Mục lục
Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 21: Khách quý

Đuôi mắt Lương Tuấn Đào nhảy lên, hắn lại gặp miếng thịt hươu cho Lâm Tuyết, mượn cơ hội uy hiếp: “Hôm nay thiếu chút nữa tôi bị cô liên lụy toi mạng rồi, chuyện này ba mẹ còn chưa biết, nếu cô không muốn trở thành phần tử nguy hiểm bị khai trừ khỏi quân đội thì hãy ngoan ngoãn nghe lão gia đây an bài.”

Lâm Tuyết giận dữ trừng hắn, biết hắn uy hiếp không phải không có căn cứ. Sau khi Lương lão đại bị tàn phế, Lương lão nhị chính là hi vọng của Lương gia, nếu vợ chồng Lương gia biết cô liên lụy đến an toàn tính mạng của thái tử nhà họ, họ chắc chắn sẽ đuổi cô đi.

Từ trên bàn Lâm Tuyết chọn món rau xào, gắp vào bát Lương Tuấn Đào, cô cắn răng: “Kẻ bại hoại này!”

Hai người bọn họ phân cao thấp trên bàn ăn nhưng trong mắt người khác lại hoàn toàn giống cặp tình nhân đang nhỏ to tâm sự, hơn nữa hai người còn thay nhau gắp đồ ăn, thoạt nhìn vô cùng đằm thắm.

Thẩm Doanh Doanh rất ghen tị, cô ta liền nũng nịu nói với Lương Tuấn Đào: “Lương ca ca, lần đầu em đến nhà anh ăn cơm, sao anh không để ý đến em vậy?”

Lương Tuấn Đào ngẩng đầu, nhìn Thẩm Doanh Doanh phụng phịu chu môi làm nũng nhất thời buồn nôn không chịu được, hắn liền vươn tay choàng qua vai Lâm Tuyết, sau đó mới trả lời Thẩm Doanh Doanh: “Vị hôn thê của tôi gần đây khẩu vị không được tốt, hay buồn ói nôn khan, còn choáng váng buồn ngủ, tôi bận rộn chăm sóc cô ấy lạnh nhạt không đến nơi đến chốn với Thẩm tiểu thư, xin đừng trách tội.”

“A…” Thẩm Doanh Doanh đẩy đồ ăn ra, mặt mũi biến sắc đứng dậy, lắp bắp nói: “Thật, thật vậy sao … có phải là …”

Lưu Mĩ Quân cũng không giữ được bình tĩnh, lời nói mau lẹ, nghiêm nghị chất vấn Lương Tuấn Đào: “Mới có hơn một tháng, các người thế nào đã …”

“Khụ!” Lâm Tuyết thình lình bị sặc, thì ra hai từ “khẩu vị” lặp đi lặp lại trong miệng Lương Tuấn Đào chính là ý này! Cô xoay người che miệng, khụ ba cái không ngừng.

Lương Tuấn Đào vừa săn sóc giúp Lâm Tuyết đấm lưng vừa xin lỗi cha con Thẩm gia, “ Ăn cơm xong tôi phải đưa vị hôn thê của mình đến bệnh viện, nếu cô ấy thực đã mang thai, chúng tôi sẽ tính tới chuyện kết hôn.”

**

Rời khỏi Lương gia, Lương Tuấn Đào ngồi bên cạnh lái xe còn cười trộm đối đáp với cô gái phía sau: “Cô bé, trong sạch đã bị hủy rồi hay là cô theo lão gia này đi.”

Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Tuyết cười lạnh: “Trong sạch của tôi sớm đã bị hủy, không đáng tiền, Lương đại gia bất tất phải để trong lòng.”

Được rồi, hắn thừa nhận miệng lưỡi con quỷ nhỏ này không tha ai, đành đổi chiến thuật, “Cho nên mới nói cô càng phải gả cho tôi. Có nghĩ đến Đông Sơn tái khởi (1)? Cô ra thì có người khác nhảy vào? Làm người đàn bà của tôi có gì không tốt? Cả kinh thành thượng lưu đều phải xem trọng một cái liếc mắt của cô.”

Đầu tiên là uy hiếp sau đó thì dụ dỗ, người này thực sự dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Lâm Tuyết cười khổ: “Thật không rõ anh cưới tôi thì có lợi ích gì?”

“Lão gia ta nhìn cô thấy thuận mắt thôi.” Lương Tuấn Đào ngoái đầu nhìn cô cười mị hoặc, muốn thi triển mỹ nam kế với cô, không ngờ ở trước mặt có một chiếc Q7 thiếu chút nữa thân mật tông vào đuôi xe. “Bám chắc vào, tên lái xe này đúng là không có mắt.”

“Mắt ai để sau đầu chứ?” Lâm Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Thủ trưởng đại nhân, chuyên tâm lái xe đi, mỹ nam kế đối với tôi vô dụng.”

**

Xe chạy nhanh vào một hội sở tư nhân xa hoa rồi đỗ lại tại khu đỗ xe chuyên dụng dành cho khách quý, sau khi xuống xe Lương Tuấn Đào cầm bàn tay mềm mại của Lâm Tuyết cùng đi vào.

Thang máy vip đi lên tầng 11, người phục vụ mặc áo bành tô đưa họ tới trước cửa ghế một ghế lô xa hoa.

Âm thanh gõ cửa vang lên, phục vụ bên trong mở cửa , cung kính khom lưng nói với Lương Tuấn Đào: “Lương thiếu, mời vào.”

Lâm Tuyết để hắn tùy ý nắm tay mình, đi vào ghế lô xa hoa như cung điện thủy tinh. Bên trong có rất nhiều người, nam có nữ có phần lớn đều là các cặp đôi. Cô hiểu vì sao Lương Tuấn Đào đưa mình tới đây, có lẽ muốn cô làm bạn gái tạm thời của hắn.

Đám đàn ông đang nghỉ ngơi hút thuốc trong đại sảnh đa số đều đứng dậy, thành thạo theo sát chào hỏi Lương Tuấn Đào, có người gật đầu mỉm cười với hắn, có kẻ lại trực tiếp xông lên cho hắn một đấm.

Người đánh Lương Tuấn Đào một quyền chính là Lưu Dương, anh ta một bộ khởi binh vấn tội: “Đào Tử, anh được nha! Lấy xe của em cùng nữ nhân chạy đi hóng gió đã đành, còn biến mất hại em bị khối da trâu này quấn lấy vứt thế nào cũng không rơi ra, anh thay em giải quyết cô ta đi!”

Miếng da trâu Lưu Dương nói chính là Mã Đồng Đồng, khi thấy Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cùng nhau tới đây, Mã Đồng Đồng cao hứng chạy đến ôm cô một cái thật chặt đồng thời đắc ý khoe với Lưu Dương: “Thế nào? Chị đây ở cạnh ngươi không sai! Quả nhiên sẽ tìm được Lâm Tuyết!”

Thì ra Mã Đồng Đồng quấn quýt lấy Lưu Dương không rời là “ôm cây đợi thỏ” tìm Lâm Tuyết a.

Lương Tuấn Đào lại có thâm ý khác, hắn chế nhạo nói: “Chỉ sợ cô túy ông chi ý bất tại tửu (2).”

Mã Đồng Đồng bị mấy lời này náo động mặt đỏ thẫm lên cô dắt tay Lâm Tuyết không thuận theo nói: “Lâm Tuyết, cậu giúp mình giáo huấn anh ta đi.”

Lâm Tuyết khẽ hé miệng nhưng không nói gì.

Ngồi ở phía sau, ánh mắt Lương Tuấn Đào hướng về người đàn ông khí chất lãnh diễm đang an tọa, tựa hồ không chút để ý hỏi han: “Vị khách quý Lãnh thiếu mời sao giờ chưa đến?”

Người đàn ông kia tên Lãnh Bân, dáng người cao to anh tuấn, tuấn mi nghiêng chọn chạm vào tóc mai, mắt phượng hẹp dài sắc bén, dùng bốn chữ “tuyệt sắc khuynh thành” để hình dung cũng không có gì là quá.

Lãnh Bân nhẹ nhàng giương môi, giọng nói trong trẻo như suối ôn nhuận như ngọc: “Là khách nên dù sao cũng đến trễ một chút.”

Mỹ nam cười khuynh thành, lập tức trong nháy mắt tàn sát tất cả nữ nhân ở đây bất kể tuổi tác, ngay cả Lâm Tuyết cũng sợ run.

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn mỹ như tiên tử đến vậy, quả thật không tìm được từ ngữ để hình dung khí chất phi phàm và dung mạo tuyệt sắc của anh ta.

“Tôi ngược lại rất tò mò không biết dáng vẻ của vị khách lớn kia thế nào?” Khi xã giao Lương Tuấn Đào cũng không quên âm thầm nhéo vai Lâm Tuyết một cái hung ác đồng thời cảnh cáo: “Ở bên cạnh mỹ nam siêu cấp như lão gia ta không cho phép lộ vẻ háo sắc với nam nhân khác.”

Giọng nói của hắn không tính là cao nhưng cũng không thấp, đủ để đại đa số người có mặt tại đây đều nghe được, Lâm Tuyết có chút xấu hổ liền trừng hắn một cái.

Khi đang hàn huyên, cửa ghế lô bị mở ra, phục vụ lại dẫn một đôi tình nhân tiến vào, đó là khách quý Lãnh Bân mời tối nay.

Lâm Tuyết nhìn về đó, cô không khỏi ngạc nhiên nhướng mi bởi đôi nam nữ thân thân thiết thiết đang tiến vào kia là Mạc Sở Hàn và Thư Khả

 

Quyển 1 – Chương 22: Buông cô ấy ra

Cho dù thế nào Lâm Tuyết cũng không ngờ khách quý của Lãnh Bân lại là Mạc Sở Hàn và Thư Khả. Hình ảnh tìm được đường sống trong chỗ chết sáng nay vẫn hiện lên rõ ràng trong mắt cô, gây chấn động lòng người, giờ khắc này gặp lại có thể tưởng tượng được nội tâm Lâm Tuyết nổi lên bao nhiêu sóng gió.

Oan gia ngõ hẹp không thể nhường nhịn, là Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn; kẻ thù gặp lại mặt đỏ tía tai, là nói tới Mã Đồng Đồng và Thư Khả.

Nhìn nhau ước chừng ba giây, lúc này không từ ngữ nào có thể hình dung được bầu không khí ôn hòa đã chuyển sang quỷ dị. Ba nữ hai nam, biểu cảm trên mặt mỗi người muôn hình muôn vẻ, thiên biến vạn hóa như mây bay trên trời.

Không khí cứng ngắc cũng thu hút người khác, những lời hàn huyên xã giao một mực bị bỏ qua.

“Thư Khả, đồ tiện nhân!” Mã Đồng Đồng phát tác đầu tiên, cô tiến lên trước một bước, chỉ tay vào mũi Thư Khả mắng mỏ không chút khách khí: “Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt không biết ngượng còn khoác tay gian phu đến đây!”

“Đồng Đồng!” Thư Khả lùi về sau từng bước, mặt mày biến sắc, thân thể mềm mại khẽ run, lại mang dáng vẻ ủy khuất sợ hãi, cô ta ngập ngừng giải thích với Mã Đồng Đồng: “Chuyện không phải như cậu tưởng tượng đâu …”

“Tôi phỉ vào! Đừng có ở trước mặt tôi diễn trò giả mù sa mưa (1), chị đây không chịu nổi bộ dạng này của cô!” Mã Đồng Đồng nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ từ lâu tích góp từng tí một trong thời điểm này bộc phát: “Chó không sủa mà cắn người là âm độc, cô so với con chó không sủa còn âm hiểm hơn! Tôi và Lâm Tuyết đều bị cái vẻ ngoài đáng thương của cô lừa bịp nhiều năm như vậy, một chút cũng không nhìn ra bản chất âm độc của cô. Năm đó nếu không có Lâm Tuyết, cô có ngày hôm nay sao? Nói không chừng, lúc ấy có người nào đó đã chết vì lây nhiễm bệnh sinh dục từ khách làng chơi rồi!”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn gần lại từng bước chặt đứt lời mắng chửi của Mã Đồng Đồng: “Đủ rồi! Nếu không cẩn thận câm miệng lại, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!”

Lưu Dương tiến lên trước một bước, cười như không cười nói với Mạc Sở Hàn: “Mạc thiếu tốt nhất nên khách khí một chút, tránh để lại tiếng xấu.” Mặc dù không quá ưu ái đối với Mã Đồng Đồng nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là cô gái Lưu Dương đưa tới, nếu cô tùy tiện bị quát tháo thì sĩ diện của anh cũng không nén giận được.

Có chỗ dựa tốt, cảm xúc của Mã Đồng Đồng càng dâng cao, cô ngược lại hướng mũi về phía Mạc Sở Hàn không chút yếu thế: “Tên khốn kiếp này so với Thư Khả còn đáng ghê tởm hơn! Lúc trước ai đã lập lời thề son sắt cả đời chỉ yêu mình Lâm Tuyết? Trong chớp mắt đã trở mặt còn nhanh hơn Thư Khả!”

“Đồng Đồng, đừng ầm ĩ nữa.” Lâm Tuyết ngắt lời Mã Đồng Đồng, cô nhìn Mạc Sở Hàn vừa lúc trông thấy Thư Khả đang ủy khuất ỉ ôi trong ngực hắn, hắn yêu thương lau nước mắt cho Thư Khả, đôi mắt trong veo chợt lạnh, Lâm Tuyết lạnh lùng nói tiếp: “Không đáng cùng súc sinh chấp nhặt.”

“Cô mắng ai?” Mạc Sở Hàn ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hung ác như muốn ăn thịt người. “Lâm Tuyết, con mẹ nó, cô đích thực cho rằng ở cạnh Lương Tuấn Đào là có chỗ dựa vững chắc sao? Tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì tôi cũng chỉnh cô đến sống cũng không nổi!”

Lương Tuấn Đào mất hứng, còn chưa thèm liếc mắt nhìn Mạc Sở Hàn một cái, anh trực tiếp nhìn chủ tiệc hôm nay là Lãnh Bân lên tiếng: “Lãnh thiếu, anh xem chuyện hôm nay giải quyết thế nào đây? Tôi muốn xử lý tại chỗ, đá anh ta khỏi chỗ của anh. Không cần phải giáo huấn, người như anh ta không nói nổi.”

Lãnh Bân mời Mạc Sở Hàn đến đây để trao đổi chút công việc, đồng thời còn mời tới ít khách khứa, ví dụ như Lưu Dương và Thiệu Kiệt. Lương Tuấn Đào đột nhiên tới đây còn trình diễn như vậy, vừa rồi thực sự khiến anh ta bất ngờ, hơi trầm ngâm một chút, Lãnh Bân liền hòa giải: “Các vị đều là khách của tôi, cũng nên cho tôi ba phần mặt mũi, cùng nhau ngồi xuống uống chén trà, có ân oán gì ra khỏi đây hẵng thanh toán được không?”

Lãnh Bân còn trẻ đã là Thiếu tướng không quân thành phố, hơn nữa làm việc cũng khiêm nhường, danh tiếng vô cùng tốt. Anh ta đã nói đến vậy mọi người cũng không ầm ĩ nữa.

Mạc Sở Hàn hung hăng nhìn chòng chọc vào bàn tay lớn của Lương Tuấn Đào đang đặt trên eo Lâm Tuyết, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén hận không thể đâm mười lỗ máu trên người bọn họ. “Tiện nhân!” Lời này hắn nói bằng khẩu hình (dùng miệng tạo chữ không phát ra tiếng), hàm răng nghiến ken két.

Đôi mắt trong trẻo lạnh như băng của Lâm Tuyết yếu ớt liếc nhìn người đàn ông lạnh bạc vô tình, khuôn mặt thanh tú không chút biểu cảm.

Lương Tuấn Đào lại cười hì hì trừng mắt nhìn Mạc Sở Hàn, dùng khẩu hình đáp lễ lại: “Súc sinh.”

**

Tại phòng nghỉ, Thư Khả uy khuất nằm trong lòng Mạc Sở Hàn, khóc như hoa lê đái vũ, nghẹn ngào nói: “Sở Hàn, anh nói cho em biết, đến tột cùng em đã làm sai điều gì? Sao ai cũng có thể tùy tiện đánh mắng em? Rốt cuộc em sai ở đâu?”

Thủy mâu Thư Khả tràn đầy phẫn nộ không cam lòng, Mã Đồng Đồng dám nhục mạ cô ta trước mặt mọi người, cô ta nhất định phải khiến Mạc Sở Hàn hung hăng dạy dỗ nha đầu kia một phen! Cho dù tạm thời không động đến Lâm Tuyết, Thư Khả cũng muốn đem Mã Đồng Đồng ra khai đao cho hả giận.

Trong mắt Mạc Sở Hàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, nghĩ đến cảnh Lương Tuấn Đào vô cùng thân mật ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Tuyết y hệt tư thái tình nhân đằm thắm, răng hắn nghiến lại vang lên thành tiếng, hắn đẩy mạnh Thư Khả trong lòng, đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.

Thư Khả ngẩn ra, lát sau thừa dịp nở nụ cười, cô ta biết Mạc Sở Hàn đã muốn ra tay.

***

“Cô đứng lại đấy cho tôi!” Mạc Sở Hàn chặn Lâm Tuyết đang chuẩn bị rời khỏi toilet lại, hắn nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người: “Tiện nhân, cô bị Vân Thư Hoa bỏ rơi lại câu dẫn Lương Tuấn Đào, có biết cái gì gọi là nhục nhã không?”

Trước những lời nhục mạ và phỉ báng của Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết giận dữ nở nụ cười, trên đời sao lại có loại người vừa ăn cướp vừa la làng thế này, đồ vô sỉ, thật khiến cô được mở rộng tầm mắt. Khóe miệng Lâm Tuyết xuất hiện một tia mỉa mai, cô hỏi lại hắn: “Lời này chính tôi cũng muốn hỏi anh, đôi cẩu nam nữ các người có biết nhục nhã là gì không?”

Mạc Sở Hàn giận đến mức cả người phát run, hắn đột nhiên tiến lên thô bạo túm tóc Lâm Tuyết, khàn giọng mắng: “Tiện nhân … Muốn lấy lòng Lương Tuấn Đào ngay cả tóc cũng cắt đi!” Mạc Sở Hàn phẫn nộ tới cực điểm, một chút điểm không vừa mắt cũng thừa sức kích động hắn bạo ngược. Mái tóc nuôi mười năm vì hắn đã bị cắt bỏ, hắn hận không tìm được chỗ nào vắng vẻ để ngược đãi cô tới chết.

“Cô cho rằng tìm mọi cách nịch nọt lựa ý hùa theo Lương Tuấn Đào là có thể bước lên cao sao? Tôi nói cho cô biết, hắn chỉ chơi đùa với cô thôi. Nữ nhân ngu xuẩn!” Mạc Sở Hàn hung hăng vỗ vỗ lên khuôn mặt yêu kiều tái nhợt của Lâm Tuyết, phun ra những chữ như băng vụn cặn bã.

Lâm Tuyết muốn thoát khỏi bàn tay to lớn đang túm lấy mình kia nhưng thân thủ ở xa xa không đánh lại được, chỉ có thể bị động nhận lấy tổn thương từ hắn. “Buông ra!” Cô không la lớn, cổ họng đã bị khản. Đây là di chứng để lại sau tiệc đính hôn, mỗi khi thương tâm phẫn nộ thanh đới sẽ khàn khàn. Lâm Tuyết dùng giọng nói khản đặc chất vấn hắn: “Anh có quyền gì mà đối xử với tôi như vậy?”

“Bởi vì cô ti tiện, vì cô đáng bị như vậy, vì cô mắc nợ tôi!” Mạc Sở Hàn vặn ngược hai cánh tay của cô, chặn ngang eo ôm lấy, sau đó muốn nhanh chóng rời khỏi ghế lô.

“Đứng lại!” Không ngờ Lương Tuấn Đào đã đứng sau cửa chờ bọn họ, anh nghiêm nghị liếc xéo Mạc Sở Hàn, ánh mắt đảo qua Lâm Tuyết đang giãy dụa trong ngực hắn, tuấn nhan âm lãnh, trầm giọng thét ra lệnh: “Buông cô ấy ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK