Bạch Nghiên nói xong liền phát hiện mình thật ngốc.
Chỉ mới có hai ngày không thấy, cũng có thể là ba ngày, nhưng lại không phải hai ba năm, hai ba trăm năm, đâu ra cái gì mà "đã lâu".
Huống hồ, nhìn tư thế này, không phải là Vân Mặc Tuyên vừa trải qua một hồi ác chiến sao? Ngữ khí nói chuyện âm trầm lãnh khí đáng sợ mới vừa nãy là như thế nào, vai chính khí chất nhà mình đâu, đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện đâu?
Phương Lẫm Nam theo sau Bạch Nghiên ra tới, lúc này đang đánh giá Vân Mặc Tuyên, hắn trong lòng gật đầu, tính toán một chút khả năng thắng thua khi động thủ.
Như là không được....động thủ chắc là sẽ bại.
Phương Lẫm Nam thở dài, "Ngươi chính là Vân Mặc Tuyên, u lam Minh Hỏa quả nhiên không tồi."
Vân Mặc Tuyên không để ý tới hắn, đôi mắt nhìn Bạch Nghiên, lạnh lùng nói: "Sư tôn, ta đợi người thật lâu."
Chỉ số thông minh của Bạch Nghiên tại thời khắc quan trọng, khó có được lúc không bị 'rớt mạng', hắn lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vân Mặc Tuyên, đơn giản chỉ có hai chữ 'giải thích'.
"Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn."
Mặc kệ là chuyện của tiểu mao cầu đột nhiên nhảy xuống hay là chuyện gặp phải kẻ điên Phương Lẫm Nam này.
Bạch Nghiên không biết nên giải thích như thế nào đối với loạt sự kiện vừa phát sinh, chỉ có yếu ớt mà nói khái quát 'ngoài ý muốn'.
"Ở hoàng hôn đỏ kỳ ngộ, ngay từ đầu không có gì, tiểu mao cầu còn ăn được linh quả khôi phục không ít linh lực, sau đó thì lại gặp...." Bạch Nghiên nhìn về phía Phương Lẫm Nam.
Hắn còn chưa nói tiếp, Vân Mặc Tuyên tiếp lời: "Hắn chính là cái ngoài ý muốn đó, đúng không?"
Khi nói lời này, Vân Mặc Tuyên rốt cuộc mới 'miễn cưỡng' đem ánh mắt từ trên người Bạch Nghiên dời đến Phương Lẫm Nam.
Bạch Nghiên cảm thấy lời này của Vân Mặc Tuyên có chút không thích hợp, nghe giống như không đúng đi. Như thế nào mình giống như tiểu hài tử phạm sai lầm tìm trưởng bối giảo biện, là người khác sai chứ không phải ta. Không đúng, vốn dĩ người sai chính là Phương Lẫm Nam nổi điên trước......
Bạch Nghiên đối với chính mình hết chỗ nói, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy!
"Nếu là ngoài ý muốn, lại còn không phải là cái ngoài ý muốn tốt, như vậy cũng không cần thiết xuất hiện tại thế gian này đi." Vân Mặc Tuyên hướng Bạch Nghiên mỉm cười, "Ta giúp sư tôn giải quyết."
Tốc độ thực nhanh, cơ hồ là một giây sau khi nói xong, ngọn lửa u lam lạnh lẽo trên tay Vân Mặc Tuyên cách giữa mày Phương Lẫm Nam ba tấc. Phương Lẫm Nam phản ứng không kém, xoay người khó khăn lắm mới tránh thoát một kích trí mạng, lui về sau ba bước cùng Vân Mặc Tuyên kéo ra khoảng cách.
"Nếu nhất định phải đánh, ta cũng không ngại, ta muốn thử xem Minh Hỏa của ngươi đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại." Tay Phương Lẫm Nam ánh đỏ chợt lóe, Họa Kích liền xuất hiện.
Bạch Nghiên ngây người, hắn không nghĩ tới Vân Mặc Tuyên lại xúc động như vậy, nói đánh là đánh, hơn nữa chính là muốn mạng người. Thân là vai chính thì có thể ngang ngược, muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng Vân Mặc Tuyên dùng hành động chứng minh cho hắn, thân là vai chính chính là có thể ngang ngược, muốn làm gì thì làm. Bạch Nghiên yên lặng đem nước mắt thu lại, hắn mới không hâm mộ, ít nhất hắn vẫn có cái gọi là tiết tháo 'phản diện', tuy rằng cái tiết tháo này không là gì so với tính mạng.....
Vân Mặc Tuyên đối diện với Phương Lẫm Nam, một bên là ánh mắt lạnh nhạt, một bên là ánh mắt hưng phấn. Ánh mắt Vân Mặc Tuyên chính là đang nhìn 'người chết', mà Phương Lẫm Nam lại là ánh mắt bốc lên chiến ý khi nhìn thấy đối thủ cường đại.
U lam Minh Hỏa quỷ mị, tốc độ Vân Mặc Tuyên nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Phương Lẫm Nam nắm Họa Kích, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn biết Vân Mặc Tuyên đang tìm sơ hở, muốn một kích đánh chết.
Bạch Nghiên xem không hiểu thế cục, nhưng hắn tự nhận là mình phát hiện một việc quan trọng.
Vân Mặc Tuyên không có vũ khí a! Hắn chỉ có Minh Hỏa, ít nhất Phương Lẫm Nam còn có Họa Kích đi.
Tuy nói thế giới này linh lực mạnh là chủ yếu, nhưng tục ngữ vẫn có câu công phu cao, cũng sợ dao phay. Bạch Nghiên nhìn Họa Kích đầy sát khí thực lo lắng cho Vân Mặc Tuyên.
Tuy rằng vai chính có hào quang bàn tay vàng, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Phương Lẫm Nam này trong tiểu thuyết không có xuất hiện qua, thực lực lại không có đề cập tới một câu. Nếu Phương Lẫm Nam là Boss cuối thì sao?
Này thì tốt rồi, Bạch Nghiên trong lòng phun tào, Phương Lẫm Nam này là một kẻ điên, cùng lắm chỉ là một hùng hài tử đại Boss.
Mặc kệ nói như thế nào, Bạch Nghiên đưa ra nhận định, hiện tại Vân Mặc Tuyên đang bất lợi. Nhìn đi, thân ảnh cũng không dám hiện ra, nếu như xuất hiện còn không phải bị Phương Lẫm Nam kia chọc một cái liền đi đời sao.
Nếu hiện tại Bạch Nghiên mà đứng đối diện hai người đó nói những lời này, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì.
- ---------✿byhanako❀-----------