàng đi nghỉ bù.
Ôm bó củi để vào đúng nơi. Cô đi vào, bất ngờ chạm mắt với Nguyễn Thị Bạch Kiều, mặt già lại đỏ lên.
Cô đảo mắt qua chỗ khác, liền bị một thanh kiếm hấp dẫn.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi lại nhìn và oa lên một tiếng:
"Đẹp quá."
Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi đó nhìn nàng: "Cầm lên thử xem."
"Được hả chị?"
Thấy nàng gật đầu, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mới cầm lên.
Cô nhẹ nhàng cầm xem xét từ đuôi kiếm lên tới mũi kiếm: "Là chị nhờ Ánh Mai làm cho chị sao?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều lắc đầu: "Không phải cho tôi. Nó là của em."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trố mắt: "Cho em?"
"Ừ. Sẵn đây tôi có việc nói với em luôn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe ra giọng nàng thay đổi biết là chuyện quan trọng liền để kiếm qua một bên, ngồi xuống ghế.
Nguyễn Thị Bạch Kiều mở miệng: "Bữa trước tôi đi lấy quặng, sẵn đều tra xung quanh, tôi phát hiện ra còn có một nhóm người dựng nhà, kết nhóm y như chúng ta."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên: "Thật sự?"
"Ừ. Quan trọng hơn. Bọn họ có nhiều người là đàn ông."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chuyện này cũng không có gì lạ, chúng ta có thể, bọn họ cũng vậy."
Nguyễn Thị Bạch Kiều âm lượng trầm hơn: "Chuyện sẽ không có gì lo lắng ngoài việc, bọn họ bắt phụ nữ làm nô lệ."
"Cái gì?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi không tin hỏi.
Thật là không ngờ tới, nếu là kết nhóm bình thường sẽ không có gì gây hại, ai sống kệ ai, các nàng sẽ không xâm phạm lãnh thổ của ai.
Nhưng cứ đà này, các nàng không làm gì bọn chúng cũng sẽ đánh tới.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhăn mặt: "Chúng ta có cột khói do nấu ăn tạo nên, chúng có thể dựa vào nó tới đây, thế nào cũng tới nhanh thôi. Chúng ta thông báo cho mọi người trước đã."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi kì lạ nói tiếp: "Em ở tại đây lâu như vậy, chị cũng là, nhưng nếu có người lập nhóm hiếp đáp như thế cũng sẽ biết. Em nghĩ chắc là mới qua."
Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu: "Phải, dựa theo quần áo mà tôi thấy của bọn chúng, thời gian chúng qua cũng khá là lâu. Còn những phụ nữ kia chắc tệ lắm cũng khoảng 1 năm."
"Thật không hiểu bọn họ nghĩ gì. Đã tới đây rồi còn lập nhóm hiếp đáp người khác như thế."
Nguyễn Thị Bạch Kiều nói tiếp: "Còn một chuyện nữa."
"Dạ?"
"Còn nhớ hai người lúc trước vào trộm đồ của chúng ta không?"
"Dạ, vẫn nhớ rõ." Nguyễn Thị Tuyết Nhi trầm ngâm: "Không biết có phải cùng một giuộc với chúng không."
Nguyễn Thị Bạch Kiều lắc đầu: "Không phải, tôi đã chiêu mộ họ rồi. Bọn họ tự động tới tìm tôi thương lượng."
"Ồ."
"Bọn họ coi vậy thôi chứ rất mạnh, có họ chúng ta cũng đỡ đôi phần."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi: "Chị có chắc về bọn họ không?"
"Không chắc lắm. Cứ xem biểu hiện đã. Hiện giờ không cần bọn họ ra mặt, để cho chúng thấy chỉ là có mấy người chúng ta. Vào giờ cơm trưa hôm nay thông báo cho mọi người đã."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Dạ. Vậy con sư tử cũng là chị sắp xếp bảo nó đừng lại đây, còn nhờ Ánh Mai làm ra vũ khí phải không?"
"Ừ. Em thấy thanh kiếm thế nào?"
"Rất được luôn." Nguyễn Thị Tuyết Nhi vuốt ve thanh kiếm, cô thật vui vì Nguyễn Thị Bạch Kiều biết mình thích dùng kiếm.
Nguyễn Thị Bạch Kiều dò hỏi: "Tại sao em lại thích dùng kiếm?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười nói: "Có một khoảng thời gian em xem phim, vô tình nhìn thấy một thước phim về những chiến binh dùng kiếm tỉ thí, coi cái em mê luôn. Em còn đi học cách dùng kiếm nữa cơ. Em cũng có thể biểu diễn vài đường kiếm đơn giản."
Nguyễn Thị Bạch Kiều câu môi, nhỏ giọng: "Thật muốn xem quá."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi tưởng mình nghe lầm hỏi lại: "Chị muốn xem sao?" .Tuy là có chút xấu hổ, nhưng nếu nàng muốn xem thì...
Nhưng Nguyễn Thị Bạch Kiều lại lắc đầu rồi đứng lên: "Đi vào nhà thôi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không nói nữa gật đầu cùng nàng đi vào nhà.
____________________________
Bên này cách mỏ quặng 500 mét.
Đúng như lời Nguyễn Thị Bạch Kiều nói, nơi đây có một nhóm người.
Bọn họ dựng nhà khác hẳn, nhiều căn chỉ là dùng lá kết lại làm nóc nhà, khung nhà thì để trống không hoàn toàn.
Nhưng có một căn khác hẳn với tất cả. Là dùng ngói làm nóc, xung quanh tường đất bao quanh.
Bên trong có bàn ghế đầy đủ, có một người đàn ông ngồi trên ghế, những người còn lại là đứng xung quanh. Chứng tỏ người kia có địa vị vô cùng cao.
Cất tiếng liền nghe tiếng ồm ồm là thế, nhưng vẻ ngoài lại hắn chỉ khoảng gần 30 tuổi.
Hắn mở miệng: "Thanh! Đã xác định được chỗ chưa."
Người tên Thanh được gọi tên, giọng nói nịnh bợ trả lời: "Dạ rồi thủ lĩnh. Là nằm trong khu rừng phía nam."
Người gọi là thủ lĩnh: "Có bao nhiêu người?"
"Dạ tổng cộng có 7 người lớn, một trẻ em."
"Không ngờ lần này lại đông như vậy. Có đàn ông không?"
Người tên Thanh: "Theo tình báo thì không có, 7 người đều là phụ nữ. Có vẻ cũng là đang muốn tập kết người để kết nhóm."
Tên thủ lĩnh bỏ ngoài tai câu sau, liếm miệng, rờ rờ cây giáo trong tay. Giọng nói cà chớn: "7 người đàn bà sao. Lần này trúng mánh rồi. Mấy con đàn bà ngoài kia, tao đã quá chán rồi, không ngờ ông trời cũng giúp tao."
Tên Thanh giọng nói cũng hưng phấn lên: "Vậy, đánh luôn sao thủ lĩnh?"
"Chưa đâu. Để vài ngày xem sao, có khi vẫn còn vài tên nữa. Mày cứ cử người dòm ngó cho kĩ vào."
Tên Thanh cung kính: "Dạ."
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài có người chạy vào.
"Thủ lĩnh, con nhỏ kia lại chạy trốn rồi."
Hắn nện cây giáo: "Hừ! Kệ cha nó đi. Với vết thương đó, nó cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu."
Tên Thanh: "Nhưng lỡ đâu nó chạy báo cho bọn kia thì..."
Tên thủ lĩnh hắn cười mỉa một cái: "Cứ cho là nó báo, có mấy người đàn bà thì làm được gì. Chúng ta gần 20 người đàn ông, chẳng lẽ lại sợ mấy người đàn bà?"
"Thủ lĩnh nói phải."
"Hừ! Ta đói rồi. Mau đi chuẩn bị đồ ăn."
"Dạ thủ lĩnh. Tôi đi phân phó ngay."
Sau khi hắn tuân lệnh lui ra ngoài, tên Thanh sắc mặt thay đổi.
Nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người bên trong.
Nhắc chân đi vào một ngôi nhà khác, bên trong là nhà bếp, có mấy người phụ nữ gầy cồm ngồi co ro.
Hắn cất tiếng: "Mau chuẩn bị đồ ăn cho hắn đi."
Một người phụ nữ cất tiếng: "Không còn gì để nấu cả."
"Chẳng phải còn con gà sao?"
"Nhưng đó là..."
"Cứ làm đi."
Người phụ nữ do dự rồi cũng gật đầu.
Tên Thanh: "Lúc Ngọc Điệp đi, có đưa cho em ấy lương thực không?"
"Tôi có đưa một ít đậu luộc."
Một người phụ nữ khác cất tiếng: "Thanh, làm vậy thực sự ổn chứ, nếu chúng bắt lại em ấy thì..."
Thanh: "Không sao, tâm trạng của hắn bây giờ rất tốt vì phát hiện ra người. Sẽ không tốn công đi tìm một đứa trẻ bị thương như thế."
"Nhưng thực sự bọn họ sẽ giúp chúng ta sao?"
"Không phải là giúp chúng ta. Họ biết rằng có mối nguy hiểm đe dọa tới, họ nhất định sẽ không đứng im chịu chết. Chúng ta cứ đứng im qua một bên."
"Nhưng họ chỉ là phụ nữ như chúng ta, sao em lại đề cao họ sẽ đấu lại bọn hắn?"
Tên Thanh cười nhẹ: "Họ không phải là những người phụ nữ bình thường đâu. Được rồi, mau chuẩn bị đồ ăn cho hắn đi. Tôi đi trước."
"Em cũng phải cẩn thận đó."
"Đừng lo, tôi biết làm gì."
Thanh nói xong, bỏ đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nghe thấy xung quanh âm thanh nói chuyện đùa giỡn, la hét của bọn kia.
Thanh nắm chặt tay.
Lần này xin hãy thành công.
__________________________
Ở một con dốc.
Một dáng người nhỏ bé đi nép vào những bụi cây, nhìn về phía sau.
Thấy không có người đuổi theo, nàng mới ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Lấy đồ ăn từ chiếc áo khoát đã dơ hèm, nhanh chóng ăn lên. Rồi sau đó lại bắt đầu chạy thục mạng, bởi vì nàng biết chạy nhanh chừng nào, là tốt cho mình chừng đó.
Xuyên qua con dốc, qua một rừng cây, lại tới được một cái hồ. Nàng kiệt sức mà té xuống cạnh mé hồ, thở hổn hển.
Sau khi đỡ hơn một chút, lồm cồm bò dậy rồi thò đầu xuống hồ uống từng ngụm từng ngụm nước.
Lúc nàng ngoi lên tóc tai mặt mày đã ướt mem, từ từ bò lại ngồi dựa vào lùm cây nghỉ ngơi.
Dựa theo Thanh nói, chỗ của bọn họ chắc cũng gần tới rồi.
Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng người xù xì. Nàng thót tim nín thở quan sát.
Là bọn chúng.
Nàng đã quá quen thuộc mấy khuôn mặt đáng ghét này, cho nên dễ dàng nhận ra.
Chắc chắn là được giao tới giám sát bọn họ.
Không lâu lắm mọi thứ đã yên tĩnh trở lại. Bọn chúng đã đi rồi.
Nàng nhăn mặt, cứ đà này thì không thể nào gặp trực tiếp gặp họ được, phải tìm cách khác.
Vẫn trước tiên tìm ra chỗ của họ trước, rồi sao đó tính tiếp.
Bóng dáng nàng lại khuất sau bụi cây.
_____________________________
Bên này sau khi được hai người kể chuyện.
"Cái gì?" Mọi người đều trố mắt đồng thanh.
Dương Thị Ánh Mai: "Nơi này quá tuyệt vời đối với chúng, không cảnh sát, không ai quản. Người nào mạnh thì thắng thôi."
Trần Thị Lan Phương tức giận nói: "Sao hết chuyện này tới chuyện kia thế này. Đã tới đây rồi, chúng không thể sống bình yên không ai đụng ai được hay sao?"
Thái Thị Ngọc Hoa: "Thủ lĩnh, chị tính sao. Cũng như lần trước hạn chế ra khỏi nhà ạ?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lắc đầu: "Lần này khá là nghiêm trọng. Mọi người cứ sinh hoạt bình thường, có đi cũng là hạn chế đi xa. Tránh bứt dây động rừng."
Dương Thị Ánh Mai nói vào: "Làm vũ khí thì đã có tôi rồi. Mặc dù đã quan sát, nhưng mọi người hãy nói ra mình muốn sử dụng món gì."
Sao một hồi nói tới nói lui, cũng đúng theo cô dự đoán.
Trần Thị Lan Phương thì vẫn là giáo.
Thái Thị Ngọc Hoa là chĩa.
Ngô Thị Cẩm Tiên là cung tên.
Riêng Lê Thị Bích Châu thì không biết cái gì. Kiếm Hiệp Hay
Lê Thị Bích Châu: "Nếu có thể thì chị chỉ là dao thôi."
Dương Thị Ánh Mai: "Không thành vấn đề."
Vụ vũ khí đã bàn xong. Các nàng nói qua chuyện khác.
Trần Thị Lan Phương chống càm cảm thán: "Tụi em quá là may mắn khi gặp được chị đó, thủ lĩnh."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Hử?"
Thái Thị Ngọc Hoa: "Dạ phải đó. Không biết lúc trước tích được bao nhiêu đức nữa, mới gặp được chị."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười khổ, nói gì nghe nghiêm trọng vậy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười: "Chị cũng rất may mắn khi gặp được mọi người đó."
Cô không tiếng động ngó qua Nguyễn Thị Bạch Kiều, trong lòng yên lặng bổ sung. Cũng rất may mắn khi gặp được chị ấy.
Liên tiếp mấy ngày sau đều là sóng yên biển lặng, không có gì xảy ra. Nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi biết rằng vẫn có tay mắt đang quan sát xung quanh.
Ngày hôm qua Nguyễn Thị Bạch Kiều ra vườn, đã phát hiện vườn đã bị bới tung lên cả.
Vì vậy lúc nấu cơm nấu canh, các nàng hạn chế nêm gia vị, không để chúng biết được ở đây đầy đủ tiện nghi.
Buổi tối hôm đó lúc mọi người đang ngồi bàn bạc, nghe được chó sủa.
Tất cả cảnh giác lên, Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Nguyễn Thị Bạch Kiều đi ra ngoài xem xét.
Ra ngoài chỉ thấy một cô bé, do trời tối không nhìn rõ mặt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ nhìn thấy một thiếu nữ lên tiếng chào nàng, rồi chìa tay ra cho nàng xem.
Trên tay nàng có hai chữ đồng minh. Mắt lại liếc nhìn xung quanh ra hiệu.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn bộ dáng, hiểu được ra tiếng: "Sao về trễ vậy, vào đi. Kiếm được mật ong chưa?
Vừa nói vừa nhanh tay mở ra cửa.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm vào nhà kêu mọi cùng ra, nhưng lại bảo Ngô Thị Cẩm Tiên ở lại.
Đón nàng vào xong, mọi người cố ý đứng bên ngoài nói chuyện một hồi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy đã đủ rồi, liền lôi kéo nàng vào nhà.