• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng lưng đi xa của Vân Hiểu Tinh, Lục Thị vừa tức vừa sợ, người run như cầy sấy, ma ma bên cạnh vội đỡ bà ta dậy: “Phu nhân, chúng ta nhịn đi, đến khi cô nương nhà chúng ta gả đi, chúng ta sẽ được sống thoải mái!”

“Vì sao ta phải nhịn! Ta là chủ mẫu của Vân gia, là Tướng quân phu nhân của Vân gia, còn sợ gì con nhỏ đó? Hơn nữa có tai họa như nàng ta, Ý Nhi của ta làm sao gả vào nhà quyền quý được? Ta đã từ chối phủ Tây Bình Hầu rồi, nếu Ý Nhi không gả vào nhà tốt thì ta sẽ thành trò cười cho cả Kinh Thành!”

Ma ma khó xử nói: “Nhưng rõ ràng Đại Tướng quân thiên vị Đại tiểu thư..”

“Nếu Vân Hiểu Tinh chết thì sẽ không còn ai cản đường Ý Nhi của ta nữa!” Đáy mắt Lục Thị phát ra ánh sáng độc ác tàn nhẫn, khuôn mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn: “Sao ông trời không đưa nàng ta đi đi!”

Ma ma thấp giọng nói gì đó.

Lục Thị cười u ám: “Tốt, tốt lắm...

Vân Hiểu Tinh biết mình đã đắc tội Lục Thị. Tuy nàng tự thấy mình khỏe mạnh, nhưng nhìn Ngọc Trân cơ thể mỏng manh yếu đuối, lại đi theo nàng liên tiếp gặp nạn thì vẫn thấy mình cần phải chuẩn bị trước.

Bước đầu tiên trong việc chuẩn bị là để Ngọc Trân chạy bộ mỗi ngày, rèn luyện sức khỏe.

Ngọc Trân chạy tới mức sống không bằng chết, thở hổn hển: “Tiểu thư, nô tỳ có thể đổi cách rèn luyện khác được không? Ngày nào cũng ra ngoài chạy bộ, mọi người đều nhìn nô tỳ kìa!”

Quá mất mặt!

“Tốt mà, vừa có thể rèn luyện sức khỏe vừa luyện da mặt dày.” Vân Hiểu Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu nha đầu: “Ngươi nhớ đây, nếu sau này còn bị người khác đánh vô duyên vô cớ nữa thì ta cho ngươi chạy trên phố.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ngọc Trân khiếp sợ suýt nữa thì quỳ trước tiểu thư nhà mình.

Giọng nói của bà tử phòng bếp vang lên. Ngọc Trân không khỏi suy nghĩ Vân Hiểu Tinh lại nảy ra ý tưởng kỳ lạ gì nữa rồi, mau chóng đi ra ngoài, không lâu sau mang một hộp thức ăn vào: “Tiểu thư, lão phu nhân đi bái Phật, mang gạo Phật về bảo mỗi nhà bếp nhỏ tự nấu thành cháo theo sở thích của mọi người, nói là đuổi vận xui.

Vân Hiểu Tinh đúng lúc đang hơi đói bèn ăn một miếng, sắc mặt nàng hơi thay đổi, lập tức đặt thìa xuống: “Hửm?”

“Tiểu thư, không ngon sao ạ?" Ngọc Trân ngạc nhiên hỏi.

Vân Hiểu Tinh nhìn cháo gạo, khinh thường cười khẽ: “Ngon nhưng mà có độc, lãng phí cả bát cháo ngon.”

Ngọc Trân há hốc mồm: “Có người bỏ độc ấy ạ? Tiểu thư! Có người muốn hại người!” Nàng ấy vội vàng chạy ra ngoài: “Nô tỳ phải đi nói với Đại Tướng quân!”

“Quay lại.” Vân Hiểu Tinh gọi tỳ nữ thiếu kiên nhẫn này lại: "Bây giờ ngươi đi thì có ích gì, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ thôi, đến lúc đó giết người diệt khẩu, còn không có ai làm chứng. Ngươi đích thân cầm châm bạc đi thăm dò thử xem, chỉ mỗi chỗ chúng ta bị bỏ độc hay tất cả cháo đều có vấn đề"

“Vâng!”

Ngọc Trân đi ra ngoài, Vân Hiểu Tinh cũng không nhàn rỗi, bưng bát cháo đi vào phòng thí nghiệm, một lúc sau, nàng đã kiểm tra ra độc tố thuộc loại mãn tính, có thể khiến thần kinh suy nhược rồi chết mà không ai phát hiện. Thật là một cách tốt để hại người trong nhà.

Chỉ là không biết ai muốn hại nàng đây?

Ánh mắt Vân Hiểu Tinh hơi lạnh, mang theo ánh sáng lạnh lẽo thấu xương!

Vân Hiểu Tinh ra khỏi phòng thí nghiệm, một lúc sau Ngọc Trân cũng trở về: "Tiểu thư, cháo viện khác đều không sao, chỉ có mỗi của chúng ta...

Mắt Ngọc Trân lại đỏ lên, tiểu thư nhà nàng đúng là số khổ, ở phủ Hoàng tử không được sống tốt, về nhà cũng bị người ta hãm hại!

“Vừa rồi ngươi nói cháo này được nấu từ gạo Phật lão phu nhân mang về?"

“Vâng! Ma ma bên phía lão phu nhân còn dặn dò gạo này đã cúng Phật, không được vo, nếu không sẽ làm mất ý tốt của Phật tổ!”

“” Khóe miệng Vân Hiểu Tinh hơi run rẩy.

May mà không hạ độc thành công đấy, nếu không ăn vào viêm dạ dày thì sao?

“Tiểu thư, chúng ta thật sự không nói cho Tướng quân ạ?"

“Đương nhiên phải nói rồi, nhưng phải bắt được thủ phạm thực sự đã.”

Ngọc Trân sửng sốt: "Phải, phải bắt thế nào ạ?”

Mắt Vân Hiểu Tinh hơi híp lại, nàng chậm rãi nở nụ cười: “Nếu lần này ta không ăn được thì vất vả cho người đó phải nấu lại lần nữa thôi.

"Da?"

Ngọc Trân còn chưa kịp phản ứng thì Vân Hiểu Tinh đã vung tay, ném cả cháo cả bát ra ngoài cửa sổ, cố ý cao giọng nói: “Mèo hoang ở đâu ra đây? Tiếc bát cháo này quá, Ngọc Trân, tới bếp lấy thêm một bát khác đi!”

Nói xong, nàng nháy mắt với Ngọc Trân.

Ngọc Trân ở phủ Hoàng tử trải qua nhiều điều, cuối cùng cũng được mài giũa, giật mình xong cũng tỉnh táo lại: “Vâng, bây giờ nô tỳ đi ngay đây!”

Bóng người ngoài cửa lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Một lúc sau, Ngọc Trân thật sự bưng đĩa thức ăn đi tới phòng bếp, bà tử đầu bếp lập tức qua hỏi: “Sao vậy, Đại cô nương không thích à?”

Ngọc Trân vô thức muốn nhìn xung quanh, sau đó lại nhớ tới lời dặn của Vân Hiểu Tinh nên hít vào một hơi, giữ bình tĩnh nói: “Cũng không biết mèo hoang ở đâu nhảy ra phá rối, Đại tiểu thư nói tiếc quá rồi bảo lấy lại bát khác.

“Để ta lấy cho. Bà tử vội nói.

Ngọc Trân gật đầu rồi lại kéo bà tử quản sự lại: "Bà cho người dọn dẹp trước đi, Đại tiểu thư muốn ăn đồ nóng hổi, nhưng chỉ thích mỗi đồ bà nấu thôi”

“Ầy, được, được!”

Ngọc Trân lại chỉ mấy người nữa: “Mấy người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ dọn dẹp đi, để hai người lại đây trông là được rồi.

Vân Hiểu Tinh là cục cưng trong tay Đại Tướng quân Vân Duệ Khải, Ngọc Trân là nha hoàn riêng của Vân Hiểu Tinh, đương nhiên địa vị ở Vân gia cũng cao, nàng ấy vừa nói, mọi người không ai dám trái lời, phòng bếp nhộn nhịp không lâu sau chỉ còn lại mấy bà tử và tiểu nha đầu không quản sự.

Một lúc sau, một nha hoàn mười bảy mười tám tuổi chậm rãi đi vào bếp, nói vài câu rồi làm như lơ đãng đi đến trước nồi cháo: “Ở đây nấu gì mà thơm thế?”

“Đây là cháo do Đại tiểu thư đích thân chỉ định nấu đó.”

“Vậy à? Để ta xem xem là món ngon gì.” Nha hoàn vừa nói vừa mở nắp nồi cháo, tay còn lại giấu trong tay áo hơi chuyển động, gói thuốc trắng nho nhỏ lộ ra, bột trắng mịn rơi vào trong.

Gần như cùng lúc đó, một bàn tay khác đưa ra giữ lấy cổ tay nha hoàn kia, Ngọc Trân nghiêm giọng quát: "Ngươi muốn bỏ gì vào cháo của tiểu thư nhà ta?”

Nha hoàn đó tái mặt sợ hãi: "Ngươi, ngươi nói linh tinh gì vậy?"

Ngọc Trân cướp túi thuốc vẫn chưa rắc hết từ tay nàng ta: “Ta nói linh tinh? Ta tận mắt nhìn thấy ngươi rắc thứ này vào, ngươi có dám cho người kiểm tra xem trong túi này là thuốc gì không?”

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, nha hoàn run lẩy bẩy, không nói được lời nào.

Ngọc Trân quát: “Nói đi! Rốt cuộc kẻ nào ra lệnh cho ngươi?”

Nha hoàn cắn răng mắng: “Đại tiểu thư đối xử với ta không tốt, vừa đánh vừa mắng, ta hận nàng ta không chết nên muốn hạ độc nàng ta! Mọi chuyện đều do một mình ta làm! Không liên quan gì đến người khác!”

Ngọc Trân tức giận: “Ngươi còn dám đổ tội cho tiểu thư nhà chúng ta nữa, bây giờ ta sẽ đưa ngươi tới gặp Tướng quân và Đại phu nhân! Để ta xem ngươi còn dám nói dối nữa không?”

Nha hoàn rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cũng không biết sức từ đâu ra, nàng ta hất tay Ngọc Trân, vội vàng chạy tới chỗ giếng bên ngoài!

“Nàng ta định trốn kìa!”

"Không đúng, nàng ta muốn nhảy xuống giếng!” Ngọc Trân hét lớn: "Mau ngăn nàng ta lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK