Nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tiêu Quân Hạo, ánh mắt lạnh lẽo: "Tiêu Quân Hạo, hai người các ngươi người hát kẻ khen hay, bắt Ngọc Trân không chịu buông tha, chẳng phải là muốn vả mặt ta sao? Thế nào? Bây giờ ngươi vừa lòng rồi lại không vui nữa à?”
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo sắc bén: “Vân Hiểu Tinh, chuyện đã đến nước này, ngươi vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm à? Ngươi còn xứng làm Hoàng tử phi nữa không?”
“Hoàng tử phi?” Vân Hiểu Tinh như nghe thấy câu chuyện cười lớn lắm, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ châm chọc: “Tiêu Quân Hạo, ngươi nghe lời đồn Phượng Tinh, cuối cùng cũng thấy lấy ta không có lợi rồi à? Bây giờ đang muốn tìm lý do để bỏ ta đúng không?”
Tiêu Quân Hạo nổi giận đùng đùng: “Vân Hiểu Tinh, ngươi nói linh tinh gì đấy!”
“Ta nói linh tinh?” Vân Hiểu Tinh cười lạnh lùng, nàng vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ trong mắt lại như có lửa cháy, sáng ngời đến kinh người: “Tiêu Quân Hạo, ngươi nói ta đánh Lý Phong, vậy có nhân chứng, vật chứng không? Ngươi đã điều tra hay là tự ngươi nhìn thấy? Môn hộ ở đây, đừng nói là người trong phủ, người trên đường cũng không ít, tìm bừa một người cũng có thể chứng minh cho sự trong sạch của ta, thế nhưng ngươi không quan tâm, ngươi chỉ nghe từ một phía rồi tin ngay, không phải là muốn mượn việc này chèn ép ta sao?”
Tiêu Quân Hạo hơi giật mình, lửa giận dâng lên cũng giảm bớt, hắn lạnh lùng nói: "Đương nhiên ta đã cho người thẩm tra rồi.”
“Thẩm tra?” Vân Hiểu Tinh hơi quay mặt lại, liếc thấy vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt Tề Lâm Mạn, nàng lạnh lùng cười: “Ngươi tự đi hay là cho người đi?”
Lời chất vấn không chút che giấu của nàng khiến Tiêu Quân Hạo lại sầm mặt: “Vân Hiểu Tinh, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đưa người lên đây!”
Người được đưa lên là một tên sai vặt, tên sai vặt không lớn lắm, chừng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt cậu ta là vẻ hoảng sợ và căng thẳng, cậu ta quỳ dưới đất không nói được lời nào.
Vân Hiểu Tinh liếc qua: “Là ngươi nhìn thấy ta đánh người?"
“Vâng, vâng!”
“Ta đánh như thế nào?”
“Người, người hạ độc trước để Lý Phong đại ca không kịp hoàn hồn, sau đó, sau đó người dùng gậy đánh huynh ấy!”
“Tay nào?”
“Tay trái, à không, không phải, là tay phải..” Tên sai vặt lo lắng nói: “Tiểu nhân trốn trong bụi cỏ, nhìn thấy, thấy tay phải cầm gậy rồi đánh xuống như thế này!”
Vân Hiểu Tinh bật cười: “Ngươi chắc chắn là mình nhìn rõ chứ, ta thuận tay trái cơ mà? Ngươi nói ngươi trốn trong bụi cỏ, đến chuyện này cũng nhìn nhầm, vừa nghe đã biết là nói dối!”
Tên sai vặt sửng sốt, sau đó lại nói: “Là, là do tiểu nhân nhìn nhầm, thật ra là...
“Tỷ tỷ, sao ta không biết là tỷ thuận tay trái?” Tề Lâm Mạn chợt lên tiếng, cắt ngang lời tên sai vặt!
Vân Hiểu Tinh cười mỉa: “Ngươi đã từng hầu hạ ta ăn cơm hay hầu hạ ta thay quần áo, hay là ngươi cũng trốn trong bụi cỏ cùng hắn nhìn thấy ta đánh người? Nếu không làm sao ngươi biết ta không thuận tay trái?"
Tim Tề Lâm Mạn giật thót, cuối cùng cũng biết mình đã rơi vào bẫy của Vân Hiểu Tinh!
Vân Hiểu Tinh hoàn toàn không phải người thuận tay trái, nàng cố tình nói như vậy chỉ để lừa bọn họ, để bọn họ lộ ra sơ hở trước mặt sư huynh!
Tề Lâm Mạn và Tiêu Quân Hạo lớn lên cùng nhau, nàng ta biết sư huynh tâm tư kín kẽ, nếu không cũng không thể từ một Hoàng tử không được sủng ái trở thành Thiết Huyết Chiến Vương được người người ca tụng!
Một khi khiến hắn dấy lên nghi ngờ...
Lòng nàng ta càng lúc càng hoảng loạn, nàng ta vô thức ngước mắt, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng của Tiêu Quân Hạo, tim nàng ta lỡ mất một nhịp, vô thức muốn nở nụ cười, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Quân Hạo đã nhìn đi nơi khác, không nhìn nàng ta nữa.
Tề Lâm Mạn hoàn toàn hoảng loạn.
Sư huynh... không tin nàng ta nữa rồi sao?
Ánh mắt trầm lạnh của Tiêu Quân Hạo nhìn vào tên sai vặt, trong giọng nói lãnh đạm dường như chứa sát khí, tựa như sát thần đến từ chiến trường xa xôi!
“Ta cho người thêm một cơ hội, nếu có một lời nói dối, chết!
Người tên sai vặt mềm nhũn, hai chân run rẩy, sợ hãi tè cả ra quần: “Nô tài, nô tài sai rồi ạ! Nô tài biết sai rồi! Đều là Lý Phong, hắn bảo nô tài nói như vậy!”
Lý Phong đột nhiên ngước mắt, khàn giọng hét: “Ta bảo ngươi nói thế bao giờ? Ngươi nói dối còn muốn hãm hại ta à!”
“Là người hứa cho ta hai mươi lượng bạc nên ta mới nói, rõ ràng là ngươi bất kính với Hoàng tử phi nên Hoàng tử phi mới cho ngươi một bài học! Đến một đầu ngón tay của ngươi Hoàng tử phi cũng không động vào, vết thương trên người người rõ ràng là do ngươi tự bị ngã!”
“Ngươi nói linh tinh!”
“Ta không nói linh tinh! Mười lượng bạc ngươi đưa vẫn còn ở trong phòng ta! Ngươi còn viết giấy nợ nói rằng xong việc sẽ đưa nốt cho ta mười lượng bạc nữa!” Tên sai vặt bất chấp: “Điện hạ, những điều nô tài nói đều là sự thật!”
Ánh mắt hờ hững của Tiêu Quân Hạo rơi vào người Lý Phong: “Lý Phong, ngươi còn gì muốn nói nữa không?”
Lý Phong thực sự đã từng phục vụ trong đội quân tiên phong của Tiêu Quân Hạo, đương nhiên biết vị điện hạ này trị quân nghiêm khắc thế nào, mà hắn kỵ nhất là phản bội!
Tuy trước khi hành động, hắn ta cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Tiêu Quân Hạo vạch trần, nhưng khi thật sự bị Tiêu Quân Hạo phát hiện, hắn ta vẫn không tự chủ được mà run rẩy, quỳ xuống bò đến trước mặt Tiêu Quân Hạo: “Điện hạ! Điện hạ tha mạng ạ!”
“Tại sao lại vu oan cho Hoàng phi?”
Vân Hiểu Tinh cười khẩy, ánh mắt chế giễu.
Lý Phong liếc mắt nhìn Vân Hiểu Tinh, cắn răng nói: “Điện hạ, nô tài biết người không thích mối hôn sự này, Hoàng phi hống hách, nô tài chỉ nghĩ là như vậy có lẽ sẽ đuổi được Hoàng phi đi! Điện hạ, nô tài trung thành với chủ, nô tài chỉ muốn tốt cho ngài thôi!”
Vẻ mặt Tiêu Quân Hạo lạnh lùng: “Lý Phong, ngươi thật sự đã rời xa quân đội đã lâu nên quên mất quy tắc của bổn điện rồi, ngươi tưởng ngươi nói như vậy là bổn điện sẽ tha cho người ư?”
Lý Phong bị vạch trần tâm tư, cứng đờ không nói được lời nào.
“Lý Phong vu oan hãm hại, bất kính với Hoàng phi.” Tiêu Quân Hạo nghiêm giọng nói: “Phạt hai trăm quân trượng, bất luận sống chết!”
Lý Phong bị đẩy ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt: “Điện hạ! Điện hạ tha mạng! Tề Trắc phi cứu mạng!”
Tề Lâm Mạn vô thức gọi: “Sư huynh...
Nhưng Tiêu Quân Hạo lại quay đầu nhìn nàng ta, nơi sâu trong đôi mắt đen hiện lên chút cảm xúc phức tạp, nhưng rồi lại biến mất rất nhanh.
“Đánh!”
Quân trượng nặng nề đánh lên người Lý Phong, người hắn ta lập tức cứng đờ, không nói được lời nào!
Lòng bàn tay Tề Lâm Mạn run lên, cảm thấy cây gậy kia như đang đánh lên người mình, cơ thể nàng ta hơi lắc lư, sâu trong đáy mắt hoàn toàn là vẻ không dám tin cùng sợ hãi!
Sư huynh thật sự muốn đánh chết Lý Phong!
Sao hắn có thể tàn nhẫn, không nể mặt chút nào như vậy? Lý Phong là binh lính đã đi theo hắn mười năm...
Hơi thở của Lý Phong dần yếu đi, không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Vật sống xung quanh dường như cũng lặng đi theo sinh mệnh của Lý Phong, im phăng phắc như tiếng ve mùa đông, không còn âm thanh nào nữa.
Đột nhiên có người di chuyển.
Người ấy là Vân Hiểu Tinh.
Nàng gắng sức đỡ Ngọc Trân đã gần ngất dậy, đối với một nữ nhân không biết võ thì điều này hơi khó khăn, nhưng lưng nàng thẳng tắp, cho dù là bóng lưng cũng toát lên ý chí chiến đấu không chịu khuất phục!
Tiêu Quân Hạo nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh mà thẳng tắp của nàng, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc, hắn trầm giọng bảo: “Đi mời đại phu.”
Bước chân Vân Hiểu Tinh không dừng lại.
Từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn Tiêu Quân Hạo thêm một lần nào nữa.
Vô Tung không kìm được gọi: “Điện hạ, Hoàng phi...
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như hắn ta nhìn thấy vẻ hối hận và bực bội trên mặt Tiêu Quân Hạo. Đến khi nhìn lại lần nữa, Tiêu Quân Hạo vẫn lạnh mặt, đôi mắt đen sâu thẳm, nào có chút cảm xúc gì.
“Chủ nhân?”
Tiêu Quân Hạo lãnh đạm dời mắt, trầm giọng hạ lệnh: “Đi điều tra Lý Phong, ta muốn biết chân tướng”
“Vâng!”