• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần đưa tay vén chiếc rèm xe, rồi thò đầu nhoài người ra ngoài nhìn chung quanh.

"Tiểu Tuyết! Ngươi định đi đâu?"

Hắn cũng nghe tin nàng gặp nguy ở núi Phong Mã, đã vội vã mang người đến ứng cứu thì đã gặp nàng ở gần lối vào Luân Sơn cốc. Phong Vân Vô Ưu và Tiểu Lăng đều bình an vô sự, Vân Tuyết Y hẹn ngày hội ngộ, rồi cùng hắn quay về Họa Kinh.

"Còn đi đâu nữa! Đương nhiên là về phủ rồi." - Nàng cười gian - "Chắc hẳn ở nhà phụ thân và Thẩm di nương đều nghĩ rằng ta tử mệnh khó thoát, nên đang rất lo lắng cho ta. Ta còn phải về xem xem, tránh để họ phiền lòng."1

[Thừa tướng phủ]

"Phụ thân! Phụ thân! Con ranh Vân Tuyết Y thế mà đang trên đường trở về rồi!" - Vân Tuyết Lam vội vã chạy vào phủ la lối om sòm.


"Cái gì? Không phải là nó sắp chết sao? Còn về được?!" - Vân Hàng khi nghe thấy tên nàng thì như nghe phải tên ác thú địa phủ sắp tới đòi mạng, lão trừng mắt nhìn Vân Tuyết Lam - "Tốt nhất con đừng có động gì đến nó. Để làm mất mặt ta, con cũng cút luôn ra khỏi cái phủ này đi."

"Cha..."

Thẩm thị bộ dáng ủy khuất, từ bên ngoài liền chạy vội vào khóc lóc sướt mướt, hai tay ôm chặt lấy nữ nhi.

"Lão gia, ngài không nên nói Lam Nhi như thế! Bây giờ con bé đã là trắc phi của Thất vương gia. Từ lâu sau lưng Vân Tuyết Y đã mất đi chỗ dựa, sao có thể trở thành vật cản uy hiếp Lam Nhi được."

"Phải! Bây giờ Vân Tuyết Y chẳng là cái thá gì cả."

"Chỉ cần đánh mất lòng tin của hoàng thượng, thì từ nay về sau xem ai dám đứng ra đòi công đạo thay nó."

Lão ta bắt đầu tự thưởng lợi thế chủ động, hai tay chống cắm suy xét - "Phu nhân! Hai ngày sau trong cung sẽ tổ chức lễ săn bắn mùa thu. Xem chừng đây có thể là một cơ hội tốt."

Vân Tuyết Lam hào hứng, tay siết lại đập xuống bàn, miệng cười gian trá mà tự đắc trong lòng - "Phụ thân! Lần này con nhất định sẽ cho Vân Tuyết Y đẹp mặt!"

"Các ngươi định cho ta cái gì đẹp mặt cơ?"

Một câu nói vọng từ ngoài viện vào trong đã khiến cả ba người phải sững người lại, mở to mắt nhìn người con gái đang uy nghiêm bước vào.

"Y... Y Nhi... Con về rồi sao?" - Thẩm thị nét mặt không tự nhiên, cố nặn ra một nụ cười giả tạo.

Vân Tuyết Y bước vào thư phòng, đằng sau nàng là thị vệ của Thất vương phủ, có điều trước giờ nàng luôn nghĩ đây là người của Hòa phi. Nàng nhìn thẳng vào mắt Vân Hàng, rồi quay sang liếc nhìn Thẩm thị, vẻ mặt hờ hững, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường.

"Thẩm di nương, tính từ hôm đó còn chưa tới một tháng, người đã được ra khỏi từ đường rồi? Người trong nhà thấy thì biết là phụ thân yêu chiều, dung túng di nương, người không biết còn tưởng quy củ gia pháp của Vân gia chỉ là thứ bù nhìn..."

"Vân Tuyết Y!" - Vân Hàng hai tay siết lại đập bàn, vẻ mặt phẫn khích - "Ngươi dám sỉ nhục cả Vân gia, ngươi đúng là thứ bất nghĩa, không biết tốt xấu!"

Vân Tuyết Y phá lên cười - "Không biết ai mới là bất nghĩa, năm xưa Vân gia chỉ là một gia tộc vô danh, nhờ Tần gia, nhờ nương ta mới có thể phát triển như thế này. Bây giờ nữ nhi mới hiểu thế nào là "cha nào con nấy"."

"Con khốn này...!" - Vân Hàng định đưa tay lên đánh thẳng mặt nàng thì bị một bàn tay chặn ngang lại.1

"Vân thừa tướng!" - Giang Thần lạnh lùng gạt tay - "Ông quên bổn thế tử đang còn đứng ở đây hay sao?"

Lão thu tay về, gượng gạo ra vẻ nhún nhường, miệng cười niềm nở, tiến đến gần hắn mà tiếp đón.

"Giang thế tử! Do lão thần không chú ý đến ngài, nên thật có lỗi. Chẳng là lão thần đang dạy dỗ nữ nhi, đã khiến thế tử chê cười rồi."

"Mong là ông còn nể mặt ta, đối với Tiểu Tuyết giơ cao đánh khẽ."

"Lão thần đã hiểu, đã hiểu." - Lão gật gù.

Vân Hàng không nghĩ tới bên tay Vân Tuyết Y còn có một thế tử chống đỡ, cục tức hôm nay đương nhiên không thể nuốt trôi. Lão ta sôi sục trong lòng, sốt ruột chờ đến ngày hoàng thượng mở hội đi săn.

...

Màn đêm buông xuống. Cảnh khuya tịch mịch. Ngước mắt lên thấy vòm trời cao lồng lộng, cúi đầu nhìn xuống thấy ánh trăng tràn trề trên mặt nước. Sao nhỏ càng lúc càng sáng, càng hiện rõ hơn.

Đại phòng vẫn cứ thắp sáng đèn. Vân Tuyết Y nằm trên giường, quay đi quay lại vẫn không thể ngủ nổi. Thấy hơi ngột ngạt, nàng mở hé cửa sổ. Vừa mở, lập tức ánh đèn dầu bị thổi tắt đi.

Nàng thở nhẹ, tự hỏi sao đêm nay gió lại nổi lên mạnh như thế. Lồm cồm bò dậy định thắp lại đèn, nàng va phải thứ gì đó rắn chắc ngay bên cạnh giường. Ánh trăng hắt vào lờ mờ đủ để nàng hình dung ra điều gì trước mắt.

"Đây là...?"

Cảm giác bất an, nàng khẽ lôi con dao để dưới gối, đưa lên kề sát yết hầu của nam nhân đứng trước mặt.

"Ngươi là ai?"

Khó lường trước, hắn lại khống chế được con dao của nàng, vứt xuống đất, ép nàng ngã xuống giường, nằm gọn dưới thân hình của hắn.


"Nằm yên."


Vân Tuyết Y thất thế. Nàng chỉ còn cách nghe theo lời hắn, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn có chút khó chịu. Chưa bao giờ nàng bị một ai đe dọa, đưa vào thế bị động như thế này.


Nhưng đêm hôm khuya khoắt, vào phòng nàng lại không có ý giết hại, cũng không có hành động quá phận, không lẽ đây lại là một tên biến thái nhân cách phân liệt?


"Tên lưu manh! Lát nữa xem bổn tiểu thư xử ngươi như thế nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK