Lâu Sở Nhi ép chặt tay vào bả vai để cầm máu, ánh mắt ngước nhìn Ninh Ngọc Vi lúc này phải nói là đặc sắc.
Ninh Ngọc Vi lại cười như kẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Vai trò của cô đến đây là chấm hết. Lâu Sở Nhi, cô lẽ ra phải đoán ra được sớm hơn. Hoặc nên nói ngay từ đầu cô đã không nên chống đối tôi.”
Lâu Sở Nhi gượng người đứng dậy lê từng bước chân nặng nề đến gần Ninh Ngọc Vi. Từ khoảnh khắc phát súng nổ, Lâu Sở Nhi đã hiểu ra tất cả. Ninh Ngọc Vi sẽ dùng cái chết của mình để thoát tội cho Lạc Phương Dật. Bà ta sẽ đổ hoàn toàn cái tội này lên đầu Lâu Sở Nhi đã chết không đối chứng. Lạc Phương Dật dù thoát được tình nghi thì lúc đó Bạch Hướng Sinh cũng đã vững chắc ngồi trên vị trí của mình. Mà Lạc Phương Dật sau khi bị phản bội sẽ không tin tưởng ai nữa, Ninh Ngọc Vi sẽ dùng cách nào đó của mình để khiến hắn hoàn toàn mất đi niềm tin và tham vọng vị trí Ông trùm kia.
“Sau cùng, bà chỉ muốn chứng minh với Lạc Phương Dật rằng thế gian này không có ai thật lòng với anh ta, đâu đâu cũng là kẻ giả dối đúng không? Ninh Ngọc Vi, sự thật là bà chỉ muốn trả thù Lạc Viên Khởi thôi đúng không? Bà muốn ông ta nhìn thấy cái giá mà ông ta phải trả khi khiến bà chịu đau khổ là thế nào. Bà muốn giày vò đứa con của ông ta, để ông ta thấy được sai lầm của ông ta dù có chết cũng vĩnh viễn không thể kết thúc được đúng không?”
Lời này của Lâu Sở Nhi giống như một phát đâm trúng tim đen của Ninh Ngọc Vi. Ngay từ lúc bắt đầu, Lâu Sở Nhi đã nhận ra rằng Ninh Ngọc Vi chỉ đang muốn trả thù. Bà ta hận Lạc Viên Khởi, hận ông ta dù cho ông ta có chết đi cũng không hết hận. Bà ta muốn ông ta phải trả cái giá thật đắt. Bà ta muốn ông ta ở dưới cửu tuyền phải giương mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình mất đi tất cả.
Ninh Ngọc Vi không chỉ muốn trả thù Lạc Viên Khởi mà còn muốn trả thù Lạc Bội La Na, muốn trả thù hậu nhân của Lạc Viên Khởi. Bà ta muốn đem tất cả phải tuẫn táng cùng sự đau khổ mà bản thân phải chịu đựng bấy lâu.
Lâu Sở Nhi đưa tay siết lấy vai Ninh Ngọc Vi.
“Ninh Ngọc Vi, bà nói mình không hối hận? Thật sự là như vậy sao? Nếu bà không hoài hận, tại sao bà lại khóc. Lừa mình dối người, bà có thể lừa cả thiên hạ nhưng có thể vĩnh viễn lừa bản thân mình không?”
Nước mắt của Ninh Ngọc Vi đã lăn dài trên gò má. Đôi mắt đã đỏ hoe, cả gương mặt đã nhuốm vẻ buồn bi ai. Còn lừa dối, còn nói không hối hận?
Ninh Ngọc Vi sớm đã hối hận rồi. Từ rất lâu, bà ta đã hối hận rồi.
Lâu Sở Nhi buông tay khỏi vai Ninh Ngọc Vi, cô lùi lại mấy bước, nhìn bà ta bằng ánh mắt giễu cợt, ngửa mặt cười lớn.
“Bà có thể nói bà hoàn toàn không yêu đứa con này không? Bà thật sự hận Lạc Phương Dật đến chết sao? Ninh Ngọc Vi, bà vẫn luôn biết Lạc Phương Dật hoàn toàn không có lỗi. Nhưng bà đã làm gì? Bà đã đẩy anh ta vào địa ngục. Người đẩy bà vào địa ngục không phải Lạc Phương Dật nhưng người đẩy Lạc Phương Dật vài địa ngục lại chính là bà, là mẹ ruột của anh ta. Ninh Ngọc Vi, bà đã trở thành bộ dạng mà bà ghét nhất rồi.”
Ninh Ngọc Vi nghiến răng, bà ta lao đến đẩy ngã Lâu Sở Nhi rồi hét lớn: “Câm miệng! Cô không hiểu gì hết! Cô cái gì cũng không biết! Là bọn họ nợ tôi, đời này đã nợ thì phải trả. Bọn họ mới sai, tôi không sai.”
Lâu Sở Nhi bất lực. Ninh Ngọc Vi…bà ta điên rồi! Bà ta thật sự đã phát điên! Những ám ảnh, những khổ sở, bất lực và đau đớn bấy lâu dồn nén đã hoàn toàn bộc phát khiến Ninh Ngọc Vi vỡ tung.
Trong câu chuyện này, Ninh Ngọc Vi vốn là kẻ vừa đáng thương vừa đáng hận. Lạc Viên Khởi yêu bà không hề sai, sai là ông ta đã dùng cách cực đoan để yêu. Ninh Ngọc Vi hận Lạc Viên Khởi không hề sai, sai là bà ta đã trút thù hận này lên Lạc Phương Dật một cách vô cớ.
Lạc Phương Dật không hề sai, từ đầu đến cuối hắn đều không hề sai!
Hắn cũng chỉ là một kẻ khao khát tình yêu thương như bao người.
Câu chuyện ba người này, có lẽ hắn mới chính là kẻ đáng thương nhất.
Lâu Sở Nhi đứng vững, ánh mắt thương hại nhìn Ninh Ngọc Vi.
“Bà hãy tự hỏi bản thân mình. Bà thật sự hận Lạc Phương Dật sao? Lạc Phương Dật, thật sự có lỗi sao? Ninh Ngọc Vi, khi mà bà bắt đầu tính kế trả thù, Lạc Phương Dật cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ khao khát tình yêu của mẹ mà thôi.”
Ninh Ngọc Vi ôm lấy đầu, bịt lấy tai hét lớn: “Câm miệng! Câm miệng! Lâu Sở Nhi cô đi chết đi!”
Lời vừa dứt tiếng súng đã vang lên lần hai, đạn xuyên qua người Lâu Sở Nhi, máu bắn ra và cô gục xuống trên nền đất lạnh. Khoảng trời trước mắt đã dần tối đen, cả cơ thể cảm nhận được sự xâu xé của cái lạnh thấu xương. Hoá ra, cái chết chính là như thế.
Ninh Ngọc Vi bỏ chạy khỏi hiện trường, thi thể của Lâu Sở Nhi được Bạch Hướng Sinh mang đi. Ba ngày sau đó, Lạc Phương Dật được thả vì đã xác nhận không có liên quan trong vụ ám sát Ông Trùm. Lạc Phương Dật vì sự phản bội của Lâu Sở Nhi và cái chết của Novin nên không còn tâm trạng giải quyết mọi chuyện. Hội Nguyên lão quyết định Bạch Hướng Sinh làm Ông trùm kế vị, Lạc Phương Dật là chấp sự với quyền hạn chỉ dưới Ông trùm.
Lễ kế nhiệm được tổ chức sau một tuần.