Khu biệt thự Uyển Quân trong thành Kiều Sơn nằm ở cạnh sông, phong cảnh tuyệt đẹp cách xa nội thành ô nhiễm khói bụi, không khí hết sức trong lành.
Nơi ở rộng lớn đẹp đẽ này không mất đi vẻ trang nghiêm của nó, chỉ có cán bộ cấp chính khách quan chức mới có tư cách ở đây. Đằng trước cái sân rất rộng là bãi cỏ có suối phun, thậm chí có cả bể bơi lộ thiên và bãi đỗ xe, cần gì có nấy. Đằng sau là lâm viên thiết kế theo phong cách hoa viên Trung Quốc. Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa Trung Quốc và Tây Phương.
Khoảng cách từ cổng chính có thiết bị điện tử chống trộm đến biệt thự cũng không gần, bình thường đều có người lái xe ra vào đoạn đường này. Nhưng hôm nay có chút đặc biệt, lúc này Lâm Tuyết cùng vài cảnh vệ theo sau Lương Trọng Toàn đang xuyên qua cái sân lớn đi bộ về phía cửa chống trộm điện tử .
Không ai nói câu nào vì sắc mặt Lương Trọng Toàn xem ra rất xấu, tất cả mọi người đều biết tâm tình Lương bộ trưởng không vui.
Vốn hôm nay tốt ngày, Lâm Tuyết lần đầu bước vào cửa Lâm gia. Lương Trọng Toàn toàn tâm toàn ý muốn gọi con trai thứ hai Lương Tuấn Đào đang trong quân ngũ về, sắp xếp cho hắn và Lâm Tuyết gặp mặt. Nhưng khi đoàn hộ tống tới trước cửa nhà lại không vào, Lương nhị thiếu gia cho người vào báo: nếu đơn thuần là gọi hắn về ăn cơm nhà hắn liền vào ngay nhưng nếu muốn nhân cơ hội giao cho hắn một nữ nhân lộn xộn thì hắn sẽ quay xe trở về quân khu ngay lập tức.
Ai cũng biết Lương lão nhị rất mạnh mẽ, thiên hoàng lão tử cũng không làm gì được hắn, cha hắn là Lương Trọng Toàn cũng không làm gì được!
Muốn để Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào thuận lợi gặp mặt, Lương bộ trưởng đành phải vác mặt mo đi tự mình đưa cô tới cửa.
Tình cảnh bế tắc bên ngoài khiến Lâm Tuyết mở to mắt tiệp.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy đoàn hộ tống xanh biếc như vậy, màu lục chói mắt mê người. Trong tiết xuân se lạnh, dưới ánh mặt trời càng tác động mãnh liệt vào thị giác người khác. Màu sắc xa lạ này khiến sâu trong nội tâm Lâm Tuyết hơi hơi rung động, giống như tình cảm ngủ yên lâu ngày đang bị đánh thức.
Cô thích mê màu lục, ngay từ lúc mới thấy đã thích rồi.
Lúc này, các chiến sĩ đi theo xe đã chỉnh tề đội ngũ, toàn bộ rầm rập kính chào Lương Trọng Toàn theo nghi thức quân đội:
– Thủ trưởng, chào!
Lương Trọng Toàn chưa mặc quân trang nhưng quan uy tỏa ra đã đến mười phần, một ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua, tất cả nghiêm nghị kính nể lặng ngắt như tờ.
Nhưng trong tình huống lớn thế nào đi nữa, cửa chiếc xe quân dụng Land Rover(1) đỗ trước mặt vẫn đóng chặt như cũ, vị quân nhân đang ngồi bất động bên trong như không hề thấy sự tồn tại của Lương Bộ trưởng.
“Lưu Trại trưởng bước ra khỏi hàng!” Lương Trọng Toàn đột nhiên hét lớn.
Một vị sĩ quan trẻ tuổi trên vai có quân hàm một sao chức vụ Thiếu tá lập tức bước ra khỏi hàng, anh ta tiến nhanh từng bước, kính chào theo quân lễ đáp: “Lưu Bắc Thành, Thiếu tá lục quân bộ dã chiến trực thuộc quân khu Phi Ưng đoàn đợi lệnh Thủ trưởng!”
“Cậu, đi bắt nó ra đây cho tôi!” Lương Trọng Toàn chỉ ngón tay hướng vào quân nhân đang ngồi ngay ngắn trong chiếc Land Rover, mặt than đen sì vô cùng giận dữ.
Lưu Bắc Thành lộ ra vẻ khó khăn nhưng mệnh lệnh của cấp trên thì không thể làm trái, anh đành chạy tới cửa xe, thấp giọng nói mấy câu với người đàn ông bên trong.
“Phanh!” Một tiếng động mạnh vang lên, ánh mắt Lâm Tuyết dõi theo liền bắt gặp Lương nhị công tử nãy giờ một mực tĩnh tọa trong xe thị uy, cuối cùng đã bước xuống, nhưng sau khi xuống xe hắn còn thô bạo đá vào cửa xe, đối với cha mình tỏ thái độ vô cùng bất mãn.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông kia một thân quân trang màu lục tinh sảo, trên vai là quân hàm 3 sao, thân hình anh tuấn to lớn, đi lại trầm ổn hữu lực. Hắn như con báo săn mồi tao nhã, nhìn thong dong tự tại nhưng lại tràn ngập công kích nguy hiểm.
Có một loại người trời sinh đã có khí chất vương giả, dù không nói lời nào nhưng nếu ở cùng đám người kia thì khí độ phi phàm của hắn đều khiến kẻ khác không bỏ qua được, Lương Tuấn Đào chính là loại người ấy!
Hắn là một Thượng tá trẻ tuổi cực kì mê người, vô luận theo góc độ nào cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được. Có điều, khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ như bức tranh tuyệt sắc lúc này như bao phủ một tầng sương lạnh, tinh mâu sâu thẳm lãnh liệt khiến người khác phải câm như hến.
Hắn nện từng bước mạnh mẽ đến trước mặt Lương Trọng Toàn, khóe môi khêu gợi châm chọc hơi hơi giương lên thành hình cung, cười lạnh nói: “Con đang tự hỏi sao tự dưng nhớ tới con mà gọi về nhà, quả nhiên lại tạo ra một mặt hàng không bán đi được muốn đưa cho con!”
Nói xong, ánh mắt huyền hàn lạnh như băng của hắn chuyển sang gương mặt tiều tụy tái nhợt đang cười của Lâm Tuyết, con ngươi chậm rãi nheo lại đầy nguy hiểm.
Lâm Tuyết đứng trước mặt hắn tựa như một con hươu sao đứng trước con báo săn mồi dừng lại tạm nghỉ chân. Đôi mắt trong như nước mùa thu không kiêu ngạo không xu nịnh, bình tĩnh nhìn hắn, cô không hồi hộp cũng không cực kì hâm mộ, cứ bình thản như nước.
Đây là Lương nhị thiếu gia trong truyền thuyết, hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhận chức Đoàn trưởng lục quân bộ dã chiến Phi Ưng đoàn – Thượng tá quân khu Lưu Tuấn Đào!
“Đừng có không biết phân biệt lớn nhỏ như vậy!” Đối với đứa con bảo bối từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân(2) này Lương Trọng Toàn không có biện pháp nào cả. Ông chỉ có thể uất giận trừng hắn một cái nói: “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chổng, huống chi ta khẳng định cô gái này không kém chút nào!”
“Huh?” Từ sâu trong cổ họng Lương Tuấn Đào phát ra một tiếng cười sẩn khinh thường, hắn dùng giọng điệu bất cần đời nói với cha mình: “Cha đã cảm thấy cô ta được, vậy cứ lưu lại tự mình dùng đi!”
“Hỗn láo, mày đừng có nói hươu nói vượn!” Lương Trọng Toàn tức giận đến độ thổi râu trừng mắt, cứng rắn trong chốc lát lại không biết làm sao. Ông đành kéo Lâm Tuyết tới trước mặt con mình, cố gắng áp chế tức giận, giọng điệu dịu lại nói với cô: “Con với Tuấn Đào tự giới thiệu một chút đi.”
Vị quân nhân trước mặt Lâm Tuyết thái độ lạnh như băng , đối với cô ngập tràn địch ý, thật sự không phù hợp với “tiêu chuẩn hợp tác” của cô, trong lòng sớm đã bị hắn knock-out nhưng ngoài mặt Lâm Tuyết vẫn cố gắng ở trước mặt Lương Bộ trưởng nói một tràng:
“Xin chào, tôi là Lâm Tuyết, lần đầu gặp mặt đã khiến anh không thoải mái, thành thật xin lỗi.” Lâm Tuyết bình thản cười nhạt với hắn một cái, đồng thời lễ phép định đưa bàn tay ra.
Lương Tuấn Đào nhét hai tay trong túi quần, cái cằm cương nghị giơ lên, kiệt ngạo liếc xéo cô gằn từng tiếng: “Cô, tới từ đâu thì mau trở về đó, nhà tôi không chào đón cô!”
Lâm Tuyết ngẩn người. Đối phương lại nói năng lỗ mãng như vậy, hơn nữa còn làm trò trước mặt Lương Trọng Toàn và nhiều binh lính như vậy, thật sự khiến cô không xuống đài được. Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, đợi xem cô phản ứng thế nào.
Ủy khuất? Khổ sở? Khó xử? Hay khóc lóc giống phần lớn các cô gái khác?
Đồng mâu trong trẻo lạnh lùng không chút biến hóa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tái nhợt dâng lên sự kiên định khác thường, cô đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, kế hoạch đặt ra sẽ không vì một câu nói của Lương nhị thiếu gia mà bị phá hỏng.
Bắt chước giọng điệu của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết cũng gằn từng chữ nói với hắn: “ Tôi, nếu đã tới đây sẽ không tính chuyện rời đi, nhưng xin Nhị thiếu gia yên tâm, người tôi muốn kết hôn cùng là anh trai anh chứ không phải anh!”
Lời vừa nói ra rúng động toàn bộ quan binh (kể cả Lương Trọng Toàn). Tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc một lần nữa đánh giá cô gái thanh lệ nhu nhược trước mắt.
Lâm Tuyết luôn điềm tĩnh như con mèo nhỏ ngoan dịu, nhưng nếu đối phương khinh thường cô, cô sẽ không chút khách khí mà giơ vuốt lên.
Nếu phải lựa chọn một người trong hai anh em Lương gia, cô tình nguyện chọn Lương Thiên Dật ôn nhuận vô hại kia! Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân Lâm Tuyết, nếu Lương Trọng Toàn đồng tình với suy nghĩ ấy thì đã không cố ý đưa cô tới gặp Lương Tuấn Đào.
“Ôi!” Đôi mắt nheo lại của Lương Tuấn Đào chậm rãi mở ra, như cười như không quan sát cô thật kĩ, gật đầu khen ngợi: “Răng nanh sắc bén, lá gan cũng không nhỏ!”
“Đa tạ nhị thiếu gia khen ngợi!” Lâm Tuyết không chút khách khí cám ơn lời khen của hắn, sau đó hơi giương môi nói: “Nếu vậy, Nhị thiếu gia cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa. Đã tới cửa thì liền vào đi thôi, đừng để trễ thời gian dùng bữa .”
Lời này nói ra ….khiến Lương Tuấn Đào có vẻ không được phóng khoáng! Binh lính xung quanh muốn cười cũng không dám cười, trên mặt biểu tình cứng ngắc hết sức kì quái.
Lương Trọng Toàn trừng mắt liếc con trai một cái khiển trách: “Anh còn chẳng bằng một nữ tử phóng khoáng! Mau về nhà thôi!”
“Không về. Quân vụ đang có việc khẩn cấp!” Ánh mắt hắn đảo qua Lâm Tuyết, hừ lạnh một tiếng nói với cha mình: “Cha mau trở về nghĩ cách đẩy mạnh việc tiêu thụ cô ta cho anh cả đi, con không hầu được!”
Nói xong Lương Tuấn Đài xoay người tiêu sái, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Đúng là không có cách với đứa con này, Lương Trọng Toàn đành ra lệnh cho sĩ quan phụ tá Lưu Bắc Thành: “Lưu đội trưởng, đưa cô gái này về quân khu, sắp xếp làm Văn thư bên cạnh Thượng tá, thực tập một tháng!”
Lời này không chỉ làm Lương Tuấn Đào vừa xoay người bước đi phải dừng lại còn khiến Lâm Tuyết vừa thở phào nhẹ nhõm ngạc nhiên. Cái gì? Để cô vào quân khu làm Văn thư cho Thượng tá ư? Quả nhiên suy nghĩ của lãnh đạo khác với dân thường, cô không cách nào theo kịp được Lương Bộ trưởng.
“Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?” ( đây cũng là lời Lâm Tuyết muốn hỏi) Lương Tuấn Đào trầm mặc, quyết đoán cự tuyệt: “Con không cần cô gái yểu điệu này làm Văn thư! Cô ta cũng không đảm đương được!”
“Được hay không phải làm mới biết!” Lương Trong Toàn đầy uy nghiêm chăm chú nhìn Lâm Tuyết hỏi: “Làm người nhà quân nhân tất yêu phải rèn luyện, con có tin mình sống được cuộc sống của quân nhân cùng Tuấn Đào một tháng hay không?”
“….” Mắt cô trợn lớn, xác định lời của ông không phải là nói đùa.
“Đi mau, ta tin rằng con gái Hứa Tịnh Sơ sẽ không khiến bà ấy mất mặt!”
Quân lệnh như sơn, một câu nói này khiến Lâm Tuyết bước vào con đường quân lữ, cũng bởi vậy, có người nào đó từ đây cũng không thể tháo gỡ gút mắc tình cảm này được.
Quyển 1 – Chương 2: Cho tôi một khẩu súng
Bụng rỗng ngồi xe hỏa tốc đến quân khu khiến Lâm Tuyết cực kì buồn bực.
Lúc ấy cô đã muốn cự tuyệt nhưng khi thấy ánh mắt uy nghiêm của Lương Trọng Toàn cô không thốt nên lời, cứ như vậy hồ đồ bị đưa lên xe, xấu hổ đến quân khu làm công tác văn thư!
Kỳ thật hiện giờ cô mệt chết đi được, lòng thầm muốn tìm một chỗ tạm lánh đợi tránh khỏi kiếp nạn sẽ nghĩ cách rời khỏi thành phố này.
Được rồi, quân nhân thì quân nhân, cô có thói quen thích ứng được với mọi hoàn cảnh, có thể lớn lên trong Lâm gia đầy sài lang hổ báo, không có nơi nào khiến cô sợ hãi được nữa.
Cùng ngồi với Lâm Tuyết im lặng không màng tới danh lợi là Lâm Tuấn Đào sắc mặt còn kém hơn. Hắn liếc nhìn nữ nhân bị phụ thân cường ngạnh ép lên xe, càng nhìn càng khó chịu.
Đột nhiên Lương Tuấn Đào thét lên, ra lệnh lái xe dừng lại, sau đó bảo Lưu Bắc Thành mở cửa xe.
Lưu Bắc Thành cho rằng Nhị gia lại hồ đồ chuẩn bị bỏ lại vị tiểu cô nương nũng nịu này, anh vội vàng khuyên can: “Đội trưởng đừng như vậy, cô gái này lão gia đích thân nhét vào còn dặn dò tôi trông chừng cẩn thận, nếu anh bỏ lại trên đường, khi trở về tôi chết chắc rồi!”
“Nói thêm cậu nữa, ngay cả cậu tôi cũng bỏ lại!” Lương Tuấn Đào tức giận trừng anh một cái, chiếc cằm hoàn mỹ vênh lên, ánh mắt khinh miệt hướng phía Lâm Tuyết uy hiếp: “Cho cô một cơ hội chạy trốn, nếu giờ mà tới quân khu, có tin tôi sẽ chỉnh cô không?”
Lâm Tuyết gắt gao nhăn đôi mi thanh tú, mặt cười lành lạnh nói: “Ỷ mạnh hiếp yếu, súc sinh mới làm vậy!”
“Tôi thèm vào!” Lương Tuấn Đào nổi giận nói: “Con quỷ nhỏ, dám mắng ta!”
“Tôi mắng bọn súc sinh ỷ mạnh hiếp yếu, Nhị thiếu gia đâu làm chuyện đó sao đã vội mắng tôi!”
“Đúng là khéo mồm khéo miệng!” Hắn giận quá hóa cười, bàn tay to giữ lấy cái cằm xinh đẹp của cô đánh giá vài lần, ánh mắt tà mị: “Nếu gan đủ lớn thì đi cùng tôi! Nhớ kĩ, tôi là cấp trên của cô, gọi tôi là Thủ trưởng!”
***
Đại Quân khu lục quân bộ dã chiến thành phố nằm trong khu vực núi non trùng điệp, đoàn hộ tống ra khỏi khu biệt thự Uyển quân liền rẽ vào đường quốc lộ hoang vắng.
Đúng lúc này, chiếc Land Rover chạy chậm lại, ba chiếc xe tải quân dụng siêu việt từ phía sau đi vượt lên, vây lấy ba phía bảo hộ Land Rover ở bên trong.
Đây là thói quen của quân đội, xe lãnh đạo thường đi bên trong đề phòng bị phần tử quá khích khủng bố hoặc bị quân địch tập kích.
Một tay Lâm Tuyết chống cằm ngắm màu xanh biếc mênh mông bên ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Trong lòng cô không muốn sau này phải sống cuộc sống của một quân nhân cũng không muốn ở bên cạnh Lương nhị thiếu gia. Người đàn ông kia có thể tung cô lên trời cũng có thể vứt xuống địa ngục.
“Tuyết, có thấy hạnh phúc không?” Trước đây, có một người đàn ông ôn nhu như vũ nhứ, giọng nói khàn khàn sát bên tai cô, khi đó, cô rất hạnh phúc! Nhưng hạnh phúc giống như một ly rượu độc kê vĩ đẹp đẽ, cứ gắn bó lưu luyến, sau này lại bị chính độc dược đó hủy hoại mình!
“Đùng” Một tiếng nổ lớn vang lên ,cùng với nó chiếc xe tải chạy phía trước đột nhiên rơi vào hố đất, chân ga nổ vang không nhúc nhích được. Các xe phía sau chỉ có cách dừng lại khẩn cấp, đoàn xe bị đình trệ.
“Không hay rồi, có mai phục!” Một người hô vang, các nhóm binh lính đã được huấn luyện tự động cầm súng, khẩn trương kéo chốt chuẩn bị ứng chiến.
Xe quân đội được vũ trang đề phòng phát sinh bị phần tử khủng bố tập kích nhưng không ai ngờ chúng lại càn rỡ như vậy, ban ngày ban mặt dám xuống tay với đoàn hộ tống vũ trang hạng nặng. Mọi người vừa nhìn tình hình đã biết không phải chuyện tốt, không dám lơ là chút nào.
Địch tối ta sáng, các chiến sĩ được trang bị súng ống pháo cối loại tốt vừa tìm kiếm mục tiêu vừa nã đạn vào cây cối xanh um hai bên đường. Trước đó quân địch đã làm bẫy rập vây khốn đoàn hộ tống, lúc này khẳng định chúng đang mai phục ở gần đó chờ thời cơ tập kích.
Quả nhiên, sau loạt đạn như vũ bão, đối phương không có bất cứ động tĩnh gì. Nhưng không biết từ đâu ném tới mấy quả bom cay, chung quanh nhất thời tràn ngập sương khói, không ai mở nổi mắt. Xe tải quân dụng cùng binh lính xung quanh đều bị tập kích, chỉ có người ngồi trong khoang điều khiển thoát được vụ công kích này.
“Kẻ nào to gan lớn mật dám tập kích chúng ta?” Lương Tuấn Đào giật mình không ít. Hắn không bị dọa bởi trận thế này mà kinh ngạc vì nơi đây chi cách quân khu vài chục km, cư nhiên lại có phần tử vũ trang đột kích bọn họ! Thật sự là ăn gan hổ uống mật gấu!
“Báo cáo, đây có thể là đồng đảng của độc phạm Hắc Nha mới bị bắt gần đây tìm cơ hội trả thù!” Lưu Bắc Thành báo cáo xong, liền tức tốc hướng tổng bộ quân khu báo cáo chuyện nửa đường bị tập kích, hỏa tốc thỉnh cầu trợ giúp từ tổng bộ.
“Tmd (1), cậu có thể đừng vì chút chuyện chó má này mà cầu cứu tổng bộ được không? Không thấy mất mặt sao?” Lương Tuấn Đào mắng anh một câu, đợi khói tan đi, hắn mau lẹ đẩy cửa xe ra, hắn đã sớm chú ý tới mấy chỗ xuất hiện lựu đạn.
“Oành! Oành! Oành!” Vài tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa phụt ra, bụi cát tung tóe, thân thể vài binh lính bị tung lên, vậy là thành công tìm được mục tiêu mai phục.
“Chó chết! Giết!” Một khi biết được mục tiêu mai phục, các chiến sĩ dã chiến được tôn xưng thiện xạ lập tức nổ súng.
Đối phương hẳn nhiên đã có chuẩn bị, thậm chí liên tục ném lựu đạn về phía xe tải quân dụng, hỏa lực hung mãnh.
Chiến đấu kịch liệt chưa lâu, Lương Tuấn Đào nhận ra một việc, mày kiếm đen đặc nhướng lên nói với Lưu Bắc Thành: “Cậu có phát hiện gì không? Quân địch dường như cố kị gì đó, hỏa lực mãnh liệt không công kích đến chiếc xe chúng ta đang ngồi.”
“Nên chúng ta chỉ cần nghĩ cách đưa xe chạy qua, vậy có thể đào thoát thành công!” Người trả lời không phải Lưu Bắc Thành mà là Lâm Tuyết vẫn trầm mặc.
Lúc này Lương Tuấn Đào mới nhớ tới trên xe còn một nữ nhân, hắn liếc cô một cái, hừ lạnh khinh thường: “Nhưng tôi sao có thể bỏ lại anh em, một mình chạy trốn? Đúng là suy nghĩ của đàn bà!”
Lâm Tuyết gắt gao cắn môi như đã hạ quyết tâm, tay cô hướng trước mặt Lương Tuấn Đào duỗi ra nói: “Cho tôi một khẩu súng, tôi xuống xe đánh lạc hướng hỏa lực của bọn họ, các người nhân cơ hội này mau đưa xe bị sa xuống hố lên, khẩn trương tu bổ lại đường! Nhớ kĩ, trước khi đi không được bỏ tôi ở lại!”
Lương Tuấn Đào nhìn chằm chằm cô khoảng hai giây, giống như nhìn một kẻ điên.
“Tôi không có nhiều thời gian giải thích với anh!” Lâm Tuyết dứt khoát tự mình động thủ chạm vào khẩu súng bên hông hắn: “Khẩu súng này đưa tôi!”
“Quỷ nhỏ, cô sờ vào đấy làm gì?” Lương Tuấn Đào phản công chế trụ cổ tay cô, cả giận nói: “Nhớ kĩ, không được tùy tiện sờ loạn thắt lưng đàn ông!”