Mục lục
Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 37: Anh cũng có thể

Tới Bệnh viện quân khu Bộ đội đặc chủng, rất nhanh đã nghe được tin Vân mẫu đang trong phòng hồi sức cấp cứu. Nhưng khi Lâm Tuyết đuổi tới, vừa nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, sắc mặt bác sĩ cứng lại, tuyên bố một tin xấu: “Bệnh nhân đã qua đời.”

Tất cả mọi người ngây dại, tiếp đến chỉ thấy y ta đẩy di thể của Vân mẫu ra, Vân Thư Hoa và Vân Đóa bổ nhào lên, bi thương không dứt, Lý Văn San cũng khóc lóc lau lau nước mắt.

Dù thế nào Lâm Tuyết cũng không tưởng tượng được Vân mẫu hiền lành đã qua đời, bà là một trong số ít những người thân thiết ở trên đời này thực sự thương yêu cô.

Lâm Tuyết còn nhỡ rõ, khi cô giải trừ hôn ước với Vân Thư Hoa, Vân mẫu lệ rơi đầy mặt ôm lấy cô: “Tuyết nhi, đời này ta không có phúc khí, vô duyên không thể cùng con làm mẹ chồng nàng dâu, đợi đến kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục mối duyên này.”

Bà nhận Lâm Tuyết là con gái nuôi, mong rằng kiếp sau nếu không là mẹ chồng nàng dâu sẽ là mẹ con ruột … Giọng nói và nụ cười của lão nhân còn rõ ràng như vậy nhưng bây giờ đã âm dương cách biệt.

“Bà là mẹ chồng tôi, cô khóc cái gì? Hăng hái cái gì?” Lý Văn San thấy Lâm Tuyết rơi lệ, bộc phát ghen tuông quá đáng, cô ta gạt bỏ nước mắt tiến lên phía trước, thái độ thập phần ngang ngược giáo huấn Lâm Tuyết.

Trong lòng Lâm Tuyết buồn rầu, thấy Lý Văn San xảo trá ngang ngược không khỏi sinh ra chán ghét, cô trách móc: “Tôi khóc thì liên quan gì đến chị?”

“Xú nha đầu, xem ra Lương Tuấn Đào cưng chiều cô quá mức đến vô pháp vô thiên rồi, cần phải có người dạy dỗ cho cô một chút!” Lý Văn San giơ tay lên định vung xuống mặt Lâm Tuyết.

Không đợi Lâm Tuyết có hành động gì, Lương Tuấn Đào ở bên cạnh bảo vệ đã bắt lấy tay Lý Văn San, mắt nheo lại, anh lạnh lùng nói: “Dám đánh nữ nhân của tôi, cô chán sống rồi phải không?”

“Lương Tuấn Đào, tôi nhịn anh lâu rồi!” Lý Văn San vùng lên cãi lộn, giọng nói quả thực có thể phá vỡ màng nhĩ. “Đừng tưởng rằng bổn tiểu thư sợ anh. Có gan thì cút ngay, để tôi với nữ nhân của anh so đo!”

“Cút ngay, tôi sợ cô làm bẩn tay vợ tôi!” Lương Tuấn Đào đẩy cô ta ra, Lý Văn San lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã xuống đất, vừa lúc Lý Ngạn Thành chạy tới kịp đỡ lấy.

Lý Ngạn Thành và Mạc Sở Hàn cùng đến, lúc này Lý Ngạn Thành sa sầm nét mặt, ánh mắt tra vấn bắn về phía Lương Tuấn Đào: “Lại sao nữa?”

Vẻ mặt Lương Tuấn Đào vô tội, anh không nhanh không chậm giải thích: “Con gái ông ghen tị vợ tôi trẻ tuổi ôn nhu xinh đẹp, luôn tìm cách phá cô ấy. Vừa rồi cô ta ngang ngược, vợ tôi cũng không muốn đánh người, chẳng nhẽ tôi lại đứng nhìn cô ấy bị người khác khinh thường?”

“Phì.” Một y tá trẻ không nhịn được cười rộ lên, đột nhiên nhận ra tình huống hiện giờ lại vội vàng che miệng lại.

Lý Văn San giận muốn điên lên, cô ta chỉ thẳng vào y tá đang đứng kia, thét chói tai: “Đuổi xú nha đầu nay ngay! Bảo cô ta cút đi!”

Y tá xui xẻo đau khổ vì mình lại trở thành vật hi sinh của trận tranh cãi, cô bị đuổi đi ngay tại chỗ.

Di thể Vân mẫu được đưa tới nhà xác, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ nhập quan và mai táng.

Lý Ngạn Thành gọi Lương Tuấn Đào vào một góc giáo huấn, Lý Văn San thu lại dáng vẻ ngang ngược, bắt đầu sắm vai vợ hiền, ôn nhu tinh tế khuyên nhủ anh em Vân gia nén bi thương.

Lúc này, Mạc Sở Hàn vừa vặn đi tới bên cạnh Lâm Tuyết đơn độc bị bỏ quên, con ngươi ham muốn giết chóc đầy tàn nhẫn âm lệ, nhưng cũng hơi rối rắm.

Không ngờ Vân mẫu đã bị chỉnh chết, điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn nhưng chết rồi sẽ phải chết, dù sao cũng đạt được hiệu quả hắn mong đợi, thấy bộ dáng thương tâm thất hồn lạc phách của Lâm Tuyết, Mạc Sở Hàn liền cao hứng không thôi.

Lâm Tuyết đang ngồi một mình ý thức được nguy hiểm tới gần, cô nhớ tới việc tránh né nhưng động tác Mạc Sở Hàn nhanh hơn chút ít. Bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, sít sao kìm hãm, ánh mắt băng phách của hắn từ khuôn mặt xinh đẹp rời đến trang sức thanh nhã chuyển xuống bộ lễ phục dạ hội, Mạc Sở Hàn cười tà nịnh: “Kỹ nữ thối, cô mặc chiếc váy này ngược lại thành nghiện.”

“Buông ra!” Lâm Tuyết không muốn nói thêm câu nào với người đàn ông vô tình độc ác này, đó là một ác ma biến thái, vừa thấy hắn, tim cô lđã đập thình thịch.

“Đồ đê tiện!” Mạc Sở Hàn vốn định cho cô một cái tát, nhưng sợ kéo Lương Tuấn Đào đến nên hắn đành phải khắc chế cảm xúc nóng nảy của mình, dùng ngôn ngữ độc ác nhất để kích động cô: “Sao? Chúng ta là bạn tâm giao mà. Thấy các người có đôi có cặp sung sướng thảnh thơi tôi liền cho thêm chút gia vị vui mừng vui vẻ a. Nói cho cô biết, mỗi lần cô mặc bộ váy này, tai họa sẽ giáng xuống, lần này là con chó già Vân gia, lần sau … lần sau tôi sẽ cho cô mặc đồ để tang Hứa Tĩnh Dao!”

Lâm Tuyết ngừng giãy giụa, cô yên lặng chăm chú quan sát gương mặt đang vặn vẹo phía trước, hít sâu một hơi. Kẻ điên có tinh thần bất thường không đáng sợ, đáng sợ là kẻ điên có tinh thần bình thường. Mạc Sở Hàn chính là kẻ điên.

“Chúng ta không phải bạn chí cốt sao? Biết cô hận Lâm gia, tôi đã giúp cô tính toán, đưa cả đám người bọn họ xuống địa ngục. Nhớ cho kĩ, lần sau cô còn mặc loại đồ tang này ở cùng Lương Tuấn Đào, tôi sẽ khiến cô phải về nhà đưa linh cữu cho Hứa Tĩnh Dao!” Cắn răng nói xong, Mạc Sở Hàn mới buông tay mảnh khảnh của Lâm Tuyết ra, cổ tay bạch ngọc nhất thời lưu dấu tay hồng, trông thấy mà ghê người.

“Khốn kiếp!” Lâm Tuyết đột nhiên bộc phát, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mạc Sở Hàn như muốn nứt ra, sau đó cô hung hăng vung tay muốn cho hắn một cái tát, “Là anh giết mẹ nuôi!”

Mạc Sở Hàn lần nữa bắt lấy tay cô, cổ tay nhỏ bé mềm mại không xương, nhỏ đến mức khe khẽ dùng sức cũng có thể bẻ gãy. Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt thanh lệ đầy uất ức kia, cười không ra tiếng. “Đúng thế, là tôi giết, cô có thể làm gì tôi?” Mạc Sở Hàn cũng lười giải thích, hắn chỉ muốn dọa Lâm Tuyết, không ngờ chỉnh quá mức lại ầm ĩ gây ra tai nạn chết người.

“Tôi muốn anh đền mạng cho bà!” Lâm Tuyết nâng đầu gối, hung hăng hướng vào chỗ yếu hại của hắn.

Đáng tiếc, Mạc Sở Hàn đã một lần bị thiệt thòi, hắn kiên quyết không để tái diễn lần nữa. Chân thon dài cứng cáp chế trụ trên đùi ngọc, hai người dây dưa tạo thành tư thế ái muội, sau đó hắn hung hăng cắn lấy cánh môi đang run rẩy của Lâm Tuyết.

**

Khi Lương Tuấn Đào nghe thấy động tĩnh quay ngược trở lại, vừa lúc trông thấy một màn bạo kích đi quá giới hạn cho phép kia. Con mắt trừng lớn chậm rãi nheo lại, anh như con báo phẫn nộ nhanh chóng bổ nhào tới.

Mạc Sở Hàn đã sớm biết được động tĩnh của Lương Tuấn Đào, chờ anh nhào tới , hắn liền kịp lúc đẩy Lâm Tuyết vào ngực anh.

Nắm đấm giơ lên ngừng lại cách khuôn mặt Lâm Tuyết vài cm, Lương Tuấn Đào nhìn môi cô bị cắn phá, bên trên còn dính huyết châu, hai mắt anh nhất thời như bị nhiễm máu đậm đặc.

“Thư Khả mang thai, tôi nói cho Lâm Tuyết biết tin tức tốt lành này, cô ta liền kích động khủng khiếp thẳng nhắm thẳng ngực tôi mà nhào vào. Tôi thấy cô ta đáng thương như vậy nên mới hôn cô ta gọi là ban thưởng, nhưng … Ha ha, không khống chế được lực đã cắn nát miệng rồi!” Mạc Sở Hàn ti tiện cười ha ha, suýt nữa cười ra nước mắt. Răng và môi vẫn còn tràn ngập dư hương của cô khiến hắn nhớ đến sự ngọt ngào và hương thơm từng có. Đáng tiếc, tất cả đều đã qua, vĩnh viễn không thể trở lại được.

“Khốn kiếp!” Lâm Tuyết hận không thể liều mạng với hắn nhưng sự phẫn nộ của cô dừng lại ở Lương Tuấn Đào, trong mắt anh ánh lên sự chướng mắt không nói thành lời.

Không phải cô luôn thanh lãnh kiêu ngạo sao? Vừa nghe nói nữ nhân của Mạc Sở Hàn mang thai đã phẫn nộ thất thố như vậy, con mẹ nó chứ … Lương Tuấn Đào kéo cô trở lại, lôi thẳng vào ngực mình, không để ý Lâm Tuyết giãy dụa phản kháng, anh cúi đầu xuống mạnh mẽ cắn cô.

“Tê!” Lâm Tuyết đau đến hít thở không thông bởi anh cắn vào đúng chỗ Mạc Sở Hàn vừa làm bị thương, vết thương mới trên vết thương cũ, huyết châu chảy ra từ chỗ răng cắn nhưng bị Lương Tuấn Đào hút lấy sạch sẽ, đau đớn khiến cả người Lâm Tuyết run rẩy.

Sau khi để lại dấu ấn của mình lại liên tục mút lấy môi cô, mút lấy huyết châu và nước mắt, lúc này Lương Tuấn Đào mới chặn ngang ôm eo Lâm Tuyết. Nữ tử đương nhiên liều mạng phản kháng, ra sức đấm vào ngực hắn, lớn tiếng quát lên: “Thả tôi ra, tôi muốn giết hắn!”

“Vì đứa trẻ ấy à ! Em thương tâm đến vậy sao?” Lương Tuấn Đào cười tà nịnh, giọng nói âm mị: “Anh cũng có thể khiến em mang thai.”

 

Quyển 1 – Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!

Lâm Tuyết bị Lương Tuấn Đào mạnh mẽ ôm đi, cô liều mạng đánh đấm giãy giụa cũng không thể rung chuyển được nửa thân trên to lớn của người đàn ông , cứ như vậy, cô bị ôm ra khỏi Bệnh viện quân khu, bị ấn lên xe.

Lâm Tuyết rất phẫn nộ, hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt là thoát khỏi người đàn ông đáng giận này, cô muốn giết chết Mạc Sở Hàn!

Tình yêu và nhu tình ngày xưa đã bị thù hận thay thế, Lâm Tuyết cơ hồ đánh mất lý trí, dùng dáng vẻ điên cuồng tương ứng với lời Mạc Sở Hàn đã nói: cô vì ghen tị mà trở thành nữ nhân đáng thương khùng điên.

Lâm Tuyết không còn tỉnh táo để suy nghĩ kĩ một chút, vì sao Thư Khả mang bầu lại không tranh thủ dịp này đến khoe khoang hạnh phúc? Vì sao cô ta không cùng Mạc Sở Hàn xuất hiện? Cô chưa kịp nghĩ, cũng đã mất đi năng lực phân tích phán đoán rồi.

Lương Tuấn Đào nhét Lâm Tuyết vào chiếc Land Rover quân dụng, quát lên với Tiểu Cao đang bị giật mình: “Giật mình cái gì? Lái xe!”

**

Xe tiến vào phía trong nhà khách quân khu, mới vừa dừng lại đã có lính cần vụ mặc quân phục tới mở cửa.

Lương Tuấn Đào ôm tiểu nữ nhân không nghe lời trong ngực xuống xe, cô vẫn không ngừng đá hắn, Lương Tuấn Đào không khỏi bốc hỏa, hắn cảnh cáo: “Còn không ngừng lại, anh sẽ ăn em!”

Lâm Tuyết căn bản không nghe rõ hắn nói gì, đầu cô đau muốn nứt ra, hỗn loạn, cô tưởng hắn là Mạc Sở Hàn, cho nên rất không thích Thủ trưởng đại nhân còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến thái, kẻ điên, ma quỷ…”

Nhưng từ ngữ này liên tục làm tổn hại đến hình tượng quang minh của Thủ trưởng đại nhân, cảnh vệ binh đứng cạnh xe và nữ phục vụ viên trong quân đội đều ngạc nhiên trợn to mắt nhìn chiến thần mà bọn họ sùng bái – hóa ra chiến thần quang minh cũng có lúc không lành mạnh a! Nhìn cô gái bị giam giữ kiên cố trong lồng ngực hắn, bộ dáng phẫn nộ tới cực điểm kia nhất định đã bị tổn hại đến tâm tư!

“Móa!” Lương Tuấn Đào chửi tục một câu, bàn tay lớn đặt trên mông cô vỗ một cái: “Còn không ngừng lại, anh đánh vào mông em.”

Lâm Tuyết giống như không nghe thấy gì, vẫn ở trong ngực hắn liều mạng giãy giụa cọ sát, lễ phục trễ ngực không trụ nổi trượt xuống. Ngực sữa nõn nà hé ra tới nửa, cảnh xuân chợt lộ ra khiến tròng mắt của nhóm binh viên đang cung nghênh Thủ trưởng trở về kém chút nữa trợn cả lên.

Lương Tuấn Đào lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn vội đưa tay ra kéo phần váy trước ngực cô lên. Kỳ thật, ý tốt là sợ cô bị lộ ra ngoài ánh sáng nhưng không ngờ lực tay quá lớn lại xảy ra sự cố, chỉ nghe “Tê!” một tiếng, chất vải mỏng manh dưới tay rách ra, vốn cô gái chỉ lộ nửa bộ ngực sữa nay đã lộ ra tất cả.

“Khụ!” Cảnh này quá ướt át. Nhóm tân binh không bình tĩnh nổi liền choáng váng.

“Xoay người sang chỗ khác, ai nhìn lén lão tử bắn bỏ!” Thủ trưởng đại nhân tức giận, lớn tiếng thét ra mệnh lệnh.

Kết quả, toàn bộ đội ngũ đến nghênh đón Thủ trưởng đại nhân đại giá quang lâm đều chăm chăm xoay người, lấy sống lưng đối diện với chiến thần mà họ sùng bái.

Lương Tuấn Đào cởi áo khoác bao thật kín kẽ nửa thân trên lộ ra của Lâm Tuyết, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, khẳng định sẽ không hở ra nữa hắn mới ôm cô vào phòng khách.

Thoạt nhìn, phòng khách Quân khu mặc dù không bằng khách sạn nhiều sao nổi tiếng nhưng trang bị bên trong tuyệt đối không kém gì các khách sạn kia. Nơi này được trang hoàng theo phong cách lãng mạn và trào lưu điền viên nước Pháp, ấm áp thuần khiết.

Bước vào gian phòng tổng thống xa hoa rộng lớn, không đợi mỹ nữ phục vụ trong quân phục đang tươi cười nói hết câu xin phân phó công việc, Lương Tuấn Đào đá vào cửa phòng một cước, thiếu chút nữa động phải mũi mỹ nữ kia.

Khí lực giãy dụa của tiểu nữ nhân trong ngực chậm rãi yếu đi, miệng cô hơi nỉ non không nghe rõ âm tiết, đôi tay trắng trẻo vung quyền như gãi ngứa cho hắn.

Lương Tuấn Đào không đưa Lâm Tuyết tới giường mà đặt vào ghế sô pha mềm mại, gỡ áo khoác trên người cô xuống, Lâm Tuyết nhất thời như con mèo nhỏ cuộn tròn người say ngủ.

Không có từ ngữ nào có thể hình dung được một màn hoạt sắc sinh hương (1) trước mắt, vừa kích thích mắt nhìn vừa kích thích bản năng con người ta! Hô hấp của Lương Tuấn Đào có chút hỗn loạn, sau đó, hắn giống như một con dã thú, không chút do dự bổ nhào về phía con mồi ngon lành kia.

Chiếc váy thấp ngực thuận đường tan thành hai mảnh, sau khi xé rách hắn liền vứt xuống thảm. Bàn tay lớn xoa nhẹ thân thể mềm mại đang run rẩy nhưng lại thiêu đốt thân thể cô. Lâm Tuyết ngừng mắng nhiếc, cúi đầu thân ngâm, cánh mũi hé ra, hai má ửng đỏ.

Con ngươi đen bóng của cô phản chiếu ngọn lửa ham muốn ngập trời của Lương Tuấn Đào, hắn gần như mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn xâm nhập, muốn chiếm hữu cô…

“Đau, đau quá!” Lâm Tuyết cúi đầu, thì thào lầm bầm, như cầu xin lại như không ý thức được ngâm nga.

Hắn còn chưa đi vào, cô đã kêu đau! Thật muốn lấy mạng, Lương Tuấn Đào cảm giác muốn nổ tung lên. Nhưng bộ dáng của cô thoạt nhìn rất thống khổ, hắn đành phải mạnh mẽ kiềm chế, đè xuống dục vọng của mình, cuối cùng nhẫn nại thở hổn hển hỏi Lâm Tuyết: “Đau ở đâu?”

Cô chỉ chỉ vào đầu mình, còn ngươi như tan ra, hoàn toàn không lo lắng.

Lúc này Lương Tuấn Đào mới cảm thấy thân thể Lâm Tuyết nóng hơn bình thường, hắn đưa tay dò xét trán cô, phát hiện cô đã phát sốt!

Lương Tuấn Đào vội vàng nhảy khỏi sô pha, lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân, tiếp đến lại thổi phồng thái quá, lôi chăn mỏng trên giường xuống bọc kín Lâm Tuyết, hắn vốn muốn đưa cô đến bệnh viện, sau khi suy nghĩ cân nhắc thì cho rằng với dáng vẻ này của cô gọi bác sĩ tới sẽ thích hợp hơn.

Hắn lập tức đặt Lâm Tuyết lên giường, đắp chăn cẩn thận liền gọi điện thoại cho Lương Bội Văn

Đêm đã khuya, điện thoại vang lên hồi lâu mới thấy bên kia nhấc máy, “Lão nhị, có chuyện gì?”

“Bác, Lâm Tuyết bị sốt, muộn thế này cháu không thể đưa cô ấy tới bệnh viện, bác nhanh sắp xếp một bác sĩ giỏi đến xem cho cô ấy đi.”

“Sốt sao?” Lương Bội Văn tỉnh ngủ, bà vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bị cảm à?”

“Cháu cũng không rõ lắm, đoán chừng là bị cảm lạnh.” Nhìn đống vải vóc bị ném trên thảm, Lương Tuấn Đào nén giận: “Bây giờ váy quá mỏng, kéo cái là rách, mặc vào sao có thể không bị cảm chứ!”

“…”

Hai mươi phút sau, Lương Bội Văn dẫn theo một nữ quân ý đi tới, Lương Tuấn Đào không ngờ bác mình lại thân chinh đến đây, có thể thấy được bà rất quan tâm đến Lâm Tuyết.

Đống vải vụn trên mặt đất đã bị hắn nhặt lên ném vào thùng rác, nhưng khi Lương Bội Văn tới bên giường, thấy sắc mặt Lâm Tuyết đỏ bừng như thoa son, ý thức rời rạc, môi bị cắn rách … Khi trở mình, cánh tay và bờ vai ngọc ngà lộ ra, hiển nhiên ở dưới chăn cô gái không mặc gì. Lương Bội Văn không khỏi sợ hãi kêu lên, bà nghiêm khắc trách cứ cháu mình: “Cho dù là mới cưới, cháu cũng nên kiềm chế một chút, sao lại giày vò con bé thành thế này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK