• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì? Hoàng quý phi, bà có bị điên không?"

Tử Xuyên đang đứng cạnh Vân Tuyết Y, nghe Tôn Tầm Thanh đề xuất như vậy mà không thể kiềm chế được đã hồ ngôn loạn ngữ.

"Hỗn xược!" - Hoàng thượng nổi giận - "Xuyên Nhi, cho dù con không tán thành chuyện này nhưng hoàng quý phi là bậc trưởng bối của con!"

Tử Hàn liền bước lên một bước, quy củ tác ấp rồi mỉm cười thưa lên.

"Phụ hoàng. Thất hoàng đệ tuổi nhỏ bồng bột, vẫn là nên khoan dung. Còn về hôn sự, nhi thần cảm thấy Hoàng quý phi nương nương nói rất có lý."

"Bổn vương không thấy có lý!"

"Xuyên Nhi!" - Hòa phi lớn tiếng ngăn lời.

"..."


"Chuyện này...?!"

Các quần thần đứng tại đây đều khá băn khoăn. Thiết nghĩ mối hôn sự lớn giữa thiên kim nhà thừa tướng với hoàng thất lại không được đương sự là Thất vương gia chấp nhận, họ không biết nên về phe nào cho phải. Ít ra trước đây hắn chịu thuận nước xuôi dòng, thành thân đối với Vân Tuyết Y không có ý kiến gì, họ còn có thể chắp thêm vài ba câu hưởng ứng. Hiện tại, hắn lại phản đối gay gắt. Chuyện này cũng quá khó xử rồi đi.

"Các vị ái khanh! Đúng như lời Hòa phi nói, trẫm trước đây đã từng định hôn cho Xuyên Nhi và Vân Tuyết Lam, nhị tiểu thư Vân gia. Chỉ là nàng ta mấy tháng nữa mới đến tuổi cập kê, nên cũng vừa thời ban hôn. Cách đây gần một tuần đã viết thánh chỉ rồi."

"Viết rồi ư?!" - Vân Tuyết Lam ngạc nhiên.

"Bệ hạ!" - Tôn Tầm Thanh cũng không khỏi bị bất ngờ phủ đầu - "Theo thần thiếp biết, Thất vương phủ chưa nhận được một thư thánh chỉ nào."

"Chưa nhận được?" - Hoàng thượng cau mày khó hiểu, gõ gõ trên tay bệ - "Xuyên Nhi, chuyện này là sao?"

"Bổn vương xé nó rồi."

Chung quanh chỉ còn yên tĩnh như một tờ tĩnh lặng. Mọi người kinh sợ không dám lên tiếng, căn bản đều đã gần như bị hù dọa bởi sự bình thản đến đáng sợ của hắn.

Có một câu "gần vua như gần hổ". Nhưng mọi người luôn thấy điều này dưới thân phận hắn lại là một chuyện rất khác.

Hoàng thượng sủng ái hắn hết mức, điều đó ai cũng biết. Chuyện này e là cũng không đến mức phạt nặng.

"Thất vương gia! Ngài có biết mình đang làm gì không? Kháng chỉ đã là đại tội, ngài có chết trăm lần cũng không đủ. Đằng này còn xé nó..." - Vân Tuyết Y lén kéo kéo tay áo hắn.

"Y Nhi, nàng đang lo lắng cho ta?"

"Ngài... ngài nghĩ nhiều rồi..." - Vân Tuyết Y lảng tránh - "Ta là vì bệ hạ..."

"Đủ rồi! Xuyên Nhi, con hãy về đóng cửa suy ngẫm lại lỗi lầm trong một tháng cho trẫm."

"..."

"Chỉ là cấm túc một tháng ư?"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, để vương gia nghe thấy thì không hay đâu."

"Chẳng phải xưa nay vẫn luôn như vậy à? Sau này vị quốc chủ của Đại Tề chúng ta cũng chỉ có ngài ấy thôi."

"..."

"Hừ!"

Tử Xuyên hờ hững rút hờ kiếm ra rồi lại tra vào, dứt khoát quay người dặn dò Tiêu Tự đôi ba câu, đưa mắt nhìn Vân Tuyết Y một hồi rồi phi ngựa đi mất.

"Chuyện hôn sự tạm thời hoãn lại đi." - Hoàng thượng khoát tay tỏ ý không muốn nhắc lại chuyện này.

"Thánh thượng anh minh!"

...

[Thất vương phủ]

"Vương gia, là lỗi sai của thuộc hạ..."

Tiêu Tự hối lỗi quỳ gối ở thư phòng Thất vương phủ, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.

Mười phút trước:

"Tại sao ta phải đến Thất vương phủ?"

"Vương gia đã căn dặn, là tiểu thư còn mang ơn ngài ấy."

Tiêu Tự và Vân Tuyết Y đang đôi co ở phía ngoài cổng thành. Hắn ta trước đó đã được chủ tử lệnh cho bằng mọi giá phải đưa được nàng về phủ, nên chỉ còn cách tuân theo.

Xem ra, sáng hôm nay đề xuất hôn sự, là Tử Xuyên đang thực sự lo lắng rồi.

Chỉ có điều nàng không cảm thấy thế mà thôi.

"Không! Dù vậy thì ta cũng sẽ không đến đó. Nói với vương gia của ngươi..."

Vân Tuyết Y vì một điều gì đó tác động mà khựng người. Đôi mắt nàng dần khép lại, thân thể theo đó mà ngã về sau. Tiêu Tự rất nhanh đã đưa tay đỡ nàng, khuôn mặt mang một nét tội lỗi.

"Xin lỗi tiểu thư, thuộc hạ là vì bất đắc dĩ."

...

"Thế rồi ngươi đã đánh ngất nàng ấy?"

"Vương gia, ngài nói thuộc hạ phải đem được tiểu thư về. Tiểu thư nhất định chống đối, thuộc hạ chỉ còn cách đó..."

"Bỏ đi bỏ đi!" - Hắn quay lưng - "Nàng ấy an toàn là được."

"Vương gia, lệnh cấm này chừng nào mới kết thúc?"

"Phụ hoàng không nhốt bổn vương được lâu đâu, dăm ba bữa nữa lại được thả ra thôi. Ít ra hiện tại bổn vương cũng không muốn ra ngoài, lại có Y Nhi ở đây rồi..."

Hắn vừa khẽ nói vừa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, ánh mắt dịu dàng đối với nàng như một bảo bối.


"Ả phụ nữ kia sao rồi?"


"Vương gia nói... Vân nhị tiểu thư? Nàng ta biết ngài mang tiểu thư về phủ nên đang ở biệt viện làm loạn đòi gặp ngài." - Tiêu Tự ngẩng đầu lên nhìn - "Còn... còn nói tiểu thư là hồ ly hiện hình, đã dùng bùa ngải mê hoặc ngài."


"Chậc! Vậy mà giờ vẫn còn có kẻ đối với bổn vương không biết tự lượng sức." - Hắn cau mày lắc đầu, vẫn bình thản ngồi xếp cờ vây - "Tăng thêm người ép nhốt cô ta vào trong biệt viện, đừng để cô ta ra ngoài ăn nói hàm hồ, bảo nô tì ở đó không cần đối xử đặc biệt với cô ta."


"Rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK