• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao Thế tử gia lại đứng đây thế? Hiếm khi ra ngoài, sao không uống rượu cùng chúng ta đi?” Bằng hữu cầm ly rượu tới, cúi đầu nhìn cửa hàng son phấn dưới tòa đối diện: “Ơ, đó không phải thiên kim nhà phủ Tướng quân sao? Chẳng trách Thế tử gia lại bỏ rượu ngon không uống, hóa ra là nhìn vị hôn thê.”

“Vị hôn thê nào?” Một bằng hữu hóng chuyện khác cũng chen vào: “Thế tử gia là người thừa kế duy nhất của phủ Tây Bình hầu, rồng phượng trong thiên hạ sao có thể đính hôn sớm như vậy?”

“Chắc chắn không phải người khác, là đích nữ phủ Đại Tướng quân, đệ nhất tài nữ Đại Lệ, gia thế hiển hách, tài mạo song toàn, không được tính là hạ thấp Thế tử gia của chúng

ta!"

Thế tử Tây Bình Hầu cười nhạt, ý cười không tới đáy mắt: “Đều là lời đồn trong Kinh thôi, không thể coi là thật, Lý huynh đừng vấy bẩn thanh danh Vân cô nương.

Lý huynh giật mình: “Chỉ là lời đồn thôi a?"

“Đương nhiên chỉ là lời đồn” Tần Nhậm Phong hờ hững nói: “Mọi người mà nói linh tinh nữa để Đại Tướng quân nghe được, sợ là sẽ tức giận đấy.”

Mọi người nghĩ đến Vân Tướng quân tính nóng như lửa, hậm hực không dám nhắc đến nữa: “Cũng phải, cô nương Vân gia có thân phận thế nào, tài sắc vẹn toàn, biết đâu lại là Phượng Tinh trong lời đồn! Có phúc lớn lắm đấy!”

“Chứ sao nữa!”

Tần Nhậm Phong cười hùa một tiếng, cầm ly rượu lên, nhìn Vân Giai Ý vẫn tỏ ra liễu yếu đào tơ đáng thương dưới lầu, trong đầu không khỏi nhớ tới lời khóc than của mẹ.

“Con à, hôm qua phu nhân Đại Tướng quân đích thân tới nhà nói rằng Nhị cô nương tuổi còn nhỏ, hôn ước đành hủy bỏ thôi... Con trai, là mẹ vô dụng, hôn sự này là do cha con khi còn sống sắp đặt, nhưng mẹ lại không giữ được! Là mẹ có lỗi với con!”

Tuổi còn nhỏ là giả, tính khí cao ngạo mới là thật!

Đường đường là Nhị cô nương của Vân gia, đương nhiên không coi trọng Thế tử hầu phủ sa sút, không có chỗ dựa là hắn ta rồi!

Ánh mắt Tần Nhậm Phong lạnh lẽo, hắn ta uống cạn ly rượu, chất lỏng nóng rực đi vào phổi, thiêu đốt tới tận xương!

Vân Hiểu Tinh đi trên đường hồi lâu cũng không tìm thấy manh mối liên quan đến Phượng Tinh, nàng một lần nữa khẳng định mình không hợp làm thám tử.

Không tìm được manh mối, nàng chỉ đành về phủ. Vừa vào phủ Bát Hoàng tử đã thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường, các hạ nhân nhìn thấy nàng đều như nhìn thấy rắn độc thủ dữ, tránh còn không kịp!

Ánh mắt nàng lóe lên, nàng kéo một nha hoàn trông hơi quen mắt lại: “Có chuyện gì thế?”

Nha hoàn hoảng sợ nhìn chung quanh, hạ giọng gấp gáp nói: “Hoàng phi nương nương, người mau tới Tri Xuân uyển xem đi, Ngọc Trân tỷ tỷ sắp bị đánh chết rồi...

Ánh mắt Vân Hiểu Tinh bỗng trở nên sắc lạnh!

Nàng vội tới Tri Xuân uyển, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Ngọc Trân: “Nô tỳ không biết... Tiểu thư không đánh người... Tiểu thư không đánh người đâu..

Vân Hiểu Tinh vô cùng tức giận, đạp mạnh cửa viện, ngước mắt lên thì thấy Ngọc Trân bị trói trên ghế, phần eo đã bê bết máu, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Tiêu Quân Hạo thờ ơ đứng đó, Tề Lâm Mạn thì tươi cười, đáy mắt đầy vẻ đắc ý.

Đôi mèo mả gà đồng này, đúng là cặp trời sinh!

Bên tai vang lên tiếng thốt lên đẩy ngạc nhiên, Vân Hiểu Tinh làm như không nghe, đạp người hầu đang vung ván ra, lạnh lùng nhìn Tiêu Quân Hạo: “Ngọc Trân là người của ta, sao ngươi lại đánh nàng ấy!”

Tiêu Quân Hạo mặt lạnh như băng, hờ hững nhìn Vân Hiểu Tinh: “Vì sao lại đánh, ngươi còn không biết chắc?”

Tề Lâm Mạn cười duyên dáng: “Tỷ tỷ đừng giận, chỉ là sư huynh đã hạ lệnh canh giữ cửa nghiêm ngặt, không cho ai tùy ý ra vào, nha đầu này rõ ràng biết rõ mà vẫn không khuyên chủ nhân, đương phiên phải chịu phạt rồi.” Nói rồi, nàng ta liếc Tiêu Quân Hạo, lại cười khẽ: "Tỷ tỷ, tỷ như vậy khiến muội muội và sư huynh khó xử lắm đấy”

Vân Hiểu Tinh đỡ Ngọc Trân dậy, lạnh lùng liếc qua: “Làm sao? Ta đường đương là Chính phi, ra ngoài còn phải báo cáo với thê thiếp là ngươi à?”

Tề Lâm Mạn vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức tủi thân nhìn Tiêu Quân Hạo: “Sư huynh!”

Đôi mắt đen của Tiêu Quân Hạo nghiêm nghị: “Vân Hiểu Tinh, ngươi ngông cuồng vừa thôi, hôm nay để được ra ngoài mà đánh cả người gác cổng! Tưởng có Đại Tướng quân chống lưng là ngươi có thể muốn làm gì thì làm thật đấy à? Đây không phải phủ Tướng quân của ngươi!”

Bị giội chậu nước bẩn lên đầu khiến mặt Vân Hiểu Tinh biến sắc, nàng lạnh giọng quát lên: “Ta đánh hắn khi nào?"

Tề Lâm Mạn vội nói: “Tỷ tỷ, người gác cổng đó chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, trong nhà hắn cũng có người già trẻ nhỏ, tỷ có giận hơn nữa cũng không thể tùy tiện đánh người chứ.

“Nực cười! Hắn nói năng lỗ mãng, dạy dỗ hắn còn hạ thấp thân phận của ta, ta đánh hắn làm gì?”

“Lý Phong ở ngay trong đại sảnh, ngươi vẫn còn chết không chịu hối cải à!” Tiêu Quân Hạo châm chọc nhìn Vân Hiểu Tinh, lửa giận trong đôi mắt đen tăng vọt: “Đưa Lý Phong ra đây!”

Một lúc sau, Lý Phong khập khiễng đi tới, mặt mũi bầm dập, gần như không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, xem ra thật sự bị đánh rất nặng.

Hắn ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Quân Hạo: “Điện hạ! Điện hạ hãy đòi lại công bằng cho tiểu nhân!”

Vân Hiểu Tinh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Lý Phong, chậm rãi nói: “Là ta đánh ngươi?”

Lý Phong mau chóng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Vân Hiểu Tinh thì vội dời mắt như bị giật điện: “Vâng... Đương nhiên nô tài bị thương là do Hoàng phi nương nương ban thưởng rồi ạ!”

“Ồ? Tay nào của ta đánh ngươi? Ngươi là người gác cổng của phủ Hoàng tử, là người mà một người không biết võ như ta, động một ngón tay vào cũng có thể khiến ngươi bị thương được à?”

Trên mặt Lý Phong hiện lên vẻ hoảng loạn, vô thức ngẩng đầu nhìn Tề Lâm Mạn.

Tề Lâm Mạn nói ngay: “Tỷ tỷ, tuy tỷ không biết võ, nhưng tỷ cũng là người giỏi hạ độc, trong phủ có ai không biết đâu! Tỷ tỷ, những thủ vệ gác cổng này đều là cựu binh đã xuất ngũ dưới trướng sư huynh, Lý Phong đi theo sư huynh không có công lao cũng có khổ lao, tỷ không thể tùy hứng như vậy chứ!”

Lý Phong dập đầu khóc lóc: “Điện hạ, nô tài may mắn được vào sinh ra tử với ngài, tuy bây giờ đã xuất ngũ, nhưng vẫn chưa dám quên quân quy! Nào dám nói láo! Đó là đại tội sẽ bị chém đầu! Nếu nô tài có nửa lời dối trá, xin chịu phạt theo quân quy

Mắt Tiêu Quân Hạo tối lại, trong mắt đầy vẻ nghiêm nghị!

Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

Hắn quản lý quân đội nghiêm khắc, quân quy lại càng nghiêm khắc hơn, nếu Lý Phong đã dám chịu phạt theo quân quy, đương nhiên là biết nếu mình nói dối sẽ phải chịu phạt!

So với Vân Hiểu Tinh làm bao việc xấu, đương nhiên hắn tin tưởng binh lính của mình hơn.

“Vân Hiểu Tinh, ngươi vẫn chưa biết tội à?" Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng có Thái hậu và bệ hạ bảo vệ là ta không làm gì được ngươi chắc?”

Thấy bọn họ kẻ tung người hứng, lửa giận trong lòng Vân Hiểu Tinh dâng lên, đang định bốc hỏa thì Ngọc Trân đang nằm trong lòng nàng chợt cử động: “Tiểu thư..

Kể từ khi xuyên không tới đây, ngoài Vân Duệ Khải thì cũng chỉ có Ngọc Trân thật lòng trung thành bảo vệ nàng. Vân Hiểu Tinh cúi đầu nhìn Ngọc Trân bị đánh bê bết máu, lòng đau như cắt: “Ta đây.”

“Tiểu thư, người đừng... cãi nhau với điện hạ nữa. Ngọc Trân cố gắng ngước mắt lên, hấp hối nói: “Điện hạ, là lỗi của Ngọc Trân, không phải lỗi của tiểu thư, là Ngọc Trân không nói cho tiểu thư...”

Tề Lâm Mạn cười khẩy. “Đương nhiên đều là lỗi của ngươi rồi, nếu không phải ngươi thì sao hôm nay có thể xảy ra chuyện lớn thế này! Mấy ngày nữa Lý Phong đã thành thân rồi, nhưng lại bị tỷ tỷ đánh thành ra thế này, còn thành thân thế nào được nữa?”

Tiêu Quân Hạo căm ghét nhìn Văn Hiểu Tinh, lạnh lùng bảo: “Vân Hiểu Tinh, để một nha hoàn chịu tội thay ngươi, ngươi đúng là oai quá nhỉ!”

Vân Hiểu Tinh nắm chặt tay lại, móng tay nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay, đau tới nỗi sợi dây mang tên kiềm chế trong đầu nàng đứt phựt. Nàng cẩn thận đặt Ngọc Trân xuống, từ từ đứng dậy, đôi mắt đầy lạnh lùng âm u!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK