Vừa rồi Ngọc nhi nghe không hiểu Bạch Nghiên cùng tỷ tỷ kì quái kia nói cái gì, nhưng nàng nhạy cảm bắt được hai chữ 'rời đi', nhìn Bạch Nghiên hỏi "Nghiên Nghiên ca ca, ngươi phải rời đi sao?"
"Không phải." Bạch Nghiên không biết phải giải thích như thế nào, "Tóm lại, sự tình ngày hôm nay Ngọc nhi không cần kể cho bất cứ ai nghe có được không, coi như là bí mật của hai chúng ta?"
Ngọc nhi vẫn là rất nguyện ý cùng Bạch Nghiên giữ bí mật này, nàng gật đầu đáp ứng: "Nghiên Nghiên ca ca yên tâm, ta sẽ không nói đâu, ngay cả cha ta cũng sẽ không nói. Nếu có một ngày ngươi phải đi, nhất định phải nói cho tiểu Ngọc nhi biết."
Tuy tuổi Ngọc nhi nhỏ, nhưng trải qua quá nhiều chuyện lại làm nàng hiểu rõ trong lòng một đạo lý.
Không có người nào sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình, cho dù là người yêu thương mình nhất như cha có lẽ có một ngày nào đó cũng sẽ rời đi, tựa như thân ảnh mờ nhạt trong trí nhớ, đôi tay ôn nhu ôm nàng, mùi hoa dâm bụt nhàn nhạt của mẫu thân. Cuối cùng vẫn là không từ mà biệt, nàng thậm chí nhớ không nổi câu cuối cùng mẫu thân nói với mình là gì.
Bỗng nhiên có bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, đem nàng từ trong hồi ức kéo ra.
Nàng thấy Bạch Nghiên đối với nàng cười cười, "Nếu có một ngày ta phải rời đi, bất luận như thế nào cũng sẽ cùng tiểu Ngọc nhi nói lời từ biệt."
Ngọc nhi quay đầu lau lau nước mắt, nàng coi cái này như một lời hứa hẹn giữa bằng hữu với nhau.
"Nhất định, không được gạt người."
"Ân"
Ngày mà Hàn Ảnh Kiếm được đúc thành công, hàn băng lấy nhà gỗ làm trung tâm lan tràn ra toàn bộ Thiên Thiển Sơn. Vân Mặc Tuyên đem Hàn Ảnh Kiếm đi tới chỗ Bạch Nghiên, đó là một thanh huyền kiếm, đơn giản không hoa văn, mơ hồ có thể thấy ánh u lam mờ ảo, hàn khí nhè nhẹ lượn quanh thân kiếm cùng sát khí dày đặc, tất cả đều chứng minh rằng đây không phải là một thanh kiếm bình thường.
'Xoát' một tiếng, Vân Mặc Tuyên đột nhiên vung kiếm, một đạo kiếm khí sắc bén xẹt qua bên cạnh Bạch Nghiên, mang theo một cơn gió lướt qua tóc cùng bạch y của hắn, Bạch Nghiên nghe thấy tiếng đổ ngã của cây đại thụ phía sau mình.
"Sư tôn thấy thế nào." Vân Mặc Tuyên chăm chú nhìn Hàn Ảnh Kiếm, nhẹ giọng hỏi.
"Thực.......tốt." Bạch Nghiên miễn cưỡng nói, mới vừa nãy trong nháy mắt âm thanh kiếm khí kia xẹt qua tai, thực lạnh. Hắn không quên vai phản diện mình xuyên chính là sẽ chết dưới thanh kiếm này, bảy bảy bốn mươi chín đao, đủ thể hiện hận ý như thế nào rồi.....
Mình đã không phải là Bạch Nghiên trước kia, Vân Mặc Tuyên nói không chừng cũng đoán được cái gì đi, nhưng hắn lại không có sát ý, mình làm gì lại sợ hãi như vậy? Bạch Nghiên tự an ủi bản thân, nhưng cái loại cảm giác bất an này vẫn luôn quanh quẩn không dứt, trong nháy mắt kia trực giác mách bảo sớm muộn gì hắn cũng chết dưới thanh kiếm này.
Xoay người nhìn gốc đại thụ trơn nhẵn, Bạch Nghiên nuốt nước miếng.
"Kiếm này tuy là kiếm tốt, nhưng oán khí quá nặng, nói không chừng là có liên quan tới khối Băng phách huyền thiết kia." Vu Giám nhìn hàn băng dưới chân, nhíu mày nói: "Trước tiên nên đem oán khí tiêu trừ, nếu không oán khí trong thời gian dài sẽ ngược lại làm ảnh hưởng tới kiếm giả."
"Các ngươi đi Kiếm Trủng Thành trước đi, trung tâm Kiếm Trủng Thành có một cái Vạn Kiếm Trủng, bên trong có những thanh kiếm cổ do những đại sư đúc thành, cũng có những thanh kiếm do những tu linh hiệp khách từ khắp nơi lưu lại, kiếm ý nơi đó nồng đậm có thể giúp bình ổn cổ oán khí của Hàn Ảnh Kiếm."
Vu Giám trầm tư một phen rồi đưa ra biện pháp.
Vân Mặc Tuyên gật đầu, phương pháp bình ổn cổ oán khí chính là cái này, hướng Vu Giám ôm quyền nói: "Đa tạ." Bất luận là trước khi trọng sinh hay là sau khi trọng sinh.
Vu Giám khoát tay: "Hầy.....làm huynh đệ không cần phải nói cảm ơn."
"Nghiên Nghiên, không tốt." Tiểu mao cầu đáng lẽ đang chơi với Ngọc nhi bỗng chạy tới bên cạnh Bạch Nghiên nôn nóng nói, "Ngươi mau đến xem tiểu Ngọc nhi."
Lời vừa nói ra, ba người không kịp hỏi nhiều, liền vội đi theo mao cầu.
Ngọc nhi và tiểu mao cầu chơi ở chỗ cách nơi này không xa, dưới gốc cây, nàng đang tự làm vòng hoa cho tiểu mao cầu chơi. Lúc nàng ngồi dựa vào thân cây, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, ôm ngực hô hấp khó khăn, mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi tuôn.
"Tiểu Ngọc nhi!" Vu Giám lòng nóng như lửa đốt, bước nhanh tới đem nữ nhi ôm vào lòng ngực.
Bạch Nghiên cũng vội vàng hỏi tiểu mao cầu, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, ta, ta nguyên lai đang bồi tiểu Ngọc nhi chơi, ai ngờ nàng đột nhiên ôm ngực kêu đau, ta không có biện pháp bèn phải chạy đi tìm các ngươi......"
Bất thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn dọa tiểu mao cầu nhảy dựng, nó đến bây giờ vẫn còn hoảng.
Vu Giám xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của nữ nhi, đau lòng nói: "Tiểu Ngọc nhi đang phát bệnh tim."
"Sao lại như thế?" Vân Mặc Tuyên nhíu mày nói, "Thiên Thiển Sơn không phải đã ức chế bệnh tình của nàng rồi sao?".
Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng
"Không biết." Vu Giám lắc đầu, "Bệnh tình của nàng vẫn khó có thể nói trước được."
Đối với Ngọc nhi mà nói thì bệnh này đã có từ trong bụng mẹ, là bệnh tim bẩm sinh, Bạch Nghiên còn nhớ rõ trong tiểu thuyết muốn cứu chữa chỉ có cách đi Linh Y Cốc tìm cốc chủ Phương Linh Nguyệt mới có biện pháp.
Phải cứu tiểu Ngọc nhi mới được, Bạch Nghiên vừa định nói liền nghe thấy Vân Mặc Tuyên mở miệng: "Ta đi Linh Y Cốc."
"Cái gì?" Vu Giám ngẩng đầu nói, "Ngươi muốn đi Linh Y Cốc?"
"Ta giúp ngươi đi Linh Y Cốc tìm Phương Linh Nguyệt." Vân Mặc Tuyên dừng một chút lại nói, "Cho dù tiểu Ngọc nhi không phát bệnh ta vẫn sẽ đi, các ngươi không nên ngốc tại Thiên Thiển Sơn cả đời không rời đi."
"Cốc chủ Linh Y Cốc Phương Linh Nguyệt là thần y nổi tiếng khắp đại lục An Lạc, đồn đại rằng nàng thậm chí có thể khởi từ hồi sinh, ta cũng đã từng tới cầu nàng chữa trị cho Ngọc nhi."
Nói tới đây, Vu Giám thở dài "Nhưng nàng lại là người kỳ quái, có cứu hay không đều dựa vào tâm tình của nàng, nếu là người nàng không muốn cứu cho dù có tới thì ngay cả đại môn cũng không thể vào. Ta từng cầu nàng rất lâu cũng đều là bất lực trở về, cho nên mới phải mang nàng tới Thiên Thiển Sơn này."
Phương Linh Nguyệt này, Bạch Nghiên nhớ tới trong tiểu thuyết có miêu tả, phong tình vạn chủng, cởi mở táo bạo, lấy việc đùa giỡn vai chính làm niềm vui, lại còn hạ dược vai chính, tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng có thể làm vai chính chịu khổ, điểm này Bạch Nghiên rất bội phục nàng.
"Không sao." Vân Mặc Tuyên nói một cách thong dong bình tĩnh, "Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tiểu Ngọc nhi."
"Ta cũng đi." Bạch Nghiên bế tiểu mao cầu nói, mấy ngày này hắn thật tình thích tiểu cô nương kiên cường đáng yên này, hắn muốn giúp đỡ nàng.
"Được." Vân Mặc Tuyên không cự tuyệt, nhìn Bạch Nghiên nói.
Đem Ngọc nhi dàn xếp xong, Bạch Nghiên nghĩ đến việc mình đã đáp ứng nàng từ biệt trước khi rời đi, liền khom lưng vào mép giường nhẹ giọng nói, "Tiểu Ngọc nhi, ta cùng Mặc Tuyên muốn rời đi một thời gian."
"Ân" Ngọc nhi biết Bạch Nghiên rời đi là vì muốn giúp mình chữa bệnh, nàng hiểu chuyện gật đầu nói, "Tiểu Ngọc nhi hiện tại đã tốt rồi, Nghiên Nghiên ca ca các ngươi không cần lo lắng."
"Tiểu Ngọc nhi thật ngoan."
Bệnh tim của tiểu Ngọc nhi có quá nhiều nhân tố không xác định, Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên không dám trì hoãn lâu, lập tức liền khởi hành lên đường, Vu Giám đưa bọn họ ra ngoài phòng, hắn hiện tại không dám rời đi quá xa, tiểu Ngọc nhi vẫn còn đang ở trong phòng.
"Huynh đệ, đa tạ ngươi."
"Không phải nói huynh đệ không cần phải nói cảm tạ sao." Vân Mặc Tuyên dùng lời của hắn đáp lại.
Vu Giám kéo ra một nụ cười, cuối cùng chỉ nói một câu: "Thuận buồm xuôi gió."
Thiên Thiển Sơn khắp nơi đầy Duyên hoa hoa đỏ rực như lửa cùng hàn băng từ Hàn Ảnh Kiếm còn chưa tan, Bạch Nghiên cùng Vân Mặc Tuyên xuống núi bước qua một đường hàn băng, phất đi cánh hoa rơi trên đầu vai.
Thật lâu sau đó, Bạch Nghiên đã từng hối hận vì lúc này rời đi, hắn cho rằng vận mệnh đã sớm bị thay đổi, nhưng hắn đã quên thế giới này, cái gọi là 'vận mệnh' sớm đã được đặt bút viết, hoàn toàn đã được định trước.
Mà Vân Mặc Tuyên có hay không cũng giống như mình?
- ---------✿byhanako❀-----------