"Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thổi bớt một cây đèn dầu, trả lời nàng: "Không sao, chúng ta có "khách" ý mà."
Nghe nàng nói Ngô Thị Cẩm Tiên mới ngó lại, xem một người đứng phía sau mọi người. Nàng cũng đã hiểu vì sau lúc nãy Nguyễn Thị Bạch Kiều không cho mình ra.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại khép bớt một cánh cửa bếp.
Mọi người dần dần ổn định.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi xuống: "Được rồi. Em là từ chỗ bên kia mỏ quặng?"
Thiếu nữ không hề sợ: "Phải."
"Lúc nãy em trên tay em có ghi hai chữ đồng minh?"
"Tôi tới đây là để báo cho mọi người tình hình hiện tại của chúng."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong bóng tối âm thầm quan sát.
Cô bé này là một người thông minh. Dựa vào buổi gần tối xuất hiện, lại sửa soạn tóc tai khá giống với Ngô Thị Cẩm Tiên.
Nàng dùng bùn viết chữ lên tay, bắt đom đóm đèn để bên trên, ai nhìn vào chỉ thấy nàng đừng đom đóm đèn để soi đường, nếu vậy động tác mở tay ra sẽ không bị nghi ngờ. Lúc nãy nghe âm thanh cũng là khá giống giọng của Ngô Thị Cẩm Tiên.
Cô bé này chắc phải quan sát lâu lắm.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không nhanh không chậm hỏi: "Vậy, bọn họ giờ đang gì?"
Thiếu nữ mím môi, chị Thanh đã nói khi gặp mấy người này, là phải báo tin ngay trạng thái của chúng cho họ. Nhưng nàng là vẫn đắn đo.
Thiếu nữ: "Tôi nói ra cũng được, nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện?"
"Phải."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hứng thú: "Vậy em nói xem là điều kiện gì."
"Giết hết bọn khốn đó."
Nàng nói ra câu đó, âm thanh mang theo tức giận, khuôn mặt lại rất bình tĩnh.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mau qua, vì cô hiểu rõ tình cảnh của họ.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Em không cần lo về điều đó, chúng nếu đụng tới người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho chúng. Nhưng, những gì em định nói, chúng tôi đều đã biết rồi. Xem ra bên em mới là người cần phải đáp ứng đều kiện của chúng tôi mới phải."
"Mấy người đều đã biết?"
Nhìn mấy người kia gật đầu, thiếu nữ run một cái.
Quả thật giống như chị Thanh nói, mấy người phụ nữ này không phải là đơn giản. Nàng có chút không biết phải làm gì, đứng yên đó nắm chặt hai tay.
Mấy người này là hy vọng hiện giờ của mọi người. Nàng giọng nói có chút run: "Vậy...đều kiện của chị là gì?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Đừng hoảng hốt như vậy, thực ra chúng tôi không có điều kiện gì đâu."
Nhìn nàng ánh mắt nghi hoặc, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói tiếp: "Chúng tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ ai cả, các người cũng là vậy. Giặc đến là bọn tôi đánh, giặc không đến, bọn tôi sẽ không đánh. Chỉ có vậy thôi."
Nàng là nói quá đúng.
Quả thật là bọn họ không phải có nghĩa vụ giúp các nàng.
Không khí im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên một tiếng giống vật gì đó nện lên mặt đất.
"Cầu xin mấy người cứu bọn tôi với, cầu xin mấy người."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên khi thấy thiếu nữ quỳ xuống cuối đầu.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vội vàng đi tới kéo nàng lên: "Em làm gì vậy, đứng lên đi."
Cô quả thật không ngờ được nàng lại quỳ xuống.
Thiếu nữ vẫn là quỳ: "Xin mấy người giúp chúng tôi. Bắt tôi làm trâu làm ngựa cũng được. Cầu xin mấy người."
Nàng sẵn sàng vứt bỏ tự trọng quỳ gối cúi đầu, cầu xin.
Mấy người Nguyễn Thị Tuyết Nhi chịu không nổi. Cô một lần nữa đỡ nàng lên, không cần dùng sức cũng đã đỡ được nàng lên.
"Được rồi, tôi đồng ý giúp. Đứng lên trước đã."
Nàng không tin: "Thật sự?"
"Ừ. Mau đứng lên đi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không tiếng động nhìn qua Nguyễn Thị Bạch Kiều với ánh mắt xin lỗi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng động tác, chỉ nhếch môi.
Lại thương người rồi.
Chờ nàng bình tĩnh trong chốc lát, hỏi thêm vài thông tin.
Những thông tin là giống với anh em Minh Nhân, Minh Nghĩa đã thông báo.
Ngồi thêm một chốc lát, thiếu nữ đã gấp gáp muốn đi trở về. Nguyễn Thị Tuyết Nhi không có ngăn cản, chỉ đưa cho nàng một chút đồ ăn.
Mọi người đối với việc làm của Nguyễn Thị Tuyết Nhi không có nói gì, buổi tối cứ thế trôi qua.
Buổi tối nằm trên giường, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mở miệng: "Xin lỗi chị, em lại tự ý quyết định rồi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều nằm im kế bên: "Mọi người gọi em là thủ lĩnh, đã xác nhận vị trí của em. Mọi người đều sẽ nghe theo lời em chỉ thị. Cho nên không phải xin lỗi hay gì hết, hiểu không?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vì câu này của nàng mà cảm thấy nhẹ nhõm.
_____________________________
Trong bụi rậm cách nhà các nàng khoảng 200 mét. Có hai người đàn ông đang thì thầm to nhỏ. Bên cạnh chúng vô cùng nhiều rác rưởi, cụ thể là trái cây, bọn họ hái ngoài vườn.
"Mày quan sát làm sao mà mấy con nhỏ đó đi ra đi vào mà không biết?" Một tên nói.
Tên còn lại: "Lúc đó tao là đi vệ sinh. Mà mày xem, chẳng phải là vẫn là tám cái bóng sao."
"Ừ. Từ giờ phải quan sát kĩ vào."
"Sao tao với mày bây giờ không xông vào xử luôn. Có mấy con đàn bà, cho mấy cái tát là xong chuyện chứ gì."
Tên này tát vào đầu tên kia một cái: "Mày quên à? Thủ lĩnh nói sẽ tự mình tới. Lo mà quan sát đi."
Tên bị đánh xoa xoa, hầm hừ một tiếng.
___________________________
Sáng hôm sau Nguyễn Thị Tuyết Nhi ra lò rèn bàn với Dương Thị Ánh Mai.
Dương Thị Ánh Mai hỏi lại: "Làm áo giáp?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Chỉ làm những mảnh áo bảo vệ những vùng như bụng lưng, và đùi."
"Hừm nghe cũng được đó. Được rồi cứ giao cho em."
"Được."
Tới trưa Dương Thị Ánh Mai làm xong mấy miếng sắt, nàng đã đục lỗ sẵn nên chỉ việc buột dây nữa là xong.
Gom đồ vật vào trong nhà, cô đè Nguyễn Thị Bạch Kiều ra để làm hình nộm.
Cô dùng dây gai buột những mảnh giáp sắt vào phía trước, và sau lưng cho nàng, lại làm ở phía chân. Rồi nàng di chuyển thử coi có quá nặng nề không.
Nhưng nàng lại đi như không, còn cử động khá là thoải mái nữa. Nguyễn Thị Tuyết Nhi suy nghĩ chắc là do thói quen.
Đám người Trần Thị Lan Phương bên cạnh đã nho nhỏ hò reo lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉnh sửa lại một chút, nói: "Vì đối phương có vũ khí, nên chị mới nghĩ ra việc làm thử áo giáp."
Trần Thị Lan Phương tự tin:
"Có cái này rồi thì sợ ai nữa."
Thái Thị Ngọc Hoa tát nàng một cái: "Đừng có tự tin quá."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trầm ngâm một lát, ra tiếng: "Mọi người thấy sao, nếu như chúng ta tấn công trước?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều lắc cổ tay: "Ý kiến không tồi."
Nhìn thấy nàng đang hiếu chiến, trong lòng cô cười một cái. Nhưng xem ra khí thế của nàng cũng không nhỏ, làm ảnh hưởng tới mấy người kia, ai nấy khí thế hừng hực trả lời nghe theo thủ lĩnh.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không có làm tất cả tuột hứng, nói: "Được, chúng ta phải bàn kĩ đối sách đã. Ánh Mai việc làm thêm áo giáp giao cho em nhé."
Dương Thị Ánh Mai tự tin nói: "Đảm bảo ngày mai là có cho tất cả mọi người."
_____________________________
Bên này tên Thanh sau khi được thiếu nữ báo tin.
Thanh trầm ngâm: "Xem ra không thể kì vọng vào họ quá nhiều được. Bên này chúng ta cũng phải có động tác."
Thiếu nữ đã tiếp lời ngay: "Không đâu chị, em tin tưởng họ. Họ tuyệt đối không phải loại người hứa xuông."
Thanh nhíu mày: "Chỉ mới gặp thôi mà em đã tin tưởng họ tới vậy?"
"Dạ."
"Được rồi, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút. Em đi báo với mọi người là..." Thanh cuối xuống nói nhỏ.
"Dạ."
Nhìn nàng chạy đi, Thanh có chút suy tư. Họ là có lòng thương người thật hay chỉ là mưu đồ. Nghĩ nghĩ một chút, Thanh vòng lại lều của tên thủ lĩnh.
Họ có mưu đồ hay không vẫn là để sau tính. Trước mắt thì giải quyết bọn này đã.
Vào liều thì thấy được tên kia đang ngồi ăn uống no say.
Thanh ra tiếng: "Thủ lĩnh, có tin tức mới."
Hắn dừng lại động tác: "Là gì?"
"Tin tức được đưa về báo, bọn họ đã biết sự tồn tại của chúng ta. Bọn họ đang chuẩn bị hành động."
"Vậy sao?"
"Vậy...Chúng ta có tấn công trước không thủ lĩnh?"
"Để tao suy nghĩ đã. Được rồi mày đi ra đi."
Thanh hơi do dự một chút nhưng cũng nghe theo lui ra ra ngoài.
Tên thủ lĩnh thấy Thanh đã lui ra, mặt hầm hầm lên tiếng: "Tình báo chính xác là như thế nào?"
Người bên cạnh thì thầm: "Bọn họ vẫn chưa có động tĩnh ạ. Vũ và Trung vẫn đang quan sát, họ nói chúng vẫn sinh hoạt bình thường. Không có vẻ là đã biết chúng ta."
"Thằng Thanh khốn nạn này!"
"Xử nó luôn chứ ạ."
"Đừng, cứ để vậy. Để tao xem nó làm được gì nữa. Cho thằng Vũ và thằng Trung quan sát kĩ vào."
"Dạ."
"Cũng cho mấy người đi tuần tra xung quanh."
"Dạ."
.
.
Trong bóng tối, ngồi trên nóc nhà nghe được, Thanh chỉ nhếch lên mép.
Tao đã có ý thông báo trước rồi đó nhé, chỉ là mày không tin tao thôi.
____________________________
Bên Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Từ lúc các nàng bàn bạc đã mau qua hai ngày.
Theo kế hoạch, tất cả sẽ cùng đi nhưng chỉ có Nguyễn Thị Tuyết Nhi, Nguyễn Thị Bạch Kiều, Thái Thị Ngọc Hoa và Trần Thị Lan Phương tham gia chiến đấu.
Còn lại Ngô Thị Cẩm Tiên Dương Thị Ánh Mai, Lê Thị Bích Châu và Phương Thị Thiên Kim vào rừng trú.
Hai anh em sinh đôi Minh Nhân Minh Nghĩa một người theo nhóm Nguyễn Thị Tuyết Nhi, còn người kia theo nhóm Ngô Thị Cẩm Tiên.
Sư tử cũng đi theo chiến đấu. Nó như là vũ khí quan trọng của các nàng vậy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Được rồi, mọi người đã hiểu chưa?"
Mọi người: "Dạ rồi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cổ vũ: "Qua lần này là chúng ta sẽ trở lại cuộc sống yên tĩnh. Mọi người, cố lên nhé."
"Dạ."
Trần Thị Lan Phương đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta có thể tin vào hai anh em kia không thủ lĩnh."
"Yên tâm. Họ là người của ta."
Về việc của hai anh em kia, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng đã gởi vũ khí phù hợp cho rồi.
"Rồi, quyết định tối nay nhé."
"Dạ."
Mọi người đều đi chuẩn bị.
Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa muốn đem theo cơm, Lê Thị Bích Châu cũng thuận theo làm cho mỗi nhóm một ít cơm bỏ vào ống tre đem theo.
Bên này Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lên dao. Nàng là muốn đi xử lý hai chướng ngại vật ngoài hàng rào trước. Nguyễn Thị Tuyết Nhi hiểu rõ, gật đầu nói nàng cẩn thận.
Không bao lâu, nàng đã trở về, không có một chút thở dốc.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi len lén nhìn dao của nàng. Không có vết máu.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn ra được tâm tư nàng, lên tiếng: "Tôi đã rửa sạch hết rồi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không có gì, cười nói: "Vậy sao?"
Buổi tối.
Các nàng vào sâu trong rừng, gặp được hai anh em sinh đôi. Hai người kia đồng thanh: "Chào mọi người."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi, gật đầu, tay đưa qua hai ống tre: "Chào. Đây cơm đem theo."
"Cảm ơn thủ lĩnh."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe hai người xưng hô, nghĩ chắc là do Nguyễn Thị Bạch Kiều đã muốn họ gọi như vậy.
Cô cũng không có cảm giác kì lạ, gật đầu, nói: "Được rồi. Chúng ta chia ra thôi."
Các nàng liền phân ra hai nhóm đi hai đường khác nhau.
Phương Thị Thiên Kim nhìn lưu luyến theo nhóm Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã đi khuất.
Ngô Thị Cẩm Tiên thấy được, trấn an nàng: "Đừng lo lắng, mọi người mạnh lắm."
Bên cạnh Dương Thị Ánh Mai cũng lên tiếng: "Phải đó."
Phương Thị Thiên Kim nghe các nàng nói, lắc đầu trả lời: "Em không có lo lắng, em biết các chị ấy nhất định sẽ thắng."
Phương Thị Thiên Kim mím môi: "Em chỉ tiếc là không được đi theo mọi người cùng chiến đấu."
Câu trả lời của cô bé làm mọi người kinh ngạc.
Dương Thị Ánh Mai cười haha lên: "Quả không hổ câu "hổ phụ sinh hổ tử", toàn là có máu chiến thôi. Chị Tuyết Nhi và chị Bạch Kiều đã sắp đào tạo ra một chiến binh rồi đấy. "
Phương Thị Thiên Kim nghe nàng nói, vui vẻ lên. Nàng là thực sự mong mình có thể giống như hai người kia.
Lê Thị Bích Châu đốt lửa lên, lên tiếng: "Chờ em lớn đã, bây giờ thì mau đi thôi."
Mọi người gật đầu, bước chân nhanh hơn.