Dưới chân núi Linh Sơn, thôn Linh Sơn.
Một dòng sông nhỏ chảy dài qua thôn về phía xa xa.
Diệp Thanh nằm trên bờ sông, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt chán chường nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong đầu vẫn vọng lại lời nói cuối cùng của lão già thúi đã nói với anh.
"Đã đến lúc cậu phải rời đi rồi."
Được rồi, rời đi thì rời đi thôi, nhưng Diệp Thanh không hiểu tại sao lão già thúi đó lại muốn đánh ngất anh. Sau đó lại ném anh từ trên Linh Sơn xuống ven sông rồi chẳng ngó ngàng gì tới nữa.
Đánh ngất anh thì cũng thôi đi, anh rộng lượng không thèm chấp.
Nhưng lão già kia lại còn dùng ngân châm phong ấn hết mấy huyệt đạo của anh, khiến anh không thể động đậy mà cũng không thể nói được lời nào, hoàn toàn biến thành một người trong trạng thái thực vật chỉ có thể suy nghĩ.
Đương nhiên, Diệp Thanh cũng có thể dùng kình khí của mình để phá vỡ phong ấn, nhưng việc này cần phải có thời gian.
Phong ấn ở chân tay thì không sao, mất khoảng hai ngày là có thể phá vỡ được, nhưng giọng nói bị phong ấn thì e là trong một năm rưỡi cũng khó mà phá.
Điều càng khiến cho Diệp Thanh buồn bực là anh cứ nằm vậy ở bờ sông được ba ngày rồi, vậy mà lại không có ai phát hiện ra.
Phải biết là người dân của thôn Linh Sơn đi tới đi lui trên đường cái rất nhiều, ấy vậy mà ba ngày nay lại không có người nào đi xuống bãi sông.
Đúng là gặp ma rồi.
Bụng đã đói đến mức kêu "ọt ọt", Diệp Thanh hiểu rất rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không đến hai ngày nữa anh sẽ bị chết đói.
Có ai không, có ai không!
Diệp Thanh cầu nguyện trong lòng.
"Thần linh ơi, nếu có người đến cứu vớt tôi thì nhất định tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó. Nếu người tới là nam tôi sẽ làm con nuôi của họ, ờm... Nếu người nam này là đại gia một cõi thì lại càng tốt."
"Nếu người tới là nữ thì tôi đây nguyện gả cho cô ấy, ờm... Nếu cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp thì lại quá tuyệt vời."
Dưới tình huống như này mà Diệp Thanh vẫn còn mơ đẹp được, nhưng cũng không có ai đến cả.
"Két..."
Tiếng xe hơi truyền từ trên đường bờ sông xuống, Diệp Thanh kích động không thôi, lẽ nào có người muốn xuống bãi sông rồi sao?
"Bạch bạch bạch..."
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Diệp Thanh cũng càng ngày càng kích động, không ngừng cầu nguyện người đến nhất định phải phát hiện ra mình!
Anh thực sự không muốn đang sống sờ sờ lại phải chết đói trên cái bãi sông ẩm ướt này đâu.
Không lâu sau, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thanh, có điều là gương mặt này hơi lạnh lùng, trông càng giống như một nữ thần băng giá.
A... Người đẹp nha!
Giấc mơ trở thành sự thật rồi?
Đôi mắt vốn đang ảm đạm của Diệp Thanh trong nháy mắt đã trở lên sống động trở lại, con ngươi anh chuyển động, tựa như muốn nói với cô gái xinh đẹp trước mặt này rằng: "Mau lên, mau lên! Cứu tôi đi! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, tôi muốn gả cho cô."
Người đẹp nhìn Diệp Thanh nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại nằm ở đây?"
Diệp Thanh buồn bực không thôi, không phải ông đây muốn nằm ở chỗ này!
Thấy Diệp Thanh không trả lời, người đẹp này lại nhíu mày sâu hơn nữa hỏi: "Câm sao?"
"Cho dù anh có câm thì sau khi nghe được lời tôi nói cũng phải nhúc nhích tay chứ!"
Diệp Thanh rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn cố gắng nghĩ cách để giao tiếp với người đẹp này. Hiện tại nơi có thể cử động duy nhất trên người của anh đó chính là đôi mắt, nên sau khi nghe thấy lời nói của người đẹp, tròng mắt của anh lập tức chuyển động từ trái sang phải.
"Không cử động được sao?" Người đẹp trầm ngâm hỏi.
Tròng mắt Diệp Thanh đảo lên đảo xuống.
"Anh bị bệnh hả?"
Tròng mắt Diệp Thanh lại cử động từ phải sang trái.
"Không bị bệnh, vậy tại sao ngay cả tay chân anh cũng không cử động được? Tôi thấy tay chân của anh khá lành lặn khỏe mạnh mà!" Người đẹp nghi ngờ hỏi.
"Thôi bỏ đi, nơi này quá ẩm ướt, nằm lâu quá e là sẽ bị bệnh, để tôi kéo anh lên đường lớn."
Sau khi nghe được lời nói của người đẹp, tròng mắt của Diệp Thanh lại nhanh chóng chuyển động.
Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Thanh, người đẹp cũng không khỏi bật cười, như một đóa sen tuyết nở rộ, lạnh lùng mà tinh tế, mang theo một chút tươi đẹp.
Người đẹp lập tức đưa tay ra kéo Diệp Thanh, nhưng vì sức lực quá yếu nên khi vừa kéo được nửa người Diệp Thanh lên thì đã lảo đảo một cái, Diệp Thanh ngã về phía sau, chính cô cũng bị kéo theo ngã nằm xuống người anh.
Tuy tay chân không thể cử động nhưng Diệp Thanh cũng không mất đi nhận thức, trong lòng anh kêu lên: "A... Thật là hưng phấn!"
"Hừ..."
Phần mềm mại kia của người đẹp đè mạnh thậm chí còn đẩy một cuốn sổ màu đỏ từ trong túi áo của Diệp Thanh ra.
Dường như cô rất ít khi tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, người đẹp đỏ mặt hoảng hốt ngồi từ trên người Diệp Thanh dậy, thuận tay cầm cuốn sổ màu đỏ kia lên.
Cuốn sổ màu đỏ này là một cái sổ hộ khẩu, sau khi mở ra bên trong còn có một tấm thẻ căn cước công dân.
"Anh tên là Diệp Thanh?"
Tròng mắt Diệp Thanh đảo lên xuống, xem như là trả lời câu hỏi của người đẹp.
Cô ấy gật đầu, lại xem cuốn sổ hộ khẩu, nhìn thấy hai chữ "chưa kết hôn" ở trong cột kết hôn thì chợt trầm tư suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, cô mới cất sổ hộ khẩu và thẻ căn cước công dân của Diệp Thanh đi.
Đúng thế... Là chính cô đã cất đi, mà không trả lại cho Diệp Thanh.
Sau đó, cô đi sang một phía khác, cầm hai chân của Diệp Thanh kẹp dưới hai cánh tay của mình rồi chuẩn bị kéo anh đi.
Bởi vì sức quá yếu nên người đẹp chỉ có thể ôm anh vào lòng rồi cố sức kéo anh ra đường lớn.
Cuối cùng cô phải mất đúng nửa tiếng mới kéo được Diệp Thanh lên, đồng thời nhét anh vào ghế sau của một chiếc BMW, sau đó ngồi vào ghế lái dẫm ga rời đi.
Người đẹp, cô tính đưa tôi đi đâu vậy?
Diệp Thanh rất muốn hỏi, nhưng há miệng thì lại không phát ra được chút âm thanh nào, thế nên cũng chỉ có thể để mặc cho cô gái xinh đẹp này đưa anh đi.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn cảm thấy rất phấn khích khi được một mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp như này đưa đi.
Lẽ nào giấc mộng của anh thực sự trở thành sự thật, người đẹp này muốn kết hôn với anh sao?
Được người đẹp cỡ này đưa về nhà, cho dù là ở rể thì anh cũng tình nguyện nha!
Sau hơn hai tiếng, xe lái vào đến Trúc Thành rồi dừng ở trước cửa một khách sạn.
Người đẹp thuê một phòng, sau đó đưa Diệp Thanh vào phòng dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng "ục ục" truyền từ bụng của Diệp Thanh tới nên người đẹp đã gọi cho anh một ít đồ ăn, biết tay chân của anh không thể cử động nên cô cũng tự mình đút cho anh ăn.
Chờ sau khi Diệp Thanh ăn no xong, người đẹp nhìn anh nói: "Hai ngày tới tôi có việc phải làm, tôi đã nói với khách sạn rồi, khi không có tôi ở đây thì nhân viên sẽ mang cơm đến và đút cho anh ăn."
Tròng mắt Diệp Thanh đưa lên đưa xuống tỏ ý mình đã hiểu.
Như này là ngon rồi, anh có thể tĩnh tâm phá bỏ phong ấn ở trên cơ thể mình.
Vừa mới đi đến cửa, người đẹp đã dừng bước quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thanh đang nằm trên giường nói: "À đúng rồi, quên không nói cho anh biết tên của tôi, tôi tên Tiếu Oánh Ức."
Sau khi nói xong, Tiếu Oánh Ức lập tức mở cửa phòng rời đi.
"Trông cô ấy xinh quá xá luôn!" Diệp Thanh khen ngợi một câu, tiếc cái là vì anh vẫn đang nằm nên không thể nào nhìn thấy được vóc dáng của người đẹp.
Anh nhắm mắt lại, chuyên chú tập trung kình khí trong cơ thể, bắt đầu tấn công các phong ấn khắp nơi trên người mình.
Một dòng sông nhỏ chảy dài qua thôn về phía xa xa.
Diệp Thanh nằm trên bờ sông, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt chán chường nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong đầu vẫn vọng lại lời nói cuối cùng của lão già thúi đã nói với anh.
"Đã đến lúc cậu phải rời đi rồi."
Được rồi, rời đi thì rời đi thôi, nhưng Diệp Thanh không hiểu tại sao lão già thúi đó lại muốn đánh ngất anh. Sau đó lại ném anh từ trên Linh Sơn xuống ven sông rồi chẳng ngó ngàng gì tới nữa.
Đánh ngất anh thì cũng thôi đi, anh rộng lượng không thèm chấp.
Nhưng lão già kia lại còn dùng ngân châm phong ấn hết mấy huyệt đạo của anh, khiến anh không thể động đậy mà cũng không thể nói được lời nào, hoàn toàn biến thành một người trong trạng thái thực vật chỉ có thể suy nghĩ.
Đương nhiên, Diệp Thanh cũng có thể dùng kình khí của mình để phá vỡ phong ấn, nhưng việc này cần phải có thời gian.
Phong ấn ở chân tay thì không sao, mất khoảng hai ngày là có thể phá vỡ được, nhưng giọng nói bị phong ấn thì e là trong một năm rưỡi cũng khó mà phá.
Điều càng khiến cho Diệp Thanh buồn bực là anh cứ nằm vậy ở bờ sông được ba ngày rồi, vậy mà lại không có ai phát hiện ra.
Phải biết là người dân của thôn Linh Sơn đi tới đi lui trên đường cái rất nhiều, ấy vậy mà ba ngày nay lại không có người nào đi xuống bãi sông.
Đúng là gặp ma rồi.
Bụng đã đói đến mức kêu "ọt ọt", Diệp Thanh hiểu rất rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không đến hai ngày nữa anh sẽ bị chết đói.
Có ai không, có ai không!
Diệp Thanh cầu nguyện trong lòng.
"Thần linh ơi, nếu có người đến cứu vớt tôi thì nhất định tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó. Nếu người tới là nam tôi sẽ làm con nuôi của họ, ờm... Nếu người nam này là đại gia một cõi thì lại càng tốt."
"Nếu người tới là nữ thì tôi đây nguyện gả cho cô ấy, ờm... Nếu cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp thì lại quá tuyệt vời."
Dưới tình huống như này mà Diệp Thanh vẫn còn mơ đẹp được, nhưng cũng không có ai đến cả.
"Két..."
Tiếng xe hơi truyền từ trên đường bờ sông xuống, Diệp Thanh kích động không thôi, lẽ nào có người muốn xuống bãi sông rồi sao?
"Bạch bạch bạch..."
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Diệp Thanh cũng càng ngày càng kích động, không ngừng cầu nguyện người đến nhất định phải phát hiện ra mình!
Anh thực sự không muốn đang sống sờ sờ lại phải chết đói trên cái bãi sông ẩm ướt này đâu.
Không lâu sau, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thanh, có điều là gương mặt này hơi lạnh lùng, trông càng giống như một nữ thần băng giá.
A... Người đẹp nha!
Giấc mơ trở thành sự thật rồi?
Đôi mắt vốn đang ảm đạm của Diệp Thanh trong nháy mắt đã trở lên sống động trở lại, con ngươi anh chuyển động, tựa như muốn nói với cô gái xinh đẹp trước mặt này rằng: "Mau lên, mau lên! Cứu tôi đi! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, tôi muốn gả cho cô."
Người đẹp nhìn Diệp Thanh nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại nằm ở đây?"
Diệp Thanh buồn bực không thôi, không phải ông đây muốn nằm ở chỗ này!
Thấy Diệp Thanh không trả lời, người đẹp này lại nhíu mày sâu hơn nữa hỏi: "Câm sao?"
"Cho dù anh có câm thì sau khi nghe được lời tôi nói cũng phải nhúc nhích tay chứ!"
Diệp Thanh rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn cố gắng nghĩ cách để giao tiếp với người đẹp này. Hiện tại nơi có thể cử động duy nhất trên người của anh đó chính là đôi mắt, nên sau khi nghe thấy lời nói của người đẹp, tròng mắt của anh lập tức chuyển động từ trái sang phải.
"Không cử động được sao?" Người đẹp trầm ngâm hỏi.
Tròng mắt Diệp Thanh đảo lên đảo xuống.
"Anh bị bệnh hả?"
Tròng mắt Diệp Thanh lại cử động từ phải sang trái.
"Không bị bệnh, vậy tại sao ngay cả tay chân anh cũng không cử động được? Tôi thấy tay chân của anh khá lành lặn khỏe mạnh mà!" Người đẹp nghi ngờ hỏi.
"Thôi bỏ đi, nơi này quá ẩm ướt, nằm lâu quá e là sẽ bị bệnh, để tôi kéo anh lên đường lớn."
Sau khi nghe được lời nói của người đẹp, tròng mắt của Diệp Thanh lại nhanh chóng chuyển động.
Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Thanh, người đẹp cũng không khỏi bật cười, như một đóa sen tuyết nở rộ, lạnh lùng mà tinh tế, mang theo một chút tươi đẹp.
Người đẹp lập tức đưa tay ra kéo Diệp Thanh, nhưng vì sức lực quá yếu nên khi vừa kéo được nửa người Diệp Thanh lên thì đã lảo đảo một cái, Diệp Thanh ngã về phía sau, chính cô cũng bị kéo theo ngã nằm xuống người anh.
Tuy tay chân không thể cử động nhưng Diệp Thanh cũng không mất đi nhận thức, trong lòng anh kêu lên: "A... Thật là hưng phấn!"
"Hừ..."
Phần mềm mại kia của người đẹp đè mạnh thậm chí còn đẩy một cuốn sổ màu đỏ từ trong túi áo của Diệp Thanh ra.
Dường như cô rất ít khi tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, người đẹp đỏ mặt hoảng hốt ngồi từ trên người Diệp Thanh dậy, thuận tay cầm cuốn sổ màu đỏ kia lên.
Cuốn sổ màu đỏ này là một cái sổ hộ khẩu, sau khi mở ra bên trong còn có một tấm thẻ căn cước công dân.
"Anh tên là Diệp Thanh?"
Tròng mắt Diệp Thanh đảo lên xuống, xem như là trả lời câu hỏi của người đẹp.
Cô ấy gật đầu, lại xem cuốn sổ hộ khẩu, nhìn thấy hai chữ "chưa kết hôn" ở trong cột kết hôn thì chợt trầm tư suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, cô mới cất sổ hộ khẩu và thẻ căn cước công dân của Diệp Thanh đi.
Đúng thế... Là chính cô đã cất đi, mà không trả lại cho Diệp Thanh.
Sau đó, cô đi sang một phía khác, cầm hai chân của Diệp Thanh kẹp dưới hai cánh tay của mình rồi chuẩn bị kéo anh đi.
Bởi vì sức quá yếu nên người đẹp chỉ có thể ôm anh vào lòng rồi cố sức kéo anh ra đường lớn.
Cuối cùng cô phải mất đúng nửa tiếng mới kéo được Diệp Thanh lên, đồng thời nhét anh vào ghế sau của một chiếc BMW, sau đó ngồi vào ghế lái dẫm ga rời đi.
Người đẹp, cô tính đưa tôi đi đâu vậy?
Diệp Thanh rất muốn hỏi, nhưng há miệng thì lại không phát ra được chút âm thanh nào, thế nên cũng chỉ có thể để mặc cho cô gái xinh đẹp này đưa anh đi.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn cảm thấy rất phấn khích khi được một mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp như này đưa đi.
Lẽ nào giấc mộng của anh thực sự trở thành sự thật, người đẹp này muốn kết hôn với anh sao?
Được người đẹp cỡ này đưa về nhà, cho dù là ở rể thì anh cũng tình nguyện nha!
Sau hơn hai tiếng, xe lái vào đến Trúc Thành rồi dừng ở trước cửa một khách sạn.
Người đẹp thuê một phòng, sau đó đưa Diệp Thanh vào phòng dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng "ục ục" truyền từ bụng của Diệp Thanh tới nên người đẹp đã gọi cho anh một ít đồ ăn, biết tay chân của anh không thể cử động nên cô cũng tự mình đút cho anh ăn.
Chờ sau khi Diệp Thanh ăn no xong, người đẹp nhìn anh nói: "Hai ngày tới tôi có việc phải làm, tôi đã nói với khách sạn rồi, khi không có tôi ở đây thì nhân viên sẽ mang cơm đến và đút cho anh ăn."
Tròng mắt Diệp Thanh đưa lên đưa xuống tỏ ý mình đã hiểu.
Như này là ngon rồi, anh có thể tĩnh tâm phá bỏ phong ấn ở trên cơ thể mình.
Vừa mới đi đến cửa, người đẹp đã dừng bước quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thanh đang nằm trên giường nói: "À đúng rồi, quên không nói cho anh biết tên của tôi, tôi tên Tiếu Oánh Ức."
Sau khi nói xong, Tiếu Oánh Ức lập tức mở cửa phòng rời đi.
"Trông cô ấy xinh quá xá luôn!" Diệp Thanh khen ngợi một câu, tiếc cái là vì anh vẫn đang nằm nên không thể nào nhìn thấy được vóc dáng của người đẹp.
Anh nhắm mắt lại, chuyên chú tập trung kình khí trong cơ thể, bắt đầu tấn công các phong ấn khắp nơi trên người mình.