• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt đối mặt cả hai nhìn nhau không rời, Đình Ân xấu hổ đẩy hắn ra.

" Anh không thả tôi ra thì tôi báo cảnh sát đó"

" Được thôi giờ em chạy đi, tôi không cản"

" Ơ!"

Đột nhiên hắn lại nói trái ngược với ý cô muốn, cô lúng túng không biết làm gì, vốn mồm chỉ nói thế thôi chứ bản thân lại cảm thấy vui vẻ vì tiếp cận được hắn. Giờ hắn cho cô đi chẳng lẽ cô lại đi thật?

Đình Ân chập chững, hoang mang mà bước đi, cô bước ra khỏi phòng mà vẫn còn hoài nghi ngoái lại. Sau đó lại từ từ đi kiếm cửa chính. Nhưng khổ nỗi cô cứ đi mãi mà vẫn chưa đến cửa chính, hai chân cô sắp rụng tới nơi rồi.

" Lầu nhiều như vậy mà thang máy lại không dùng được, phế chết đi được vậy giữ làm gì?"

Đến khi cô gần kề cửa chính thì thang máy đột nhiên duy chuyển, Thiên Bảo từ từ bước ra.

" Khốn nạn, sao anh chơi bẩn quá vậy?"

" Nhà của tôi, ai được đi thang máy cũng là quyền của tôi"

Đình Ân thở hổn hển, gương mặt ước đẫm mồ hôi, biết có hắn đến là để ngăn cô lại cô ngoan ngoãn mà tiến về phía hắn chẳng muốn chạy nữa.

" Ngoan!"

Vì cô biết có chạy ra khỏi cửa được thì cũng chẳng thể đánh lại đám vệ sĩ ngoài kia, mà bản thân cô cũng chả muốn chạy trốn, ngay từ đầu cô đã muốn ở đây để tiếp cận hắn rồi.

Thanh Trà thấy Đình Ân mãi không trở về, cô gọi điện cũng không ai bắt máy nên cảm thấy lo lắng, sợ Ân đang vướng vào nguy hiểm không ai cứu giúp.

Thiên Bảo giờ đây là kẻ đáng nghi nhất nhưng cô lại chẳng biết hắn ở đâu hay đang làm gì, làm sao mà điều tra ra được đây? Đột nhiên Đình Ân gửi cho cô một tin nhắn.

" Chị ơi đừng lo em sẽ giúp chị, bây giờ em đang rất là an toàn"

Sao đó Thanh Trà điện lại nhưng chẳng có ai bắt máy, cô lo lắng mà rơi nước mắt.

" Rốt cuộc em đang làm gì vậy Ân?"

Để dễ tiếp cận hơn với Thiên Hữu cô đã tham gia công tác thiện nguyện cùng với hắn và một số vị chủ tịch khác. Cô biết những người khác tham gia điều vì danh tiếng và cái nhìn tốt trong mắt dân chúng nhưng chỉ có Thiên Hữu là thật sự làm việc tốt vì tâm. Cô đang nghĩ về hắn thì đột nhiên cô tỉnh lại.

" Sao đột nhiên nghĩ đến hắn vậy trời?"

Ngày đi từ thiện cô ăn mặc giản dị, thậm chí còn không trang điểm chỉ đánh mỗi son nhưng không hiểu sao Thiên Hữu cứ nhìn cô mãi không thôi. Cô nhìn lại hắn chầm chầm nhưng hắn cũng không rời mắt.

" Mặt tôi dính gì à?"

" Không có gì"

Cả hai lên chung một chuyến bay, bay đến vùng núi xa xôi. Vừa lên tới núi, cô hít thở một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô xem chuyến đi này giống như thư giãn đầu óc, dù sao thì làm việc tốt cũng là một loại cảm giác thư giãn. Nhìn những ngôi nhà cũ kỉ những đồi núi xanh thẳm khiến cô cảm thấy dễ chịu. Mới sáng sớm tinh mơ lúc mặt trời vẫn còn chưa lên, cô lặng lẽ đi dạo, lúc này không ngờ lại bắt gặp Thiên Hữu đang vừa uống caffe vừa đi dạo.

Cô từ xa tiến lại gần, hắn quay lại rồi đột nhiên hỏi.

" Cô dậy sớm vậy sao? Mới về Việt Nam không lâu mà giờ giấc lại dễ thích nghi như vậy?"

Trong ánh đèn mờ của trăng khuyết, khi khuôn mặt chẳng nhìn thấy rõ mà hắn vẫn có thể nhận ra đó là cô, khiến cô nghi hoặc hỏi.

" Sao anh nhận ra tôi hay vậy?"

" Không biết nữa chắc linh cảm của tôi hơi nhạy"

Thật ra hắn nhận ra là do mùi hương, và nhịp thở của cô. Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại ghi nhớ những thứ biến thái như thế nhưng hắn cứ vậy mà nhận ra cô thôi. Hai người tiện thể đi dạo một vòng luôn. Đột nhiên Thiên Hữu lên tiếng.

" Thật ra bản thân tôi ước mình có một gia đình nhỏ hạnh phúc sống ở một nơi yên bình"

Cô bật cười nói.

" Anh sẵn sàng bỏ đống tài sản đó để về núi sống sao? Không muốn vướng hồng trần nữa à?"

" Con người khi đạt được thứ mình muốn sẽ đâm ra chán nản không cảm thấy nó quan trọng nữa giống tiền bạc vậy nhưng còn tình yêu thì khác. Tôi có tiền, có quyền lại không có được một gia đình nhỏ của mình. Đàn ông họ luôn muốn có một gia đình nhỏ mỗi khi cảm thấy áp lực về cuộc sống."


" Chẳng phải anh có vợ và một đứa con sao? Sao lại không hạnh phúc?"


Thiên Hữu đứng khựng lại, hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.


" Sao cô biết những chuyện đó? "


Cô cười ngượng cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn không dám né tránh, cô trả lời.


" Do báo đài đưa tin ấy mà"


" Báo đài nào? Tôi dùng tiền ém hết rồi vậy thì báo đài nào đưa tin? Cô nói tôi nghe để tôi cho toà soạn đó đóng cửa"


Thanh Trà bị dồn vào thế bí, làm sao cô trả lời được đây khi chẳng có báo đài nào ở đây cả. Cô tự trách bản thân vì vừa lộ ra sơ hở ngiêm trọng. Ánh sáng mặt trời bắt đầu lên cảm giác lúng túng không thể bị bóng tối che lắp nữa khuôn mặt lo lắng của cô nhanh chóng bị lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK