“Sẽ thả, nhưng tôi sẽ giữ bà ta lại làm con tin. Khi nào xong việc thì cô có thể đưa bà ta đi bất cứ lúc nào.”
Lâu Sở Nhi siết chặt nắm tay định phản kháng nhưng lại đột ngột nhớ tới lời Bạch Hướng Sinh đã nói. Anh ta đã nhắc nhở cô phải luôn giữ bình tĩnh không được làm liều. Có lẽ anh ta đã đoán trước tình huống bất lợi sẽ xảy ra với Lâu Sở Nhi nên mới nhắc trước. Lâu Sở Nhi ngay lập tức đè xuống cơn nóng giận. Ngay tại lúc này, nếu cô kích động thì đúng là sự ngu dốt làm hại bản thân lẫn người khác. Một mình cô không thể đối chọi với cả đám người, cá chết lưới rách càng không phải là cách hay.
Lâu Sở Nhi đứng dậy khỏi ghế, đút hai tay vào túi áo khoác.
“Được, hy vọng bà nói lời giữ lời. Cũng xin bà nhớ cho, tôi không phải trái hồng mềm tùy ý người khác nhào nặn. Hy vọng chúng ta sẽ không đi đến bước đường tuẫn táng cùng nhau.”
Nói xong, Lâu Sở Nhi quay người ý định rời đi. Ninh Ngọc Vi lập tức ra hiệu cho Bạch Hướng Sinh, Bạch Hướng Sinh nhanh nhẹn đi theo sau Lâu Sở Nhi. Ra khỏi khu vực khuôn viên nhà cũng tức là tạm thời rời khỏi tầm ngắm. Lâu Sở Nhi quay sang nhìn Bạch Hướng Sinh bằng con mắt dò xét.
Bạch Hướng Sinh nhận ra liền mỉm cười nói: “Em đừng tốn công sức trên người tôi.”
Lâu Sở Nhi lúc này ý thức được, tuy không rõ ràng nhưng Bạch Hướng Sinh hình như thật sự có ý định giúp đỡ bản thân. Tuy rằng anh ta thể hiện một cách rất cẩn thận và dè dặt nhưng rõ ràng những lời Bạch Hướng Sinh đã nhắc nhở chưa từng sai.
Lâu Sở Nhi đột nhiên cảm thấy vừa vui vừa lo lắng. Bạch Hướng Sinh là người giúp đỡ cho bản thân ở trong tối, đối diện với kẻ địch mạnh mà có một người giúp đỡ tài giỏi không khác gì thiên quân vạn mã. Lo lắng lại là con người này không che giấu kỹ đến mức khó mà tin được. Một người ẩn nấp trong lòng địch, lại hiểu rõ về cô một cách quá mức thật sự đáng sợ. Nếu như sự giúp đỡ từ trước của anh ta đều là kế hoạch được tính toán tỉ mỉ mà cô lại không hay biết gì nhảy vào thì đúng là quá đáng sợ.
“Tại sao lại giúp tôi? Ninh Ngọc Vi mới là người có ơn với anh. Anh làm như vậy là tạo phản sao?”
Bạch Hướng Sinh bật cười. Lâu Sở Nhi nói ra lời này rõ ràng đang muốn thăm dò thử Bạch Hướng Sinh. Nếu anh ta thật sự đã phản bội Ninh Ngọc Vi vì một lý do gì đó không rõ thì tương lai anh ta cũng có thể phản bội cô giống y như vậy.
Bạch Hướng Sinh giống như nhìn rõ được dụng ý của Lâu Sở Nhi, anh ta híp mắt nhìn cô, cái nhìn giống như chọc thủng tâm can, soi rõ suy nghĩ bên trong khiến Lâu Sở Nhi không tự chủ được mà rùng mình.
“Tôi không phản bội. Tôi cũng chưa từng tiết lộ cho em bất cứ thứ gì, điều tôi làm chỉ có nhắc nhở em hành động cẩn thận. Đây cũng không phải là tôi giúp em. Bất quá chỉ là tôi không muốn nhìn em đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.”
Câu trả lời như dự đoán nhưng cũng khiến cô có cái nhìn khác về con người này. Bạch Hướng Sinh quả thật diễn rất tốt vai diễn của mình. Anh ta không chỉ che mắt cô, mà còn lừa qua mắt được cả Ninh Ngọc Vi. Một kẻ sắc sảo và mưu tính đến đáng gờm.
“Tôi và anh từng quen biết sao?”
“Tôi đã nói rằng tôi và em có nhân duyên sâu sắc. Tôi vẫn luôn nhớ đến em, em lại không nhớ gì đến tôi, điều này khiến tôi cảm thấy hơi tổn thương.”
Lâu Sở Nhi tặc lưỡi. Cô không nhớ gì nhiều, vì lúc nhỏ lang bạt nhiều nơi, quen biết quá nhiều người. Mối quan hệ đều khá chóng vánh, lâu nhất có lẽ cũng chỉ là một vài tháng. Lúc lớn thì bắt đầu làm công việc đánh thuê, nhận uỷ thác, những người gặp nếu không phải người uỷ thác giàu có thì chính là một cái xác đã chết sau khi cô nhận uỷ thác ám sát.
Bạch Hướng Sinh, một người như anh ta nếu gặp một lần sẽ ấn tượng sâu sắc đến nhường nào. Một người như vậy cô sẽ không thể nào quên được, vậy nên chỉ có thể biết có lẽ đã gặp anh ta lúc còn rất nhỏ.
Lâu Sở Nhi vò đầu, cảm giác khó chịu vì không thể nhớ ra được rõ ràng: “Trí nhớ của tôi thật sự không tốt lắm. Nếu đó là một đoạn ký ức rất quan trọng đối với anh thì xin lỗi vì tôi thật sự không có ấn tượng.”
Bạch Hướng Sinh bật cười. Anh ta nhìn ra được vẻ mặt đấu tranh tư tưởng gay gắt của Lâu Sở Nhi để nhớ ra rồi lại khó chịu vì không nhớ được. Bạch Hướng Sinh lắc đầu, ôn nhu đáp: “Không sao, sẽ có một ngày em nhớ ra. Tôi hy vọng ngày đó không quá muộn.”
Lâu Sở Nhi hơi bất ngờ vì câu nói sau cùng của anh ta, cô muốn hỏi lại nhưng lại không hỏi được. Quá muộn sao? Lâu Sở Nhi không rõ Bạch Hướng Sinh đang ở trong tình huống gì, hoàn cảnh của anh ta như thế nào. Nhưng nếu có một ngày Ninh Ngọc Vi biết được anh ta không toàn tâm toàn ý làm việc cho mình, sẽ chẳng lạ gì nếu như tìm thấy xác của anh ta trên một con hẻm nhỏ nào đó của thành phố.
Lâu Sở Nhi ý thức được, nguy hiểm mà Bạch Hướng Sinh đang gánh có lẽ lớn gấp mấy lần thứ cô có thể tưởng tượng ra. Mà Lâu Sở Nhi cô lại chỉ có thể nhận sự giúp đỡ này, không thể làm gì được cho Bạch Hướng Sinh. Đây chính là điều khiến cho Lâu Sở Nhi sau này cảm thấy bứt rứt nhiều nhất.