Mà thôi, cậu ta đã nhắc nhở anh ta và làm hết trách nhiệm của bản thân rồi, cậu Nghiêm tình nguyện đưa tiền cho người khác thì cậu ta còn có thể nói gì được nữa chứ?
Sau khi Edward khinh bỉ nhìn lướt qua Nghiên Thiếu Khoan mới từ từ đi ra khoải biệt thự nhà họ
Nghiêm ở Bắc Mỹ này, ngày mai rồi quay lại xem người này sẽ chết như thế nào!
Edward đi rồi, Thôi Văn Ba lại tới, trong tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại, nói với Nghiêm Thiếu Khoan: "Cậu Nghiêm, ông cụ gọi điện tới."
"Không nghe!" Nghiêm Thiếu Khoan buồn dọc khó chịu xua tay.
"Cậu Nghiêm, nhưng mà..." Thôi Văn Ba muốn nói lại thôi.
Ở nhà họ Nghiêm, chưa từng có ai dám không nhận điện thoại của ông cụ, cậu Nghiêm đây là muốn làm trái lời ông cụ sao?
Sao Nghiêm Thiếu Khoan có thể không đoán ra được ông nội anh ta gọi điện tới là vì cái gì cho được?
Cho dù ông cụ đã lui xuống, không quan tâm nhiều đến mọi việc, nhưng những người khác trong nhà họ Nghiêm chắc chắn có để ý đến trận chiến trên thị trường chứng khoán này, chắc chản là bọn họ cũng biết thần chứng khoán Đại Hoa xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn Nghiêm Thiếu Khoan phung phí mười tỷ tiền vốn vào chuyện này.
E là mấy người của nhà họ Nghiêm đã chạy đến chỗ ông nội gian xảo tố cáo anh ta rồi
Nếu không thì sao ông nội lại gọi cho anh ta vào lúc này chứ?
Trong mắt Nghiêm Thiếu Khoan lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt lộ vẻ nham hiểm y ám, xua tay nói:
'Văn Ba, cậu nói tôi ra ngoài, hiện không thể nghe máy được"
"Dạ!" Thôi Văn Ba thở dài một tiếng trong lòng rồi xoay người rời đi.
Cậu ta chỉ không hiểu nổi, tại sao cậu Nghiêm luôn tỉnh táo trong mọi tình huống lại trở nên mất đi lý trí khi đối phó với nhà họ Tiếu như vậy chứ?
Nhưng không ai biết, Nghiêm Thiếu Khoan không hề mất lý trí, anh ta hiểu rõ, nếu tiếp tục trận chiến này. thì sẽ có kết quả thế nào.
Nhưng để anh ta từ bỏ lúc này thì trong lòng anh ta lại cực kỳ không cam tâm.
Thậm chí còn có chút mong chờ may mắn, có thể ngày mai khi thị trường chứng khoán bắt đầu mở phiên giao dịch tiếp theo thì tên thần chứng khoán Đại Hoa kia sẽ không xuất hiện nữa.
Dù sao thì hôm nay tên thần chứng khoán Đại Hoa này cũng đã ăn hết gần trăm tỷ trên thị trường chứng khoán rồi, biết đâu nhiêu đây cũng đủ để lấp. đầy "dạ dày" của anh ta rồi?
Với lòng mong chờ may mắn như nảy, Nghiêm Thiếu Khoan quyết định ngày mai lại đánh một canh bạc khác, biết đâu anh ta có thể lật ngược được tình thế nuốt trọn miếng mòi Tiếu thị này thì sao?
...
Tiếu Oánh Ức lái BMW chở Diệp Thanh ra khỏi bãi đỗ xe của Tiếu thị.
Trong mắt Diệp Thanh lóe lên ánh sáng lạnh, anh đột nhiên vươn người cầm tay lái ngoặt một cái, chiếc BMW lập tức trượt khỏi làn đường xe chạy, tông vào hàng rào bảo vệ ven đường.
'Anh làm cái gì thế?" Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh quát lên.
Nhưng Diệp Thanh cũng không trả lời mà là đưa ặt lên đầu cô rồi ấn mạnh xuống ghế ngồi.
“Bụp...”
Không có tiếng súng, nhưng trên kính chắn gió. của BMW lại xuất hiện một vết đạn, kính xe cũng lập. tức vỡ nứt ra.
Giờ phút này Tiếu Oánh Ức mới biết là có sát thủ nổ súng về phía bọn họ.
Cô cau mày, trầm giọng hỏi: "Tên sát thủ này là ai phái tới?"
"Ai cũng có thể!" Diệp Thanh bĩu môi nói:" Có thể là tên cậu Nghiêm ở Bắc Mỹ xa xôi kia, mà cũng có thể là tên Bạch Hải Sơn bị anh phế ngày hôm qua."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Diệp Thanh liếc mắt nhìn Tiếu Oánh Ức, đối mặt với tên sát thủ ám sát bằng súng mà vợ anh lại có thể bình tĩnh như vậy, cô chắc chắn là một người to gan.
"Em nằm sấp ở trong xe đừng cử động, anh nghĩ. cách tìm ra tên khốn này rồi giết gã
"Anh có được không đấy?”
"Người đàn ông của em có "được" hay không mà em còn không biết sao?" Diệp Thanh nhếch miệng nói.
Có điều vừa dứt lời anh đã nhận ra có gì đó không đúng, Tiếu Oánh Ứ thật sự không biết anh có được hay không. Anh còn chưa bò được lên giường của vợ mình đâu!
Sau khi Edward khinh bỉ nhìn lướt qua Nghiên Thiếu Khoan mới từ từ đi ra khoải biệt thự nhà họ
Nghiêm ở Bắc Mỹ này, ngày mai rồi quay lại xem người này sẽ chết như thế nào!
Edward đi rồi, Thôi Văn Ba lại tới, trong tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại, nói với Nghiêm Thiếu Khoan: "Cậu Nghiêm, ông cụ gọi điện tới."
"Không nghe!" Nghiêm Thiếu Khoan buồn dọc khó chịu xua tay.
"Cậu Nghiêm, nhưng mà..." Thôi Văn Ba muốn nói lại thôi.
Ở nhà họ Nghiêm, chưa từng có ai dám không nhận điện thoại của ông cụ, cậu Nghiêm đây là muốn làm trái lời ông cụ sao?
Sao Nghiêm Thiếu Khoan có thể không đoán ra được ông nội anh ta gọi điện tới là vì cái gì cho được?
Cho dù ông cụ đã lui xuống, không quan tâm nhiều đến mọi việc, nhưng những người khác trong nhà họ Nghiêm chắc chắn có để ý đến trận chiến trên thị trường chứng khoán này, chắc chản là bọn họ cũng biết thần chứng khoán Đại Hoa xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn Nghiêm Thiếu Khoan phung phí mười tỷ tiền vốn vào chuyện này.
E là mấy người của nhà họ Nghiêm đã chạy đến chỗ ông nội gian xảo tố cáo anh ta rồi
Nếu không thì sao ông nội lại gọi cho anh ta vào lúc này chứ?
Trong mắt Nghiêm Thiếu Khoan lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt lộ vẻ nham hiểm y ám, xua tay nói:
'Văn Ba, cậu nói tôi ra ngoài, hiện không thể nghe máy được"
"Dạ!" Thôi Văn Ba thở dài một tiếng trong lòng rồi xoay người rời đi.
Cậu ta chỉ không hiểu nổi, tại sao cậu Nghiêm luôn tỉnh táo trong mọi tình huống lại trở nên mất đi lý trí khi đối phó với nhà họ Tiếu như vậy chứ?
Nhưng không ai biết, Nghiêm Thiếu Khoan không hề mất lý trí, anh ta hiểu rõ, nếu tiếp tục trận chiến này. thì sẽ có kết quả thế nào.
Nhưng để anh ta từ bỏ lúc này thì trong lòng anh ta lại cực kỳ không cam tâm.
Thậm chí còn có chút mong chờ may mắn, có thể ngày mai khi thị trường chứng khoán bắt đầu mở phiên giao dịch tiếp theo thì tên thần chứng khoán Đại Hoa kia sẽ không xuất hiện nữa.
Dù sao thì hôm nay tên thần chứng khoán Đại Hoa này cũng đã ăn hết gần trăm tỷ trên thị trường chứng khoán rồi, biết đâu nhiêu đây cũng đủ để lấp. đầy "dạ dày" của anh ta rồi?
Với lòng mong chờ may mắn như nảy, Nghiêm Thiếu Khoan quyết định ngày mai lại đánh một canh bạc khác, biết đâu anh ta có thể lật ngược được tình thế nuốt trọn miếng mòi Tiếu thị này thì sao?
...
Tiếu Oánh Ức lái BMW chở Diệp Thanh ra khỏi bãi đỗ xe của Tiếu thị.
Trong mắt Diệp Thanh lóe lên ánh sáng lạnh, anh đột nhiên vươn người cầm tay lái ngoặt một cái, chiếc BMW lập tức trượt khỏi làn đường xe chạy, tông vào hàng rào bảo vệ ven đường.
'Anh làm cái gì thế?" Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh quát lên.
Nhưng Diệp Thanh cũng không trả lời mà là đưa ặt lên đầu cô rồi ấn mạnh xuống ghế ngồi.
“Bụp...”
Không có tiếng súng, nhưng trên kính chắn gió. của BMW lại xuất hiện một vết đạn, kính xe cũng lập. tức vỡ nứt ra.
Giờ phút này Tiếu Oánh Ức mới biết là có sát thủ nổ súng về phía bọn họ.
Cô cau mày, trầm giọng hỏi: "Tên sát thủ này là ai phái tới?"
"Ai cũng có thể!" Diệp Thanh bĩu môi nói:" Có thể là tên cậu Nghiêm ở Bắc Mỹ xa xôi kia, mà cũng có thể là tên Bạch Hải Sơn bị anh phế ngày hôm qua."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Diệp Thanh liếc mắt nhìn Tiếu Oánh Ức, đối mặt với tên sát thủ ám sát bằng súng mà vợ anh lại có thể bình tĩnh như vậy, cô chắc chắn là một người to gan.
"Em nằm sấp ở trong xe đừng cử động, anh nghĩ. cách tìm ra tên khốn này rồi giết gã
"Anh có được không đấy?”
"Người đàn ông của em có "được" hay không mà em còn không biết sao?" Diệp Thanh nhếch miệng nói.
Có điều vừa dứt lời anh đã nhận ra có gì đó không đúng, Tiếu Oánh Ứ thật sự không biết anh có được hay không. Anh còn chưa bò được lên giường của vợ mình đâu!