• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện từ lúc nào?" - Hoàng hậu sốt sắng hỏi.

Thông cáo này quá đột ngột, việc có thần y có thể trị bệnh cho Vân Tuyết Y họ cũng không hề hay biết.

"Là Thất vương gia đã tiếp đón họ. Ngài ấy bảo không cần phải bẩm báo lại với bệ hạ, để vương gia tự giải quyết."

"Nghịch tử! Vậy mà chuyện gì cũng dám làm."

Hòa phi vuốt nhẹ lưng Hoàng thượng, cử chỉ nhẹ nhàng thêm vài phần khuyên can - "Bệ hạ bớt giận. Xuyên nhi lâu nay đứng ra cáng đáng sự vụ triều chính, bây giờ chuyện của Y Y, nó cũng thay ngài mà xử lý, nó cũng vì muốn tốt cho ngài."

Hoàng thượng luôn nghe theo lời khuyên của Hòa phi. Lần này, người cũng coi như nguôi ngoai phần nào.

"Đi! Cùng trẫm đi xem bọn trẻ."

Ngoài hoàng thành, Tử Xuyên đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt nhất, trang bị thêm vài thị vệ ăn mặc chỉnh tề đi theo.

"Ta để người đi theo đảm bảo an toàn cho Y Nhi và ngươi, chừng nào đến Luân Sơn cốc, họ sẽ phụng mệnh trở về."

Phong Vân Vô Ưu cau mày, nhưng dù sao cũng không phải không có lý, chỉ cần không bước vào lãnh địa của hắn ta là được.


"Đa tạ điện hạ."

Vân Tuyết Y nằm trong xe, không có chút phản ứng nào. Hơi thở nặng nề, sắc mặt ngày càng tệ. Nàng dường như đang đứng bên bờ sự sống và cái chết.

Phong Vân Vô Ưu lấy ra một viên đan dược, dùng nội lực ép vào trong miệng nàng. Lát sau, khuôn mặt nàng giãn ra đôi chút. Cảm giác đã bớt khó chịu hơn nhiều.

Xe ngựa chuyển bánh cứ thế từ trong cung ra khỏi hoàng thành, di chuyển về phía ngược lại. Dõi theo bóng xe đã khuất ấy, Tử Xuyên vẫn chưa thể yên tâm, liền quay người dặn dò.

"Tiêu Tự, phái ám vệ đi theo họ. Đừng để họ xảy ra bất cứ chuyện gì."

"Vâng."

Xe đi một ngày đường. Có những lúc dừng lại để nghỉ ngơi, có những lúc bị chặn xe bởi những bọn thổ phỉ trên núi muốn giết người cướp của. Những lúc nguy nan, Vân Tuyết Y vẫn chìm trong giấc ngủ dài mộng sâu, không có chút phản ứng gì. Nhưng đều đã an toàn khi ngựa "hí" một tràng liên hồi, dừng xe ngay tại trước một đường đi ngoằn ngoèo, khá hẹp và có chút hoang dã.

Bên ngoài có một đám rắn độc che phủ, Phong Vân Vô Ưu lấy ra một bình hoa dược, một tay cầm bình tạo tiếng "soạt" một cái đã lan tỏa toàn bộ. Đám rắn từ từ lui về, trốn vào hang ổ của chúng. Xem ra, đây chính là lớp phòng ngự ngoài của Luân Sơn cốc.

"Các ngươi đi đến đây được rồi."

"Tuân mệnh thần y đại nhân."

Đội thị vệ cũng rất biết điều, họ đã nghe Tử Xuyên dặn dò, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của Phong Vân Vô Ưu.

Xe ngựa cắm để ngoài cùng đám thị vệ. Hắn bế Vân Tuyết Y lên, cùng theo đó là Tiểu Lăng đi theo sau. Đi qua một vài con đường nhỏ như mê cung, lát sau mới dẫn đến một không gian rộng lớn. Đẹp vô cùng! Tất cả như một bờ thảo nguyên bao la, chỉ thấy một màu xanh trải dài, xa đến chân trời đằng kia, lại có một vài con thú kì lạ đang bay nhảy, là sủng vật của Vô Ưu. Giữa một khoảng rộng thơm mùi hoa cỏ đấy lại có một cây đại thụ to lớn phủ rợp bóng. Dưới gốc, có một chiếc xích đu làm từ gỗ mộc và dây leo chắc chắn tạo thành vòm, đủ cho ba người ngồi.

Phong Vân Vô Ưu đặt nàng xuống. Tiếp đó, hắn quay người dặn dò Tiểu Lăng đi hái một vài loại dược tốt để điều chế. Mặc dù là đệ tử chân chính, nhưng hắn vẫn không muốn để Tiểu Lăng được truyền thụ cách hóa giải căn nguyên của loại bệnh này.

Tiểu Lăng cũng không muốn trái ý sư phụ, liền vâng lời chạy đi hái dược thảo.

Đợi Tiểu Lăng đi rồi, có một nam nhân từ sau bóng cây lớn bước ra.

"Tham kiến vương tử điện hạ."

"Phong Vân Vô Ưu, ngươi làm rất tốt!" - Hắn từ từ tiến đến, miệng nở nụ cười có chút gian xảo - "Hay phải gọi ngươi là, Qua Nhĩ Đặc La?"

"Là tên nào thì cũng không quan trọng. Chỉ là một cách gọi thôi."

Nụ cười ấy càng ranh mãnh hơn nữa. Đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Áo Đề Lạp.

Nếu nói Thất vương gia thờ ơ sinh mệnh, thì hắn chính là bạo quân.

"Vốn dĩ loại mầm bệnh này muốn thông qua nội gián bổn vương cài vào để độc thủ lão vua nhu nhược Tử Huệ đó, ai mà ngờ vô duyên vô cớ lại bị truyền sang cho Y Y thế này." - Áo Đề Lạp vuốt ve mái tóc Vân Tuyết Y, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng như sợ nàng tỉnh giấc.

"Là sai phạm của hạ thần khi đã điều chế ra loại độc nguy hiểm như vậy. Tội thần đáng muôn chết."

"Ngươi mà chết đi thì sao ta cứu sống Y Y được? Chuyện này tạm thời gác lại đi."

"Vâng!" - Phong Vân Vô Ưu kính cẩn - "Nhưng điện hạ, ngài không định đưa nàng ta về Ba Tư sao?"

Áo Đề Lạp liền dừng động tác. Hắn ngước lên nhìn thuộc hạ của mình một cách không vui, đầy sự bất mãn.

"Chuyện của bổn vương từ lúc nào đến lượt ngươi quản rồi?"

"Vi thần không dám."

Hắn ngồi dậy, sờ nhẹ khuôn mặt Vân Tuyết Y như lưu luyến, như không nỡ xa rời - "Chăm sóc nàng ấy cho tốt. Không thì hậu quả gì ngươi biết rồi đấy!"

"Tuân lệnh."

... . Đam Mỹ Hay

"Ngươi có chắc là con ả Vân Tuyết Y đó mang bệnh nặng rồi chứ?"

"Nô tì cam đoan. Chuyện này đang truyền ra trong cung. Hơn nữa, lại có cả tin có một vị thần y nói có thể chữa bệnh cho ả, nên đã đem người đến gì mà Luân Sơn cốc rồi."

Nữ tử vừa bẩm báo, là nhất đẳng nha hoàn A Ngọc bên cạnh Hoàng quý phi.

"Hừ! Tốt nhất là mang nó đi xa một chút." - Người đàn bà cầm quạt bà sa, vừa uống trà vừa nở nụ cười có chút gian xảo - "Cho dù nó có công cứu bệ hạ thì đã sao? Cuối cùng vẫn chỉ là một khối thi thể."

Vân Tuyết Lam đứng trước mặt Hoàng quý phi, không ngừng thán tụng - "Nương nương nói phải! Bây giờ ả đã không còn ngáng đường nương nương được nữa. Thần vui mừng cùng người."

Tôn Tầm Thanh ngả người xuống phụng ỷ - "Vân Tuyết Lam. Ta thấy ngươi có vẻ khá yêu thích Thất vương gia?"

"Nương... nương nương nói gì thế? Ta..."

"Bổn cung sẽ không gây bất lợi gì với ngươi, chỉ cần ngươi đi theo bổn cung. Thất vương gia, sẽ là của ngươi."

Vân Tuyết Lam mừng rỡ, không khỏi khấp khởi trong lòng - "Đa tạ nương nương! Đa tạ nương nương thành toàn."

Đạt được mục đích, có người chống đỡ, Vân Tuyết Lam sau đó đã tìm cớ cáo lui đi về.

"Nương nương. Người thật sự muốn thành toàn cho họ? Là muốn lôi kéo Thất vương gia về phe mình ư?"

"Không hẳn. Muốn lôi kéo được Thất vương gia, điều này khó hơn lên trời. Tính tình hắn dị ngược, hỉ nộ vô thường, lại thêm phần khó lường hung bạo. Chẳng qua, nếu Vân Tuyết Lam giữ chân được hắn, thì xem ra kế hoạch của bổn cung cũng vẫn còn đường cứu vãn."

"Nương nương anh minh."

"Đi nào! Cho Vân nhị tiểu thư chút lợi để giữ chữ tín của bổn cung trước."

"Vâng!"

Tôn Tầm Thanh bước lên đại điện, nói với Lý công công rằng bà ta muốn cầu kiến. Lúc bước vào, vẫn đang là thời điểm thượng triều, các bá quan văn võ đều ở tại đây. Có điều, đây mới là thế lợi.

"Bệ hạ! Thần thiếp có chuyện cần nói với ngài."

"Quý phi cứ nói đi."

"Bệ hạ! Thần thiếp thấy Thất vương gia đã hòa ly, lại chưa lập thiếp thất. Vậy sao bệ hạ không ban cho một mối hôn sự tốt?"

"Ý nàng như nào?"

"Bệ hạ. Nếu tỷ tỷ không làm tròn bổn phận, thì có thể để muội muội trả nghĩa. Được bệ hạ ân thưởng, Thất vương chắc chắn sẽ cảm kích không thôi."

Hoàng thượng đắn đo suy nghĩ. Nhưng trong mắt ngài lâu nay, Xuyên Nhi của ngài vẫn là người luôn tuyệt tình với Vân Tuyết Y. Ngài cũng không muốn nàng phải chịu khổ dây dưa không dứt. Nếu có thể tốt cho cả hai, chẳng phải đề nghị của Tôn Tầm Thanh cũng có lý sao? Thế thì...


...


"Vương gia!"


"Có chuyện gì?"


"Trong cung truyền tới khẩu dụ, bệ hạ muốn lập Vân nhị tiểu thư trở thành thứ phi của ngài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK