Thư Ngân Cầm đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy người hầu đã đặt Lạc Phương Dật nằm trên giường sẵn. Cô ta đóng cửa, chốt khoá trong. Thư Ngân Cầm tiến lại gần giường, nhìn Lạc Phương Dật đang nằm trên giường, lòng đầy suy nghĩ. Cô ta không có ham muốn với cơ thể hay bất cứ thứ gì của Lạc Phương Dật, nếu có thì đó chỉ có thể là quyền lực mà tương lai hắn sẽ nắm giữ.
Thư Ngân Cầm biết mình là kẻ cuồng quyền lực. Cô ta không cam chịu một số phận bị chi phối bởi người khác. Nếu nhất định phải gả đi trở thành vợ một ai đó thì chí ít cũng phải trở thành một người vợ nắm trong tay vị trí quyền lực nhất định.
Chuốc thuốc Lạc Phương Dật là hạ sách, cô ta không thích cách làm đê tiện này vì nó giống như những gái gọi hạ đẳng ngoài kia. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô ta đã không lựa chọn như vậy. Lựa chọn thanh cao vào lúc bảo thân đứng kề cận vực thẳm quả là một lựa chọn ngu ngốc. Thư Ngân Cầm không muốn bản thân sẽ chết, vì vậy dù là cách gì cũng phải nắm giữ.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Thư Ngân Cầm ngồi lên người Lạc Phương Dật, bàn tay vừa chạm đến định mở cúc áo đầu tiên ra thì liền nghe một giọng nói trầm khàn pha chút giễu cợt: “Đừng có đùa, đã bảo là vợ tôi không thích đâu mà.”
Thư Ngân Cầm giật mình ngước lên lại chạm trúng ánh mắt Lạc Phương Dật đang nhìn mình. Cô ta giật mình lùi người về sau muốn bỏ trốn, Lạc Phương Dật liền bật dậy, nhanh như cắt một tay túm lấy cổ cô ta, đè ép xuống giường: “Xin lỗi nha, lại làm cô thất vọng rồi!”
Thư Ngân Cầm nhíu mày, hỏi lại: “Anh biết trong thức ăn có thuốc?”
Lạc Phương Dậy bật cười sảng khoái như vừa nghe được chuyện gì rất hài hước. Hắn vuốt gọn tóc, hạ mắt: “Tôi cũng không phải đồ ngốc.”
“Nhưng mà anh đã ăn rồi.”
Lạc Phương Dật gật gù, buông tay ra khỏi người cô ta rồi đứng dậy khỏi giường.
“Ờ, vậy nên giờ thấy có chút nóng. Nhưng mà cô không phải gu tôi nên phắn qua một bên nhé.”
Lạc Phương Dật vẫy tay tạm biệt rồi không hề luyến tiếc đi ra phía cửa. Thư Ngân Cầm nghiến răng, đúng là thất sách rồi, là cô ta quá vội vàng nên mới phạm phải sai lầm lớn. Lạc Phương Dật là người trải qua huấn luyện, chút công kích từ thuốc thế này hắn có thể khống chế được, xem chừng từ đầu đến cuối đều chỉ đang phối hợp diễn cùng với cô ta mà thôi.
Thư Ngân Cầm bật dậy, lao xuống khỏi giường, chộp lấy con dao gọt trái cây trên dĩa đặt giữa bàn, ném thẳng vào cánh cửa mà Lạc Phương Dật chuẩn bị chạm tay vào.
Lạc Phương Dật liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả cắm trên cửa, hắn đưa tay vuốt nhẹ một cái rồi khúc khích tán thưởng: “Thân thủ không tồi, cô vẫn luôn che giấu hả?”
“Anh đã biết nhưng vẫn đến, em muốn biết là tại sao?”
Lạc Phương Dật nhún vai, thản nhiên đáp: “Xem trò vui thôi, còn có thể lợi dụng làm chuyện tốt nữa. Tính ra thì phải cảm ơn cô đấy.”
Thư Ngân Cầm siết chặt nắm tay, cô ta hít một hơi thật sâu, ngập ngừng một lúc mới hỏi lại: “Không còn lý do gì khác sao?”
Lạc Phương Dật trầm ngầm một lúc sau đó không do dự mà mở cửa bước ra, chỉ để lại một câu: “Không còn.”
Hắn rời khỏi nhà hàng, lái xe quay về. Thực ra thì hắn đã sớm biết lý do Thư Ngân Cầm đột nhiên quay về rồi lại hẹn hắn bữa cơm ngày hôm nay. Hắn chỉ muốn xem thử bản lĩnh của cô ta tới đâu để liệu bề đối phó sau này. Còn một lý do khác chính là muốn cho cô ta một cơ hội. Nếu cô ta lựa chọn quay đầu kịp lúc, hắn sẽ không ngại loại cô ta ra khỏi vòng chiến này. Chỉ đáng tiếc Thư Ngân Cầm đã không lựa chọn đường lui, vậy hắn cũng không cần phải niệm chút tình xưa cũ rích đó của cô ta.
Lạc Phương Dật đưa tay kéo phăng cà vạt trên cổ, bởi vì tác dụng của thuốc mà giờ cả người nóng ran. Hắn có thể khống chế bản năng và lý trí thành hai hướng tách biệt nhưng dù sao cũng có một giới hạn nhất định. Nếu thật sự nói không có ảnh hưởng gì thì hắn đã không còn là người nữa rồi.
Lạc Phương Dật về đến dinh thự liền sải bước lớn đi về phía phòng mình. Hắn lúc này đã gần như đến giới hạn. Mở cửa bước vào, trông thấy Lâu Sở Nhi đang ngủ trên giường liền lao qua luôn. Lâu Sở Nhi đang ngủ lại cảm thấy có thứ gì nặng đè trên người liền tỉnh dậy.
Lạc Phương Dật nằm đè lên, ôm lấy Lâu Sở Nhi cứng ngắc. Cô vốn định một cước đá bay hắn nhưng lại đột nhiên cảm nhận được hơi nóng từ người hắn. Cô vội đưa tay lên trán hắn, một tay bật đèn để nhìn rõ gương mặt hắn lúc này.
“Anh sao thế?”
Lạc Phương Dật đẩy tay cô ra, gục đầu trên vai Lâu Sở Nhi mà khàn giọng đáp: “Bị chuốc thuốc.”
Lâu Sở Nhi nhăn mày nhíu mặt: “Thế phải uống thuốc giải, sao anh không đến tìm Novin mà đến chỗ tôi làm quái gì?”
Lạc Phương Dật tặc lưỡi, thản nhiên đáp: “Tôi tìm Novin mới là kỳ lạ. Lâu Sở Nhi, tôi ký thêm với em một giao dịch, em muốn bao nhiêu phụ phí cũng được, tôi tặng bản thân cho em luôn.”
Lời vừa dứt hắn liền đè Lâu Sở Nhi xuống mà hôn ngấu nghiến. Lâu Sở Nhi căn bản không kịp phản kháng đã bị hắn khoá chặt thân thể. Chút sức lực này của cô lại không làm gì được một tay lão luyện như hắn, phản kháng cúng vô nghĩa.
Thế là con m* nó Lâu Sở Nhi cô hai mươi mấy nồi bánh chưng thế là bị Lạc Phương Dật một phát nuốt trọn không chừa một mẩu.
Lạc Phương Dật lao tâm khổ tứ tính toán, cuối cùng nhờ Thư Ngân Cầm mà được dịp một mẻ ăn sạch thỏ trắng.