• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát đến thẩm vấn mọi người theo yêu cầu, lần lượt từ cha mẹ tới anh em của hắn, sau đó tới Cẩm Hà. Cô khai rằng.

" Lúc đó đang ngủ nên không biết gì mãi đến khi nghe tiếng có người hô lên, lúc tôi ra khỏi phòng là năm giờ hai mươi chín phút sáng."

" Thế có ai vào phòng đánh thức cô không?"

" Không có ai cả"

Thiên Hữu nghe xong trầm ngâm suy nghĩ, Cẩm Hà nhìn hắn thì sinh nghi. Cô biết hắn cố tình làm như vậy vì nghi ngờ cô.

Cảnh sát cũng đã tìm ra những dấu vân tay trên bản di chúc do Thiên Hữu yêu cầu quả thật có dấu vân tay của cô và ông. Nhân chứng và vật chứng điều có đủ mọi thứ bất lợi điều dồn vào Trà. Cô ngây người không biết phải làm gì. Cảnh sát còng tay rồi chuẩn bị dẫn đi, thế mà đám phóng viên vẫn ngửi được mùi mà chạy đến trước cổng dinh thự. Thật ra là do Hà cố tình tuồng tin để khi cô bước ra sẽ bị xấu mặt.

Thanh Trà ngồi ở đấy, đôi mắt cô chất chứa sự uất ức và oán hận, cũng có đôi phần cầu xin Thiên Hữu cứu cô. Nhưng hắn chẳng thể làm được gì chỉ có thể đứng trơ người nhìn cô bị còng tay.

Lúc cô bị dẫn đi đến trước cửa chính, hắn đột nhiên hô to.

" Khoan đã, chuyện này vẫn còn một nghi phạm"

Mọi người tò mò bèn hỏi hắn" Là ai?"

" Là Hà vì lúc đó đồng hồ Hà đã hết pin mà cô vẫn nhận ra rõ giờ như vậy"

Hắn nhớ rõ ngày hôm đó hắn cũng nghi ngờ nên tới phòng của cô. Đứng trước cửa hắn thấy cửa phòng không mở nên cứ đi thẳng vào. Hắn nhìn dáo dác xung quanh, không có gì đáng nghi, hắn tính bước ra thì hắn phát hiện chiếc đồng hồ đã hết pin.

Hà từ phía sau bước vào cô bình thản hỏi hắn.

" Anh tìm em hả?"

" Ùm, anh tính gặp Thiên Quốc để nói chuyện nhưng có vẻ thằng bé đang ngủ ngon chưa hay biết gì"

" Vậy là anh đến chỉ vì muốn gặp Quốc thôi à?"

" Ùm! em cũng mệt rồi đi nghỉ đi, anh còn tới công ty "

Cẩm Hà biết dụng ý của hắn nên bày ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt khẽ rơi nước mắt nhìn hắn.

" Anh nghi ngờ em hả?"

" Không có mà, em đừng khóc"

Hắn ôm cô vào lòng rồi an ủi. Cẩm Hà cười đắc ý, vui sướng mà hưởng thụ khi ngã vào lòng Thiên Hữu. Cũng trong ngày hôm đó Thiên Hữu vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn tìm người hầu đã chứng kiến mọi việc hắn hỏi.

" Sao chị kêu mọi người thức dậy mà không kêu Hà?"

" Vì tôi nghĩ cô ấy thức rồi"

Thiên Hữu chăm chú nghe tiếp câu trả lời.

" Vì tôi thấy cửa phòng cô ấy hơi hé mở lại có tiếng lục đục nên nghĩ cô ấy thức rồi"

Quay trở lại thực tại, hắn đã kể những chuyện đó cho cảnh sát nghe. Thấy vậy cảnh sát quay trở lại tiếp tục điều tra một lần nữa. Nhưng lần này chủ yếu là cảnh sát nhắm vào Hà, khiến cô sốc vì bất ngờ. Lúc này cô đã nhận ra là ngày ông mất hắn đã cố tình an ủi nhưng sau lưng lại tố giác cô, cơn tức này khiến cô nắm chặt lòng bàn tay đau đớn.

Cảnh sát vào phòng của cô để điều tra, sau đó cảnh sát hỏi.

" Làm sao cô biết được thời gian chính thức trong khi đồng hồ trên bàn đã hư?"

" Tôi nhìn điện thoại"

" Bị đánh thức đột ngột, còn nghe tin ông mất vậy mà cô vẫn nhớ để xem điện thoại à?"

" Lúc đó tôi vừa thức thì kiểm tra xem điện thoại có thông báo gì quan trọng không sau đó nghe thấy tiếng hô nên vội vã chạy ra."

" Thức trước khi nghe thấy tiếng hô vậy sao trước đó cô khai khác?"

Cẩm Hà cứng họng, cô bất đầu mất bình tĩnh trả lời một cách ngắt quãng.

" Lúc đó… Lúc đó tôi hoảng quá không nghĩ được nhiều

Thiên Hữu cảm thấy may mắn vì chiếc đồng hồ vẫn ở đó, và cô vẫn chưa thay pin cho chiếc đồng hồ ấy. Nên mọi thứ trùng khớp với lời kể của hắn.

Cảnh sát khuôn mặt điềm tĩnh hỏi.


" Rốt cuộc cô đã thức sớm để làm gì?"


" Thì tôi vệ sinh cá nhân như thường ngày"


Nhưng cũng chẳng có bằng chứng rõ ràng hay hợp lý nên cô vẫn được tự do, nhưng cảnh sát cũng thả cả Trà ra nữa vì chuyện này vẫn còn uẩn khúc nên cảnh sát cũng không muốn vội kết luận. Mọi người điều nghi ngờ Hà nhưng bằng chứng thì chưa có nên cô vẫn ung dung như bản thân vô tội.


Cảnh sát chuẩn bị tháo còng tay cho Trà vì sẽ tiếp tục điều tra nhưng mẹ chồng cô lại ngăn lại, bà tuyệt tình và bình thản một cách đáng sợ để tống cô vào tù. Một người mà bà từng yêu thương đến như vậy mà bà có thể tuyệt tình như vậy thì khiến mọi người thật bất ngờ.


Trà cau mày khó hiểu mà nhìn bà, cô cười trong nước mắt.


" Thì ra người duy nhất mình tin lầm không phải là Hà mà có cả mẹ nữa"


Người mà cô coi như là mẹ ruột lại trở mặt như vậy, điều này khiến cô lại càng chắc ăn về mối quan hệ giữa ba cô và mẹ chồng cô. Chỉ là cô muốn một câu trả lời thích đáng từ bà, rốt cuộc thời cơ thích hợp là khi nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK