"Sư tôn không sợ ta phạm sai lầm?"
"Ngoan, yên tâm, không có việc gì, ngươi có thể hỏi Nhai sư thúc của ngươi." Bạch Nghiên tỏ vẻ thực lý giải loại tâm lý chim non này của đồ đệ, rốt cuộc vai chính lúc này vẫn là thực sự tôn trọng sư phụ.
Vân Mặc Tuyên nghe được một tiếng "Ngoan" kia, trừu trừu khóe mắt, nói: "Kia đa tạ sư tôn tín nhiệm, ta nhất định đem Phiêu Miểu Thành quản lý thật tốt."
Bạch Nghiên vừa lòng gật gật đầu, tuy rằng cảm giác đồ đệ vừa rồi hình như là nghiến răng nghiến lợi mà nói....Liếc mắt nhìn Vân Mặc Tuyên, thấy vẻ mặt đối phương cười vô hại đến ôn lương. Bạch Nghiên quay đầu, quả nhiên vừa rồi là ảo giác a. ╮(︶▽︶)╭
Phiêu Miểu Thành xây tựa vào núi, linh khí Phiêu Miểu Sơn sung túc vì thế cung cấp điều kiện thực tốt để bế quan. Chỗ Bạch Nghiên bế quan là một thạch động tự nhiên, nhìn bề ngoại bình thường không có chỗ gì đáng nói, nhưng đi vào bên trong lại không khác gì động thiên.
Sau khi giao phó mọi việc cho Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên đi vào thạch động giơ tay vung lên, cửa đá nặng ngàn cân phía sau nhẹ nhàng khép lại. Hướng bên trong đi tới, dọc đường kỳ hoa dị thảo mọc đầy trên vách đá, vào đến chỗ sâu bên trong thạch động, chỉ thấy nơi đó đặt một cái giường hàn băng, đang tản ra hàn khí nhè nhẹ.
Bạch Nghiên ngồi trên giường hàn băng, không chỉ không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm giác có một cỗ linh khí tụ tập quanh thân hắn, một thân ô trọc trở thành hư không, cả người đều sảng khoái. Hắn dựa vào kí ức cùng bản năng thân thể, điều tức linh khí xung quanh vào trong cơ thể, chậm rãi đem linh căn hướng đan điền rót vào. Trong không trung, linh lực giống như ánh sáng đom đóm bay xung quanh Bạch Nghiên, hắn nhắm mắt lại, lâm vào cảnh giới vô ngã.
- ------
Thời gian lưu chuyển, 500 năm thời gian bất quá chỉ là một cái búng tay.
Khi Bạch Nghiên mở mắt ra, thạch động vẫn là cái thạch động này, bên ngoài trời đất lại thay đổi một phen. Hắn đứng lên, vừa có cảm giác chỉ mới ngủ một giấc thật dài, hiện tại tỉnh lại cả người đều thoải mái. Đi ra thạch động, bên ngoài vừa vặn tháng ba, Phiêu Miểu Thành cảnh xuân chim kêu hoa nở, phồn hoa tựa cẩm, cảnh xuân mang theo ấm áp nhu nhu rơi trên người, Bạch Nghiên nhịn không được duỗi người. Thời tiết thật tốt quá, làm hắn muốn nằm trên cỏ phơi nắng.
Tâm tình lúc này của Bạch Nghiên đặc biệt tốt, nhìn cảnh đẹp như thế, lại nghĩ đến Vân Mặc Tuyên không sai biệt lắm hẳn là đi rồi, chính mình cũng coi như là người tự do. Hắn chính là lười biếng, vai chính thần thánh cùng hắn từ nay nước sông không phạm nước giếng, thân ai nấy lo, quả thực là hoàn mỹ, bất quá chỉ là....
"Sư tôn." Một âm thanh trong sáng mà lại quen thuộc ở sau người vang lên.
Bạch Nghiên cả người đều cứng lại rồi, âm thanh này...là Vân Mặc Tuyên, liền tính là qua 500 năm nhưng hắn vẫn như cũ nhớ rõ. Huống hồ, toàn bộ Phiêu Miểu Thành, trừ bỏ Vân Mặc Tuyên còn có ai sẽ kêu hắn một tiếng sư tôn đâu.
Thở dài, Bạch Nghiên thu lại tâm tư nhỏ xoay người lại vẫn giữ khí chất sư tôn cao lãnh, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng duỗi người lười biếng vừa rồi.
Đối với Vân Mặc Tuyên hơi hơi gật đầu một cái, Bạch Nghiên nói: "Ngươi vì sao ở chỗ này?"
"Ta tính thời gian sư tôn bế quan không sai biệt lắm, liền ở chỗ này chờ sư tôn bế quan."
Vân Mặc Tuyên cố nén xuống nụ cười ở khóe miệng, nghiền ngẫm nghĩ mới vừa rồi bộ dáng sư tôn duỗi người làm hắn đột nhiên nghĩ tới tiểu miêu, rất đáng yêu?
Còn Bạch Nghiên lúc này đang phát điên trong lòng bởi vì hình tượng bản thân hòan toàn sụp đổ. Ta phi, tại chỗ này chờ, kia chẳng phải hắn thấy hết động tác duỗi người không phù hợp với sư tôn cao lãnh hay sao!
"Ngươi vì cái gì còn ở Phiêu Miểu Thành?" Bạch Nghiên tính nói lảng sang chuyện khác.
Vân Mặc Tuyên nghe được những lời này của Bạch Nghiên không khỏi sửng sốt: "Sư tôn là ý gì, Phiêu Miểu Thành là sư môn của ta, ta tự nhiên ở chỗ này."
Bạch Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, hắn ở trong đầu cẩn thận tìm tòi cốt truyện một chút, thập phần bi ai nhớ tới trong nguyên tác, vai chính hình như là bởi vì bị "hắn" trục xuất khỏi sư môn mới rời đi Phiêu Miểu Thành.
"Sư tôn chẳng lẽ muốn đuổi ta đi?" Vân Mặc Tuyên không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
"Không không không." Bạch Nghiên liên tục phủ nhận, "Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy."
Nghĩ lại không có khả năng, nhìn xem bộ dáng vai chính lúc này, chắc chắn về sau khẳng định là sẽ trở về vả mặt trả thù. Bạch Nghiên ở trong lòng cắn khăn tay, chẳng lẽ...còn muốn mình lại tiếp tục bế quan sao?
Bạch Nghiên lưu luyến mà nhìn cảnh xuân rất đẹp ở bên ngoài, cảm thụ được ánh nắng ấm áp trên người, hoàn toàn không muốn quay lại thạch động bên trong đi a....
"Cái kia...đồ đệ, kỳ thực ta nghĩ là hỏi ngươi có muốn xuống núi đi học hỏi kinh nghiệm không?"
"Sư tôn, ta cảm thấy không có nơi nào có thể so với việc học ở Phiêu Miểu Thành, học được càng nhiều."
"Cái này, thực tiễn là chân lý, một mặt chỉ học tập lý luận tri thức là không có kết quả."
"Sư tôn quả nhiên là không muốn nhìn thấy ta." Vân Mặc Tuyên nguy hiểm mà nheo mắt lại.
"Không phải...." Bạch Nghiên cảm giác áp lực, trong lúc hoảng loạn đột nhiên lại nghĩ tới mình là người khí chất cao lãnh, đành phải làm bộ không thèm để ý cứng nhắc kết thúc đề tài, "Thôi thôi, tùy ngươi."
Trong lòng lại hoang mang rối loạn mà muốn nhanh chóng rời đi, đối với một vai phản diện mà nói, vai chính gì đó quả nhiên thật là đáng sợ. Chỉ là còn chưa đi được hai bước, tay liền bị Vân Mặc Tuyên kéo lại.
"Sư tôn vì sao chê ta?"
"Thật sự không có."
Mỗ sư tôn chỉ ngoài miệng nói không có nhưng lại âm thầm tránh tay đồ đệ ra. Vân Mặc Tuyên nhìn chằm chằm cánh tay bị tránh ra, bỗng nhiên cười: "Kia sư tôn người là đang sợ ta sao?"
"Nói hươu nói vượn, ngươi cứ như vậy cùng sư tôn nói chuyện?" Bạch Nghiên nỗ lực làm cho âm thanh của mình nghiêm khắc một ít.
Vân Mặc Tuyên cũng không kiên trì tiếp, lui ra phía sau một bước, hắn ngoan ngoãn nhận sai nói: "Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi."
Bạch Nghiên nghe hắn nhận sai nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, liền tính là vai chính hiện tại cũng chỉ là đồ đệ, mà đồ đệ gì đó chính là giáo huấn mới có thể ngoan nha.
Tiếp tục đi tới phía trước, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.
"Ngươi như thế nào còn đi theo ta?"
Vân Mặc Tuyên thở dài bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, ta chỉ là muốn nói cho người, đường này không phải là đường trở về thành."
"..........."